phòng và bị Nám Nám ghì chặt cổ, cùng lúc đó, tất cả đám sinh viên cũng đều mô phỏng động tác của Nám Nám, cả lũ bóp chặt mạng sống của đứa bạn tập cùng mình.
Ngực Nám Nám mềm mại chạm vào sau lưng Ninh Hạo Nhiên, vô tình hóa giải ý muốn phản kháng của một ai đó.
“Bà đây thắng rồi!”
Nám Nám thì thầm một tiếng, kẹp cổ Ninh Hạo Nhiên, quay người lại đá một cú, nhẹ nhàng đẩy người trên vai ra xa.
...
Bầu trời vẫn cứ là bầu trời ấy, mây vẫn cứ là mây ấy. Ngoài Ninh Hạo Nhiên ra, những người khác vẫn cứ là những người khác.
Khi Nám Nám ý thức được rằng mình vừa làm một việc oai phong, kinh thiên động địa khiến ma hờn quỷ khóc, cô cũng không thể không khâm phục thần khí bẩm sinh trời cho của mình.
Oách, oách thật, không hề bốc phét chút nào!
Một con người to lớn nặng chín mươi kilôgam mà nói ngã là ngã ngay được, ngã xuống đất mà không hề phát ra một tiếng động gì, một người đàn ông nhẹ nhàng nằm trên mặt đất quả thật có chút gì đó kì dị khó tả.
Cô đứng ngây ra, giây phút đầu tiên sau khi định thần lại là chạy đến bên Ninh Hạo Nhiên hỏi han này nọ.
Lưng tiếp đất, anh nằm sóng soài ra đó, hai con ngươi không động đậy gì cứ ngước lên trời, mặc cô gọi thế nào cũng không lên tiếng.
Thôi rồi, có lẽ cột sống bị tổn thương rồi. Nghĩ đến khả năng này, cô liền hoảng loạn tinh thần.
“Thầy Ninh, thầy Ninh, thầy không sao chứ?”. Dương Nám Nám sắp khóc mất rồi. Xưa nay trong mắt sinh viên, Ninh Hạo Nhiên luôn cao to, dũng mãnh là thế, vậy mà giờ đây lại thành ra cái bộ dạng thất hồn lạc phách, khiến cô cảm thấy áy náy không yên. Có câu, người quen bị ức hiếp, cho dù thắng rồi cũng không cho là mình thắng, ngược lại, người thường ngày hiếu thắng thì lại càng dễ cảm nhận thấy những trắc trở, chỉ hơi gặp phải một tí xíu thất bại thôi cũng đau khổ không chịu được. Ninh Hạo Nhiên nhất định đừng có nghĩ quẩn mà làm chuyện gì dại dột, nếu không thì cô thật sự có chết vạn lần cũng không thoát được cái tội này.
“Thầy Ninh, thầy có thể cử động được không? Nếu không cử dộng được, tôi sẽ đi gọi y tá”. Khi Nám Nám nói, nước mắt gần như tung tóe khắp nơi.
“Dương Nám Nám, cô nói xem, nếu tôi không cử động được thì phải làm sao đây?”. Ninh Hạo Nhiên nằm dưới đất, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.
Nám Nám đang chìm trong sự áy náy vô bờ vì đã vô tình làm hại Ninh Hạo Nhiên, vội vàng trả lời: “Không sao, tôi sẽ nuôi anh.”
Đó chính là giết người đền mạng, có nợ thì phải trả, đều là đạo nghĩa làm người trên trời đất, không phải nói dài dòng phí lời làm gì cả.
Ninh Hạo Nhiên chớp chớp mắt nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Nếu phải nuôi tôi, lương của cô có đủ không?”
Quả nhiên người lớn hơn vài tuổi bao giờ cũng nhìn xa trông rộng hơn, một trợ giảng vừa mới nhậm chức như cô, tính tất cả các khoản trợ cấp vào cũng không hơn hai nghìn đồng, còn phải đưa cho mẹ một khoản tiền tiêu ở nhà, còn phải cho Oa Oa một khoản tiều tiêu vặt, rồi phải giữ lại một khoản nhỏ mua tiểu thuyết ngôn tình, coi như đã hết bảy tám phần rồi, chỉ còn lại có vài trăm tệ ăn uống nọ kia, nếu tính thêm cả tiền mời bọn Cẩu Đán ăn uống nữa thì...
“Không đủ”. Nám Nám vốn đang buồn bã bỗng càng bi sầu hơn, vì cô chợt nhận thức ra rằng con nợ không phải là không muốn trả mà là thực sự không có tiền để trả...
“Vậy để tôi nghĩ một cách...”
Ninh Hạo Nhiên còn chưa nói xong, cô Từ đã gọi y tá trong bệnh xá của trường đến kiểm tra tình hình của anh. Nám Nám lùi ra một bước, căng thẳng nhìn y tá kiểm tra Ninh Hạo Nhiên một lượt.
Y tá trường kiểm tra xong thì nhìn mặt Ninh Hạo Nhiên, nhăn trán hỏi: “Mới chưa được một tháng mà hai người, mỗi người ngã một lần, không có việc gì làm nên kiếm chuyện chơi à?”
Lúc này, Ninh Hạo Nhiên đã cử động được rồi, từ từ chống tay ngồi dậy, cười mỉm: “Có lẽ là có người cảm thấy bị ức hiếp, nhất định phải làm tôi ngã một lần thì mới có thể chứng minh được thực lực của mình.”
Y tá trường bĩu môi, nhìn anh và Nám Nám với ánh mắt nhìn những kẻ thần kinh, lại để đấy hai túi thuốc đỏ rồi cất bước đi.
Nám Nám cầm hai túi thuốc đỏ, mân mê nghĩ ngợi, y tá không khuyên anh ta vào viện điều trị, phải chăng điều đó có nghĩa là tình trạng thương tật của Ninh Hạo Nhiên khác xa so với những gì mình tưởng tượng? Lần trước, cô bị ngã dập mông, y tá cũng để lại cho hai túi thuốc đỏ, thực ra, lúc dó cô còn chưa cảm thấy đau (Ninh Hạo Nhiên: “Tiểu tử, cuối cùng thì cô cũng đã thừa nhận rồi chứ, cô vốn dĩ chỉ giả bộ thôi!”. Nám Nám: “Vớ vẩn, tôi chỉ thấy đau thần kinh, mỗi ngày chỉ làm việc năm tiếng, thời gian còn lại đều dành để nghỉ ngơi”).
Sinh viên tạm thời được cô Từ đưa ra khỏi hiện trường, mặc dù đôi lúc vẫn có đứa ngoái đầu lại nhìn nhưng không nghe thấy hai người nói gì.
“Thầy Ninh, ban nãy là thầy giả vờ phải không?”. Hàng lông mày lá liễu của Nám Nám dựng lên, nhe răng sói, nói ra những ý nghĩ ác độc trong lòng.
Ninh Hạo Nhiên chống hai tay xuống đất, từ từ đứng dậy, trông mặt có vẻ rất đau đớn: “Cô trông tôi giống giả vờ lắm hả?”
Hành động và vẻ mặt của anh lại làm mê hoặc bộ não nghèo nàn đáng thương của Nám Nám, một trăm khả năng cứ nhảy loạn xạ lên trong bụng, nhưng đứng đầu vẫn là suy đoán lương thiện nhất. Ninh Hạo Nhiên đúng là một tên đàn ông sĩ diện, y tá đến rồi mà anh ta cũng không nói nhiều về tình trạng bệnh tật, chắc vì sợ mất mặt.
Quả là... đáng thương quá.
“Thầy còn đau không?”. Nám Nám sợ anh chịu uất ức, vội ân cần hỏi han, tay cũng tự động đỡ anh. Ninh Hạo Nhiên hất tay, không cho cô đỡ, nhưng hiềm nỗi hông đau, phản kháng không được, đành ngoan ngoãn để cô nắm cánh tay rồi nhìn cô với ánh mắt khó xử: “Cô Dương, thế này coi như chúng ta không ai nợ ai cả, cô cũng không cần phải áy náy.”
“Như vậy sao được? Việc này đều do tôi mà ra cả, là do tôi hạ thủ không biết nặng nhẹ nên mới hại thầy thành ra thế này. Đây gọi là ai làm nấy chịu, thầy Ninh, thầy không phải bận tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với thầy!”. Trọng nghĩa khí là đức tính tốt đẹp mà Nám Nám luôn giữ vững kể từ khi trưởng thành, nhưng cũng có thể coi là nhược điểm chết người duy nhất của cô.
Ninh Hạo Nhiên im lặng trong chốc lát, khóe miệng hiện lên cái cười khó mà phát hiện được, anh cố hết sức để không chế giọng điệu của mình. “Được, cô cứ đỡ tôi dựa vào cạnh xà kép là được rồi.”
“Như vậy sao được? Tại sao không về nhà nghỉ ngơi, giờ thầy không đứng được lâu đâu”. Nám Nám ôm cánh tay Ninh Hạo Nhiên, không hiểu ý anh.
“Tiết học còn chưa kết thúc mà, tôi không yên tâm”. Anh thản nhiên nói.
Đột nhiên Nám Nám thấy mình có chút sùng bái Ninh Hạo Nhiên. Anh ta quả là người gương mẫu nhất, tận tâm làm tròn nghĩa vụ trong ngành giáo dục, nếu là cô, sau khi bị ngã dập lưng như thế, nhất định cô sẽ không đứng trên sân vận động dưới ánh nắng chói chang kiên trì dạy học nữa. Đều là giáo viên dạy Thể dục mà sao giữa anh và cô lại khác biệt lớn đến thế?
Sau khi tự phê bình và tự kiểm điểm, cô thỉnh cầu thật sự thành khẩn: “Thầy Ninh, cứ coi như thầy không nghĩ cho sức khỏe của mình thì cũng phải nghĩ cho những sinh viên của chúng ta chứ, dù gì thì thầy có khỏe lại mới công tác tốt được, mới có thể dạy dỗ chúng tốt hơn, hay là cứ để tôi dưa thầy về nhà đi!”
Ninh Hạo Nhiên không nói gì thêm, im lặng dựa vào xà kép. Im lặng tức là đồng ý, Nám Nám đi gặp cô Từ xin nghỉ phép, nói là mình chuẩn bị đưa Ninh Hạo Nhiên về nhà nghỉ ngơi.
Về cái kết cục hoàn mĩ như hoa tươi với trăng tròn này, cô Từ đă mong đợi từ lâu và rốt cuộc cũng đã thấy rồi, khóe mắt đẫm những giọt lệ hạnh phúc, cô nói với Nám Nám: “Mau đi mau, đi đi, đừng chậm trễ thêm nữa, chậm vài ngày thì nước sôi cũng nguội hết cả đấy!”
Quả nhiên cô Từ cũng cảm thấy bệnh tình của Ninh Hạo Nhiên không thể đợi lâu thêm nữa, cần mau chóng nghỉ ngơi, thế nên, Nám Nám nhất quyết giữ ý định đưa Ninh Hạo Nhiên về. Sau khi được sự đồng ý của cô Từ, cô vội vàng chạy đi, vừa đỡ vừa dìu Ninh Hạo Nhiên ra cổng phía Đông, đứng bên đường gọi một chiếc xe taxi.
Về lý mà nói, cô hoàn toàn có thể không tiễn Ninh Hạo Nhiên về đến tận cửa nhà, nhưng lại thấy làm vậy có hơi không nhân đạo, không nhân nghĩa, vì vậy, cô đẩy người Ninh Hạo Nhiên vào phía trong rồi cũng khom người chui vào trong xe.
“Thầy Ninh, nhà thầy ở đâu?”
“Di Viên.”
“Chú ơi, đi Di Viên ạ”. Nám Nám lập tức cao giọng.
Tài xế gật đầu rồi đạp ga, khởi động xe.
Trên đường, xe chạy như bay, chỉ mươi phút đã đến Di Viên, Ninh Hạo Nhiên hình như đã ngủ quên mất, đầu dần dần ngả vào vai Nám Nám lúc nào không biết.
Thầy Ninh thật vất vả quá. Nám Nám nhìn bộ dạng anh ngủ say mà bất giác thở dài một tiếng, cô gọi anh với giọng nói nhỏ nhẹ mà trăm năm khó lòng thấy được: “Thầy Ninh, thầy Ninh!”
“Cô gái, thầy giáo của cô ngủ rồi à?”. Tài xế ngoái đầu lại nhìn và nói.
“Anh ấy không phải là thầy giáo của tôi”. Nám Nám lập tức phủ nhận. Trời ạ, cô đã thành niên lâu lắm rồi, chú tài xế này đoán đúng giới tính rồi nhưng tuổi tác thì vẫn còn chưa đoán đúng.
“Hả? Vậy anh ta là bạn trai cô à?”. Vừa nói vậy, lại nhìn kĩ hơn một chút, thấy cũng có thể lắm, nhìn hai người rất đẹp đôi, mặc dù tóc người con gái hơi ngắn một chút, nhưng ngoại hình cũng rất xinh đẹp.
“Anh ấy cũng không phải là bạn trai tôi”. Biết tài xế đã hiểu nhầm thật rồi, Nám Nám lập tức cao giọng, lấy tay che khuôn mặt đang đỏ bừng lại.
“Vậy hai người có quan hệ gì?”. Chú tài xế bị Nám Nám mấy lần phủ nhận làm cho hồ đồ và chau mày hỏi lại.
“Chúng tôi, chúng tôi không... không có quan hệ gì cả!”. Nói xong, Nám Nám vội vội vàng vàng mở cửa xe, lôi Ninh Hạo Nhiên đang ngủ say như chết xuống rồi quay lại đóng sập cửa xe lại.
Tài xế nhìn hai người lếch thếch dìu nhau đi qua chiếc kính chiếu hậu, lắc đầu cười: “Thời buổi này, cách những đôi tình nhân trẻ làm chuyện xấu hổ cũng thật kì quặc, rõ ràng là một đôi, lại cứ nói là không có quan hệ gì, rõ ràng cậu con trai đang tỉnh, lại cứ giả vờ ngủ say, thế chẳng phải là lôi thôi, vô ích hay sao?”. Cảm thán xong, người tài xế liền lái xe đi thẳng.