“Đây mà là thành ý mời khách của cô đó sao?” Ngồi trong tiệm lẩu “Chỉ 299 đồng, ăn thật no” ồn ào huyên náo, Bàng Sĩ Bân xanh mặt bắt đầu gào thét.
“Rất ngon mà, không phải sao?” Ăn lấy ăn để đồ ăn trong nồi lẩu nóng hổi, bốc khói nghi ngút, Hà Thu Nhiên chẳng cảm thấy gì không ổn cả, thậm chí còn phấn khởi vô cùng, “Làm ơn, đừng có chê nữa! Tôi có phải là đại gia gì đâu, giờ còn đang tạm nghỉ không lương, hơn nữa tôi mới ở Nhật Bản về, cũng xài hết sạch tiền rồi, mời anh tới quán lẩu “Chỉ 299 đồng, ăn thật no” này đã là rất có thành ý lắm rồi đó.”
May là cô chưa có dẫn anh đến chợ đêm để ăn đâu đấy!
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân liền tức đến hộc máu. “Chẳng lẽ chúng ta đi ăn cơm, tôi lại có thể để cho cô trả tiền hả?”
Mẹ kiếp! Sao cứ hễ cô nói ra câu nào là anh phát điên nổi nong lên thế hả?
“Tôi đã nói tôi mời khách mà…” Cô trưng ra vẻ mặt vô tội.
“Cô mời khách, tôi trả tiền, không được sao?” Anh dám chắc mình tức giận đến đầu cũng bốc khói luôn rồi.
“Sao anh không nói sớm!” Cảm thấy mình bị tổn thất thầm trọng, Hà Thu Nhiên trợn mắt chỉ trích anh, “Biết vậy tôi đã chọn nhà hàng đắt tiền nhất rồi.”
Giờ còn dám trách người lại anh sao?
Bàng Sĩ Bân tức đến muốn rống lên, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận mình lại… Không được! Anh không phải đến tìm cô đấu võ mồm, không thể để bị dắt mũi được!
Haiz! Xem ra đã bị anh nhìn thấu mánh của cô rồi.
Gãi gãi đầu, phát giác anh nhanh chóng kiềm chế cơn giận bình tĩnh lại, hai tay Hà Thu Nhiên nắm vào nhau, mới chỉ có dăm ba câu nói của cô mà anh đạp trúng thuốc nổ nổi khùng lên, trong lòng cô cũng khoái trá hả hê lắm.
“Được rồi! Thưa ngài tổng giám đốc vĩ đại, anh cố tình tới tìm tôi chi thế?” Cười hì hì, cô cũng không giỡn nữa, vừa mở miệng nói đã đi thẳng vào vấn đề chính ngay.
Bà mẹ nó, ánh đèn chẳng lung linh đẹp đẽ gì, bầu không khí không phù hợp chút nào, cũng chẳng lãng mạn gì cả, thật sự muốn anh nói ra ở đây sao? Lần tỏ tình đầu tiên của anh lại bị vùi dập ở nơi quỷ quái này sao ?
Điên thật! Đều tại cô cả, bao nhiêu nhà hàng lãng mạn lại không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn chỗ này!
Càng nghĩ càng giận, Bàng Sĩ Bân phùng mang trợn má nhìn ai đó ngồi chễm chệ phía đối diện, do dự đấu tranh cả buổi anh cố gắng lắm mới mở miệng nói được một câu, “Tôi nhớ nước la hán quả của cô.”
“PHỐC –” Cá viên từ trong miệng Hà Thu Nhiên bay vèo ra, cô cười nắc nẻ không thôi, “Anh xuống phía Nam hai lần chỉ để nói với tôi điều này hả? Muốn uống nước la hán quả thì cứ kêu dì Trần làm cho anh uống là được mà!”
Ha ha ha… Đây mà là lý do à?
“Làm sao giống được!” Bàng Sĩ Bân vừa tức giận vừa xấu hổ cáu kỉnh gắt lên. “Thật ra tôi…”
“A a a a a — “
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, không những cắt ngang câu nói của Bàng Sĩ Bân, đồng thời làm cho Hà Thu Nhiên theo quán tính quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh kia.
Cả hai chỉ thấy một đứa bé chừng sáu tuổi đang đùa giỡn la ó om sòm nhảy lên nhảy xuống, tiếng thét chói tai lúc nãy đúng là phát ra từ miệng đứa bé này, mà điều đáng ngạc nhiên hơn chính là mẹ và dì của nó còn ở bên cổ vũ nữa chứ.
Mẹ kiếp! Thằng nhóc kia ở đâu ra thế? Muốn chết hả?
Bàng Sĩ Bân giận dữ nhìn đứa bé kia lườm lườm, mà đứa bé hình như trời sinh trực giác nhạy bén, thân hình nhỏ bé run lên, im ngay lập tức.
Thấy thế, anh hài lòng gật đầu, mà Hà Thu Nhiên không để ý đứa bé nữa mà quay lại nhìn anh.
“Anh vừa rồi muốn nói gì?” Nhét một miếng thịt vào miệng, cô tiếp tục hỏi anh.
“Tôi…” Anh nói lại lần nữa.
“A a a a a — “
Tiếng thét chói tai chói tai lại vang lên lần nữa cắt ngang lời Bàng Sĩ Bân, làm anh suýt chút nữa biến thân thành Siêu Xayda (Super Saiyan – truyện Songoku)—– nếu như ánh mắt có thể giết người, lưng thằng nhóc nghịch ngợm đó đã ghim hai con dao nhọn sắc bén rồi.
Trực giác nhạy bén của thằng nhóc kia lại phát huy tác dụng, nó rùng mình nhảy phắt xuống ghế, xoay qua xoay lại như muốn vận động cơ thể để xoá sạch ớn lạnh trên lưng mình.
Thấy anh hai lần đều bị ngắt lời giữa chừng, bực tức mà không có chỗ trút, Hà Thu Nhiên suýt chết nghẹn vì cười, vẫy tay cố gắng thu hút sự chú ý của anh, “Được rồi! Hiện tại không có gì rồi, anh nói mau đi!”
Vẻ mặt căm giận, Bàng Sĩ Bân hít sâu một hơi nói tiếp “Tôi…”
“A a a a a — “
Tiếng thét khủng khiếp vang lên giữa tiếng huyên náo ồn ào khiến cho trán của người nào đó nổi gân xanh chằng chịt, mà Hà Thu Nhiên trên ghế muốn nhịn cười cũng không nhịn được nữa.
Ha ha ha… Đúng là buồn cười thiệt mà!
Chết tiệt! Nếu không cho thằng nhóc nghịch ngợm kia một bài học, sau này làm sao anh còn mặt mũi mà “đi ngang” chứ.
Bực dọc trừng mắt nhìn cái người đó không có lương tâm đang cười nghiêng ngả, Bàng Sĩ Bân thừa dịp thằng nhóc con kia đang định la tiếp, anh đưa tay ngoắc nó lại.
Hả? Kêu nó hả?
Thằng nhóc không biết anh kêu nó làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.
“Nhóc con, nhóc còn dám làm ồn nữa, anh đây sẽ đem mẹ và dì nhóc bán lấy tiền, biết chưa hả!” Mặt mày âm hiểm đáng sợ nhìn thằng nhóc, anh nghiêm khắc dạy dỗ nó.
Tiếng nói chuyện tuy không lớn cũng không nhỏ, nhưng cũng đủ để cho mẹ lẫn dì của đứa nhỏ ở bàn bên cạnh nghe được, hai người lớn lập tức im lặng, vẻ mặt bối rối vẫy con mình mau trở về bàn; mà đứa bé kia dường như bị hù doạ đến khiếp sợ, không dám làm ồn nữa, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
Rất tốt, rốt cục đã yên tĩnh!
Bàng Sĩ Bân rất hài lòng, đang định cười đắc ý thì đứa nhỏ đột nhiên vòng trở lại, vẻ mặt chờ mong hỏi anh —–
“Có thể bán ba thôi được không?” Vẻ mặt tiểu quỷ này rất chân thành.
“Không được! Anh đây cần giống đực để làm gì?” Bàng Sĩ Bân dứt khoát cự tuyệt, chằng qua là nghe thằng nhóc con này hỏi câu như thế khiến anh dở khóc dở cười, vốn đang hừng hực lửa giận cũng bị dập tắt hết rồi.
“Vâng….” Thằng nhóc con lòng đầy thất vọng quay về bàn.
Ngồi một bên xem hết vở hài kịch này, Hà Thu Nhiên cười đến chảy cả nước mắt, luôn miệng chế nhạo người nào đó, “Thì ra anh muốn giống cái à ? Tôi nghĩ người mẹ và dì của thằng nhóc nếu biết anh có giá trị thế nào, không chừng họ sẽ đồng ý ngay đấy.”
“Điên khùng!” Bực dọc chửi bới, Bàng Sĩ Bân tức giận đến đỏ mặt tía tai, “Này toàn do cô hại cả! Tôi đã nói là không đến quán lẩu 299 đồng này rồi mà!”
“Được rồi! Được rồi! Toàn là lỗi do tôi cả, được chưa hả?” Không để ý anh cằn nhằn, cô phất tay phất tay nói cho qua chuyện, Hà Thu Nhiên lại nhắc tới chuyện lúc nãy, “Không còn ai làm phiền nữa rồi, anh muốn nói gì thì nói đi!”
Vừa nghe cô nói xong anh càng thêm bối rối, Bàng Sĩ Bân bắt đầu ấp úng lắp ba lắp bắp.
Tức thật ! Lúc nãy mới có chút dũng khí, lại bị thằng oắt con kia làm cụt hứng, toàn bộ khí thế cũng mất luôn, hại anh giờ không biết phải nói như thế nào.
Nhưng nếu như bây giờ không nói rõ ràng, không chừng lát nữa lúc anh định nói thì lại bị người khác ở đâu ra phá đám nữa.
Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, Bàng Sĩ Bân quyết định không thể trì hoãn thêm nữa, anh hít sâu một hơi lên tình thần, khí thế bừng bừng nói thật to, “Hà Thu Nhiên, anh thích em, chúng ta quen nhau đi!”
“Phốc——” Hà Thu Nhiên vừa mới uống miếng nước liền như tiên nữ rải hoa phun hết ra, ho đến sặc sụa không thôi.
“Khục khục khục… Anh, anh mới nói cái gì?”
Má ơi! Là cô nghe nhầm hay là đầu anh bị chạm dây nào rồi?
Lần đầu tỏ tình khó khăn nhất cũng đã có thể nói ra, cho nên dù có nói lần thứ 2, thứ 3 thì hoàn toàn không có vấn đề gì, rất ư là dễ dàng.
Bàng Sĩ Bân càng hùng hổ mở miệng nói, “Anh nói anh thích em, nghe rõ chưa? Có muốn anh nói lại lần thứ ba không?”
Cha mẹ ơi! Đây là thật, không phải cô nghe nhầm!
Hà Thu Nhiên kinh hãi há hốc mồm, nghẹn họng trân trối nhìn anh thật lâu, rốt cục nhịn không được áp tay lên trán anh, vẻ vô cùng lo lắng, hỏi thăm anh, “Anh không phát sốt chứ?”
“Phát sốt cái đầu của em!” Nhanh chóng chụp lấy tay cô, Bàng Sĩ Bân nổi giận, “Anh vất vả lắm mới lấy hết dũng khí tỏ tình với em, em thế mà dám nói anh phát sốt? Đây mà là đạo đức của người được tỏ tình sao?”
Mẹ nó! Yêu cô gái này thế nào anh cũng bị tức đến chết bất đắc kì tử cho xem.
“Trừng mắt hổ báo hét to thổ lộ tình cảm với người ta cũng chẳng giống biểu hiện của người đang tỏ tình…” Hà Thu Nhiên cũng bất mãn nói thầm, anh cũng ngang ngửa với cô vậy thôi, mắng chửi cái gì chứ.
Bị chặn cứng họng, Bàng Sĩ Bân căm giận hét toáng lên, “Vì sao anh có thể thích được em…”
“Vì sao tôi lại bị anh thích…” Hà Thu Nhiên cũng chẳng chịu thua hét lên ai oán.
Chẳng lẽ được anh thích lại là chuyện xấu hổ vậy sao?
Những cô gái khác có cầu cũng không được!
Bàng Sĩ Bân chán nản, lòng tràn đầy khó chịu, nhưng chưa kịp rống lên thì đã nghe Hà Thu Nhiên lên tiếng nói —–
“Nói thật, tính tôi thì tôi tự hiểu lấy, một là tôi chẳng phải tiểu thư đài các hiền lành dịu dàng gì cả, hai là nói chuyện cũng độc mồm độc miệng nữa, lúc trước anh thường bị tôi chọc nổi giận đùng đùng, thế mà anh còn thích tôi, không phải là tự ngược đãi bản thân mình sao?” Cô thật sự nghi ngờ con cua to lớn đang ngồi trước mặt mình chắc chắn “mắc bệnh không tiện nói ra”, nếu như không thì sao tự dưng lại thích bị cô hành hạ?
“Em mới mắc chứng tự ngược đãi thì có!” Trợn mắt tức giận mắng mỏ, Bàng Sĩ Bân biện bạch, “Tính tình của anh còn tệ hơn cả em, nói chuyện cũng không lọt tai chút nào cả, hơn nữa chúng ta cũng tám lạng nửa cân, kỳ phùng địch thủ, quá lắm thì cũng cãi nhau ầm ĩ mà thôi, không có gì khác biệt cả!”
Hơn nữa việc cãi nhau như cơm bữa rồi còn nó những lời cay độc với nhau, hai người cũng đã sớm trải qua rồi, cả hai cũng rất thích thú, không phải sao?
“Huống chi…” Dừng một chút, anh hơi xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại cố ý giả vờ bừng bừng khí thế nói to, “Trước kia em từng nói em cũng thích anh, lại muốn theo đuổi anh, giờ anh cho em cơ hội, mau thực hiện lời mình đã nói đi!”
“Tôi cũng từng nói chúng ta không thể nào mà!” Liếc mắt, cô không ngần ngại nhắc nhở anh lần nữa.
“Sao lại không thể nào?” Nghĩ đến cô lúc ấy đúng là có nói ba chữ này, Bàng Sĩ Bân lại nổi giận lôi đình, “Anh không có chê em!”
“Thế nhưng tôi lại ghét anh!” Cười châm biếm, Hà Thu Nhiên thong dong nói ra từng chữ.
“Hà Thu Nhiên!” Bàng Sĩ Bân tức giận rống to lên, cảm giác tình cảm chân thật của mình bị người ta giẫm đạp không thương tiếc.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ nói giỡn thôi, đừng nóng đừng nóng!” Nhìn thấy sự đau đớn, tổn thương hiện lên trong mắt anh, Hà Thu Nhiên cảm thấy mình đã đùa quá trớn, lập tức lên tiếng xin lỗi, bởi cô biết tình cảm chân thật của một người không thể để người khác tuỳ ý chà đạp được.
“Vậy em định thế nào?” Nín thở chờ đợi phản ứng của Hà Thu Nhiên, đây cũng là lần đầu tiên anh căng thẳng trước con gái.
Thấy anh nghiêm túc như thế, Hà Thu Nhiên cũng đứng đắn lại, suy nghĩ cả buổi cô mới nghiêm túc trang trọng trả lời, “Tôi không biết, tôi cần có thời gian suy nghĩ.” Tình cảm không phải là trò đùa, cũng không thể tuỳ tiệc chơi đùa được, cô cần phải suy nghĩ kỹ càng.