chẳng hiểu sao anh không thể nào sải bước đuổi theo cô được.
Đột nhiên điện thoại của Lương Tranh đổ chuông, là Trình Triệu phú gọi đến. Anh nói bọn anh nhìn thấy Chung Hiểu Huệ ở Hồng Kông, còn nói cô ta đang nắm tay một người đàn ông ngoài mươi tuổi đi mua sắm trong khu thương mại. Lương Tranh khựng lại, rồi đi ra một góc, bồn chồn đi qua đi lại, luôn miệng hỏi Trình Triệu phú có tận mắt nhìn thấy không. Trình Triệu phú nói anh không dám chắc, là Lưu Du Hà chỉ cho anh nhìn thấy. Đến khi bọn họ đến đó thì chẳng thấy người đâu nữa. Một sự yên lặng chết chóc, Lương Tranh bật cười nói Lưu Du Hà chắc chắn nhìn nhầm người, bởi vì mới chiều nay anh còn lên QQ chat với Chung Hiểu Huệ, còn nói chuyện dăm ba câu với bố mẹ cô ấy.
Cúp điện thoại, Lương Tranh lập tức gọi cho Chung Hiểu Huệ nhưng tắt máy. Tim anh tê tái như có cơn gió buốt lạnh thổi qua. Mặc dù anh không muốn tin đây là sự thật, nhưng hóa ra Chung Hiểu Huệ từ trước đến giờ vẫn luôn lừa dối anh. Nên kết thúc thôi, kết thúc từ thời khắc này. Đưa mắt nhìn ra mặt nước tối đen trước mặt, Lương Tranh thật muốn nhảy xuống đó, thả sức vùng vẫy để giải tỏa bớt tâm trạng nặng nề này...
Đến Hậu Hải chơi mà không đến quán rượu ngồi thì không phải là đã đến Hậu Hảỉ. Bắc Kinh vào tháng Mười, tiết trời đã bắt đầu chuyển lạnh. Mấy bàn hướng ra hồ văn còn nhiều chỗ trống, chỉ có một số khách nước ngoài và thanh niên mới chịu ngồi đấy. Ngải Lựu Lựu dẫn vợ chồng Hướng Hải đến một quán rượu phong cách châu Âu, Lương Tranh lúc này tâm trạng rối bời vẫn lững thững đi theo. Mấy người ngồi xuống bên cửa sổ, lắng nghe giai điệu du dương, cảm giác thật thư thái Lương Tranh cảm thấy cổ họng khô đắng, trong lòng bức bối, lúc này anh thật sự cần đến rượu.
Hết một chai rượu tây, Hướng Hải vẫn thao thao bất tuyệt trong khi Lương Tranh đã ngà ngà say, có thể không phải say vì rượu mà là tự say. Lương Tranh gọi thêm một chai rượu tây nữa, còn giục Ngải Lựu Lựu mau uống, nhất định phải chăm sóc vợ Hướng Hải chu đáo, hết chai này sẽ gọi chai khác.
“Anh tưởng ai cũng giống cái thùng rượu như anh hả?”, Ngải Lựu Lựu mặt mày đỏ tưng bừng, lườm Lương Tranh.
Lương Tranh nheo mắt cười: “Cô đang nói cô đấy phải không, lần trước chẳng phải mình cô uống hết cả mấy chai rượu tây, ngốn mất của tôi đến mấy nghìn tệ à?”
“Anh đừng có nhắc đến chuyện này nữa, cẩn thận không tôi trở mặt không nhận người nữa đâu đấy!”
“Cô có giỏi thì trở mặt tôi xem nào...”
“Không trở đấy...”\'
“Lại còn nôn hết lên người tôi, kinh chết đi được!”
Ngải Lựu Lựu xì mặt ra: “Này tên họ Lương kia, anh mà còn nói nữa là tôi đi đấy..."
Lương Tranh cười: “Có giỏi thì đi đi, ai thèm giữ!”
Ngải Lựu Lựu không thể nhịn được nữa liền đứng bật dậy bỏ đi, cô đã quên mất rằng mình đang diễn kịch. vợ chồng Hướng Hải thích thú như đang xem diễn kịch, cười không ngậm miệng lại được. Lương Tranh biết Ngải Lựu Lựu giận thật liền vội vã đuổi theo.
Ngải Lựu Lựu ra khỏi quán rượu nhưng chưa đi xa, cũng không có ý định bỏ đi. Lương Tranh vừa ra khỏi quán là nhìn thấy cô ngay: một cái bóng mảnh khảnh quen thuộc đang lững thững đi dưới ánh đèn. Lương Tranh chạy đến tóm lấy cánh tay Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu cố sức vùng vẫy, ngoảnh đầu sang một bên không nói gì.
“Thôi được rồi, đừng giận nữa, đều tại tôi sai, tôi sai hét! Tôi biết mấy hôm nay khiến cô phải ấm ức, chỉ có điều chuyện này sớm muộn gì cũng kết thúc, cô xem, cô đã thể hiện tốt thế còn gì... ngày mai họ đi rồi , kiên nhẫn thêm chút nữa có được không? Coi như tôi năn nỉ cô đấy...", Lương Tranh nghiêm túc nói, bộ dạng rất thành khẩn.
Ngải Lựu Lựu quay người lại: “Vậy anh không được chế nhạo tôi nữa!”
“Tôi hứa! Tôi hứa với Mao chủ tịch!”
“Không được, anh phải hứa với tôi!”
“Tôi xin hứa với người đẹp Ngải Lựu Lựu, tôi tuyệt đối không chế nhạo cô nữa...”
"Như thế còn được. Này cái người kia, anh vào trước đi, tôi sẽ vào sau!\'
Thêm nửa chai rượu tây nữa, Lương Tranh có hơi say say. Hướng Hải cũng ngà ngà say, nói nhiều hẳn lên, nói toàn chuyện quan trường. Lần này sở dĩ anh ta mua hẳn năm cái bút cao cấp, một cái là để tặng bố vợ, những cái còn lại đều là để tặng các lãnh đạo. Không được phép đắc tội với bất kì ai. Hướng Hải còn nói rất ngưỡng mộ cuộc sống của Lương Tranh, đơn giản, không cần sống mà phải nhìn sắc mặt của người khác, môi trường thoải mái hơn nhiều.