n lên bàn, sau đó, cô lau khô hai tay, đi gọi người nào đó đến ăn cơm.
“Bàng tiên sinh, ăn cơm tối thôi.” Đi đến phòng sách, cô gọi to.
Nghe giọng cô, Bàng Sĩ Bân đang thất thần suy nghĩ bỗng tỉnh lại, liếc thấy bóng cô gái nguyền rủa anh bị “bại não” đứng ngoài cửa, anh bực bội chống nạng đứng lên, từ từ đi ra khỏi phòng sách. Bị anh lườm, Hà Thu Nhiên cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao cô có mất miếng thịt nào đâu, cười cười nhún vai đi đến bàn ăn kéo sẵn ghế cho anh, đợi anh ngồi xuống, cô múc một chén cơm nóng hổi sáng tinh đưa cho anh.
Cầm chén cơm trên tay, Bàng Sĩ Bân mặt mày tỉnh bơ nhìn năm món một canh trước mặt mình, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Nếu như chỉ có hai người ăn thôi, năm món một canh thì đúng thật hơi nhiều, nhưng lúc ba anh còn sống, Trần tẩu cũng đã chuẩn bị như vậy rồi.
Sau khi cha anh qua đời, chỉ còn anh và Trần tẩu ăn cơm cùng nhau, cho dù anh bảo Trần tẩu không cần nấu nhiều như vậy, bà vẫn kiên trì nấu. Bà nói anh suốt ngày bận rộn ở công ty, ăn uống thất thường, lại thường uống rượu xã giao với khách hàng, vậy là không tốt cho sức khỏe, hiếm khi có thời gian ăn cơm ở nhà, đương nhiên không thể làm vài món qua loa cho xong, phải đảm bảo đủ chất dinh dưỡng, cho nên anh cũng đành chiều theo bà.
Chỉ là không nghĩ tới, cho dù Trần tẩu đã qua Mỹ giúp con gái, năm món một canh lại vẫn y nguyên, không thay đổi. Anh còn tưởng mấy cô gái trẻ thời nay giỏi lắm thì cũng chỉ biết nấu mì gói thôi, không ngờ tay nghề nấu nướng của cô gái này cũng không tệ lắm.
Thấy sắc mặt anh hơi kỳ lạ, Hà Thu Nhiên cho là anh không hài lòng, bất đắc dĩ nhún vai. “Nấu rồi, ăn đại đi, đừng kén chọn quá!”
Chỉ có hai người ăn cơm thôi mà nấu đến năm món một canh, như vậy còn chê sao? Nếu không phải dì Trần trước khi đi luôn miệng dặn dò thì cô cũng chẳng rỗi hơi nấu nhiều đồ ăn như vậy đâu!
Nghĩ lại cô cũng đáng thương lắm chứ, nếu không phải ba mất thì mẹ cô không phải bươn chải kiếm sống, mà cô cũng sẽ không phải tập tính tự lập, xuống bếp nấu cơm từ năm lớp 3, nhiều năm xuống bếp như vậy, tay nghề nấu ăn của cô cũng khá lắm đấy, tuy không đến mức có thể so sánh với đầu bếp khách sạn năm sao, nhưng để nấu ra một bàn đầy món ngon sắc hương vị đều đủ cũng không phải việc khó.
Mà cũng vì dì Trần tinh tường biết rõ cô nấu ăn khá, chăm sóc thương binh cũng giỏi, nên mới cật lực nhờ cô đảm đương chức vụ nữ quản gia kiêm “bảo mẫu” tạm thời.
Nếu hôm nay cô thiếu một trong hai kỹ năng đó, cô cũng không cần ngồi đây mắt to trừng đôi mắt nhỏ với thiếu gia bảo bối của dì Trần rồi.
Aiz… Đúng thật là tội nghiệp mà!
Hừ, anh còn chưa có mở miệng đã nói anh bắt bẻ cô sao?
Bàng Sĩ Bân nghe vậy liền nổi nóng, đã vậy thì anh sẽ bắt bẻ cho cô xem ——
“Quá ngọt!” Ăn một miếng sườn xào chua ngọt, anh lập tức ghét bỏ phê bình.
“Quá mặn!” Gắp một cọng rau xào, tiếp tục phê bình câu thứ 2.
“Quá cay!” Đậu hủ Ma Bà cũng không tránh được kiếp nạn.
“Quá nhạt!” Rau trộn măng cũng chịu tiếng ác theo.
“Quá tanh!” Đến súp cá tươi cũng dính đạn luôn.
Sườn xào chua ngọt không ngọt, sao tên là sườn xào chua ngọt được chứ? Đậu hủ Ma Bà không cay, chẳng lẽ phải chua xót ruột luôn sao? Rau xào cô đã nếm, hoàn toàn không có vấn đề; về phần rau trộn măng vốn chính là thanh đạm mà, mà súp cá tươi cô cũng bỏ thêm một ít gừng thái sợi, căn bản không tanh một chút nào.
Nghe người nào đó ăn một chút chê một tràng, Hà Thu Nhiên biết anh căn bản là cố ý bắt bẻ muốn làm mình khó xử, cô bình tĩnh lườm anh, đáp lại: “Ăn hay không ăn, tùy anh!”. Dứt lời, mặc kệ anh bắt bẻ cái quái gì, cô gắp đồ ăn vào chén, bắt đầu ăn.
Không có ngờ kế khích tướng không thành, hơn nữa mới vừa chê mấy món ăn không đáng một xu, Bàng Sĩ Bân cho dù hiện tại bụng đói cồn cào cũng không có mặt mũi nào ăn tiếp, thấy cô ăn ngon lành như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, tính nóng nảy lại bộc phát, vì vậy anh tức giận đập bàn đứng lên ——
“Không ăn nữa!” Tức giận rống to, lê cái bụng đói rã ruột chống nạng giận dữ rời đi, chỉ là bộ dáng bước đi chân thấp chân cao, trông chẳng có khí thế gì cả. “Không ăn thì không ăn, la lối cái gì chứ?” Liếc mắt, cô lắc đầu.
Dù sao cơm cô đã nấu rồi, đồ ăn cũng xong rồi, cái gì nên làm cũng đều làm cả rồi, anh không ăn, chẳng lẽ cô trói anh lại nhét đồ ăn vào miệng anh sao?
Có phải đứa trẻ ba tuổi cần đút ăn nữa đâu! Với lại, ăn ít một bữa cũng chẳng chết đói, mặc kệ anh ta!
Bên này, Hà Thu Nhiên thưởng thức món ăn do mình nấu; bên kia, Bàng Sĩ Bân lửa giận ngút trời trở lại phòng ngủ, tức đến suýt ói máu.
Thật đáng giận mà!
Bên này, Hà Thu Nhiên thưởng thức món ăn do mình nấu; bên kia, Bàng Sĩ Bân lửa giận ngút trời trở lại phòng ngủ, tức đến suýt ói máu.
Thật đáng giận mà!
Cô gái kia hoàn toàn không xem anh ra gì, ba câu là hết hai câu nhằm vào anh rồi! Trần tẩu rốt cuộc là chọn loại người gì tới chăm sóc anh vậy ?
Nếu như mấy y tá cũng “ chiếu cố ” thương binh như cô vậy thì thương binh trên toàn thế giới đã sớm chết hết, vì sao à ? Là tại vì lửa giận công tâm, tức chết thiệt !
(vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm, cách gọi của Đông y è lửa giận công tâm : giận quá huyết áp tăng cao chết tức tưởi)
Càng nghĩ càng bực, anh muốn kiếm gì đó trút giận, anh quăng cây nạng sang một bên, còn mình thì ngồi xuống giường, nhưng vì ngồi xuống mạnh quá mà động vào vết thương, xương chậu truyền đến một trận đau nhức, đau đến anh nhịn không được anh thở hắt ra, trán cũng thấm đẫm mồ hôi.
Cắn răng, Bàng Sĩ Bân cố nén cảm giác đau đớn này, cả người lúc nãy mới mỏi mệt rã rời, anh từ từ ngã người xuống giường nghỉ ngơi.
Một hồi lâu sau, anh chậm rãi ngồi dậy muốn đi tắm, thì phát hiện cây nạng nằm tuốt luốt bên kia, anh cũng chẳng thèm đi nhặt lên, quyết định đi cà nhắc, vịn vách tường, chân thấp chân cao đi vào phòng tắm.
Ai ngờ chưa đến ba phút, trong phòng tắm bỗng nhiên phát ra tiếng đồ vật rơi xuống rầm rầm, rồi có tiếng vật gì đó rất nặng té xuống đất, tiếng hét anh to đến nỗi Hà Thu Nhiên đang phấn khởi ăn cơm cũng nghe thấy, cô liền bật dậy chạy ngay đến nơi phát ra âm thanh.
Cô đi vào phòng nhưng lại không thấy anh đâu, chân liền đi về phía phòng tắm, cũng chẳng gõ cửa hay nói gì trực tiếp mở cửa đi vào…
“ Ai cho cô vào ? ” Giọng nói tức giận đến long trời lở đất vang ầm ầm như tiếng sấm nổ.
Làm như không nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Bàng Sĩ Bân, Hà Thu Nhiên trố mắt nhìn người đàn ông khỏa thân hoàn toàn đang nằm trên sàn, mặt đỏ như quả gấc, bộ dáng chật vật lấy khăn che “ bộ phận quan trọng ” của mình.
Tình hình lúc này cho dù ngốc đến cỡ nào cũng biết chuyện gì xảy ra, khóe miệng Hà Thu Nhiên怞怞 (ý nói cười khẩy mỉa mai), đối mặt với người đàn ông trần trụi như nhộng, sắc mặt cô không thay đổi, vẫn vững như núi thái sơn, bình tĩnh tiến đến xem anh có bị nặng lắm không, nhưng mới bước một bước, tiếng rống giận lại lần nữa vang lên——
“ Cút ra ngoài ! ” Nén cơn đau, Bàng Sĩ Bân loay hoay cả buổi vẫn không đứng dậy được, anh miễn cưỡng dùng khăn mặt che “ bộ phận quan trọng ” của mình lại, thế nhưng bởi vì mất mặt quá thể, anh quê quá hoá khùng, mắng chửi lung tung, “ Cô có biết xấu hổ không vậy ? Tôi có cho cô vào đây hả ? Đàn ông đang tắm rửa, cô vậy mà không biết xấu hổ xông vào, cô muốn quyến rũ tôi phải không ? Tôi biết cô nhất định có mục đích mà, quả nhiên là có rắp tâm mà đến, thật sự là không biết nhục… !
Quyến rũ ? Anh ? Cho xin đi ! Khẩu vị cô cũng không tệ thế đâu !
Âm thầm lườm anh, Hà Thu Nhiên chẳng muốn trả lời, trong tiếng mắng chửi cùng phản kháng của anh, cô vươn tay cẩn thận kiểm tra xương chậu có bị gì hay không, bởi vì ngã xuống đất nên vết thương càng thêm xấu.
“Cô cô cô… Cô làm quái gì ? Đừng đụng tôi… Mẹ nó! Đã kêu cô đừng đụng tôi, cô còn sờ… Cô quả nhiên có ý đồ, muốn quyến rũ tôi phải không? Nói cô biết, có rất nhiều phụ nữ muốn bò lên giường của tôi, tôi không bao giờ quan tâm đến loại con gái không đẹp không dáng như cô…”
Bởi vì đau đớn không thể cử động, mà tránh cũng tránh không được, Bàng Sĩ Bân bị cô sờ từ đùi thẳng đến mông, cứ sờ sờ sờ, anh chỉ có thể dùng khăn mặt để bảo vệ ” thành lũy ” cuối cùng của mình, trong lòng vừa giận vừa tức, khuôn mặt đẹp trai giờ đỏ như gan heo, chỉ có thể không ngừng gào thét hòng che dấu sự bối rối và xấu hổ trên mặt.
Mặc cho anh điên cuồng la hét, Hà Thu Nhiên dùng sự chuyên nghiệp của một y tá kiểm tra vết thương, xác định không có gì đáng lo, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu có tâm trạng trả đòn lại anh ——
“ Bàng tiên sinh, anh đúng thật là cuồng tự mãn mà ! ” Khinh thường trừng mắt lại Bàng Sĩ Bân, cô bĩu môi bắn ra tên độc, “ Dựa vào bờ mông hiện tại của anh, tôi dám chắc không có cô gái nào dám bò lên giường của anh đâu. ”
Cho xin ! Chiên cơm thì cũng phải nhờ vào sức eo, làm “ chuyện ấy ” mà không dựa vào mông thì làm được à ?
“ Động cơ ” của anh hiện tại bị hư hại, nếu mà thật sự có quan hệ thì lắc lắc mông chưa đến hai cái đã ngã ngựa rồi, chẳng phải là bỏ con gái người ta một bên, tự mình giải quyết sao ?
“ Cô cô cô… ” Cả người đau nhức, lại thêm tôn nghiêm đàn ông bị sỉ nhục, Bàng Sĩ Bân nhất thời tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không cách nào phản bác, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục la hét ỏm tỏi, “ Cô xông vào phòng tắm của tôi, lại sờ soạng lung tung người tôi, không phải muốn quyến rũ tôi thì có ý gì ? ”
“ Ý của Bàng tiên sinh là muốn tôi mặc xác anh ngã xuống sàn chờ chết, hoàn toàn không để ý phải không ? ” Nói năng hùng hồ đáp lại anh, cô cúi người dìu anh đứng lên.
Bàng Sĩ Bân lảo đảo đứng dậy, chật vật đến cực điểm, phải nhờ sự trợ giúp của cô anh mới có thể đứng lên được, đứng vững bên này thì lại ngã nghiêng bên kia, vừa lúc anh đứng lên thì khăn mặt đang che “ bộ phận quan trọng ” rơi xuống, anh cả kinh muốn chụp lại khăn, nhưng “ động cơ ” đau nhức suýt nữa anh lại ngã xuống sàn.
May mà Hà Thu Nhiên nhanh ta lẹ mắt, một tay đỡ lấy anh, nhưng mà người nào đó giờ phút này trần như nhộng, trên người không có gì che lấp cả.
“Nhắm mắt lại, không cho phép nhìn!” Vừa tội vừa tức, Bàng Sĩ Bân xấu hổ gào thét, động tác cũng không chậm, nhanh chóng lấy cái khăn tắm khác quấn quanh thân dưới.
Chỉ là… cho dù tốc độ của anh nhanh thế nào, toàn bộ cái gì nên thấy cũng đã nằm gọn trong mắt Hà Thu Nhiên.
Phát giác cô vẫn còn nhìn mình chằm chằm, Bàng Sĩ Bân nổi giận gào thét, “Nhìn cái gì? Tôi nói, không cho phép nhìn!”
Tưởng gì chứ? Cho là “bảo bối” của mình quý lắm, ai nấy đều muốn nhìn sao?
Nghĩ nghĩ trong bụng, Hà Thu Nhiên khinh thường nhếch miệng, hai tay ôm ngực thờ ơ nói, “Bàng tiên sinh, anh thật sự không cần phải cuồng vọng tưởng, tâng bốc bản thân quá. Lúc tôi làm y tá tại bệnh viện, đã “duyệt vô số”, nhìn đến phát ngán rồi, anh cũng chẳng có gì đặc biệt với người khác đâu, chẳng có gì kỳ lạ quý hiểm hết. Mà nói gì thì nói, ý kiến khách quan của tôi thôi, “bảo bối” của anh cũng chẳng phải đại bác gì, chỉ có thể coi là “vũ khí cỡ trung” thôi, thật sự không cần coi trọng bản thân quá đâu.”