Chỉ trong một đêm, công ty Uông thị phá sản, khoản nợ lên tới 12 triệu, giám đốc của Uông thị là Uông Vạn Thiên sợ tội tự sát, thiếu gia của Uông thị cũng nối gót theo cha mà đi, ngay cả Uông phu nhân của Uông thị cũng lựa chọn cái chết tự sát theo chồng.
Tin tức chỉ mới hé ra trên mặt báo đã bị người nào đó mạnh tay phong tỏa lại.
Uông Giai Vi và Uông Giai Trừng mỗi người đều nhận được một cuộc điện thoại của người xa lạ, hơn nữa là nhận được cùng một lúc, giọng nói của đối phương dường như đã được xử lí trước, nghe như già nua mà ồm ồm.
"Uông Giai Trừng, phải không?"
"Đúng vậy, ông là ai?" Sau khi Uông Giai Trừng bắt máy, cô ta cảnh giác hỏi.
"Thảm án diệt môn của Uông thị, cô nhìn thấy rồi chứ?" giọng điệu của đối phương mang theo vẻ lạnh lẽo, nhưng vẫn chậm rãi mà ồm ồm.
"Ông là ai? Uông thị thì có liên quan gì tới ông?" bàn tay giữ điện thoại của Uông Giai Trừng hơi run rẩy, mà tâm tình cũng càng ngày càng căng thẳng khẩn trương hơn.
"Tôi chính là người đứng sau thao túng hết thảy những màn này, Uông thị chỉ có thể được một người sống sót, những người khác đều phải chết! Cô đừng quên, cô là Uông Giai Trừng, đứa con gái thứ hai của Uông Vạn Thiên!"
"Rốt cục thì ông là ai? Tại sao lại đối với gia đình chúng tôi như vậy? Chúng tôi kết thù kết oán gì với ông sao?" Uông Giai Trừng lớn tiếng hỏi.
"Tôi lặp lại một lần nữa, cô là người của Uông gia, mà Uông gia các người chỉ có thể được phép một người sống sót, hoặc là cô, hoặc là chị của cô Uông Giai Vi, cô có thể lựa chọn cách giết chết chị mình, như vậy thì cô có thể sống, đương nhiên, tôi cam đoan, chị của cô cũng sẽ nhận được một cú điện thoại tương tự thế này, nếu các người thông đồng, như vậy tôi có thể nói cho cô biết, Uông gia một người cũng đừng hòng còn sống trên đời này".
"Ông dựa vào cái gì để làm? Đừng quên, tôi là Nhị thiếu phu nhân của Hạ gia, nếu ông dám động đến tôi, cũng chính là động vào người của Hạ gia!" Uông Giai Trừng bình tĩnh mà đáp lại, nhưng mồ hôi lại tuôn ra ướt đẫm cả trán.
"Dựa vào cái gì à? Cô cho rằng là ba ba cô vì phá sản mới tự sát sao? Cô cho rằng người anh trai cùng cha khác mẹ kia của cô cũng là tự sát sao? Còn có Uông phu nhân nữa? Tôi có thể giết chết ba kẻ đó mà không để lại bất cứ dấu vết gì, cô có thể dựa đó mà biết năng lực của tôi ở mức nào".
"Ông vì cái gì phải làm như vậy? Uông gia chúng tôi kết thù chuốc oán gì với ông sao?" Nhìn Uông Giai Trừng cũng biết, ba cái chết trong Uông gia, cô ta tuyệt không thương tâm một chút nào, nhưng chuyện này lại dây dưa kéo lên cả người cô ta, cô ta nhất định phải biết rõ ràng đang xảy ra chuyện gì.
"Nhớ rõ, thời gian có hạn, cô và chị của cô ai xuống tay trước thì kẻ đó liền được sống!"
Uông Giai Trừng còn muốn hỏi tiếp nữa, nhưng đầu kia của điện thoại đã cắt đứt, truyền đến bên này chỉ còn những tiếng \'tút...tút...tút\'.
Uông Giai Trừng vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, trong lòng bất an vô cùng, nếu đây là thật, như vậy, Uông Giai Vi lúc này chắc chắn cũng đang lên kế hoạch mà giết cô ta.
Nghĩ vậy, Uông Giai Trừng liền sợ hãi không thôi, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi vẫn còn muốn sống, nhất định phải giết chết Uông Giai Vi, tôi còn muốn được sống, nhất định phải giết chết con ả kia..."
Uông Giai Trừng ở trong lòng hết lần này đến lần khác lẩm nhẩm, nhưng làm sao cũng không tìm ra được cách nào hay.
"Uông Giai Vi cũng giống như mình sao? Ả ta nhất định sẽ lựa chọn cách giết mình để được sống, mình chết, đối với ả chỉ có lợi, hơn nữa với ả bây giờ, mình chỉ có thể chết, bởi vì Uông gia đã không còn, ả chỉ còn lại duy nhất Hạ gia làm chỗ dựa, mà muốn chiếm được Hạ gia thì ả phải có được vị trí của mình" Uông Giai Trừng âm thầm lần lượt phân tích trong lòng, "Nếu vậy, ả sẽ chọn cách gì tới lấy mạng mình đây?"
Càng nghĩ càng đau đầu, càng nghĩ càng sợ hãi.
...............pingki................
"Rầm rầm..." Tiếng đập cửa không ngừng vang lên.
Hàn Nhất Nhất dụi dụi hai mắt, mới ba giờ sáng, nhưng vẫn đứng lên đi mở cửa, đứng ở ngoài là Uông Giai Trừng đang mặc áo ngủ, tóc tai lộn xộn, sắc mặt trắng bệch.
"Cậu làm sao vậy, Giai Trừng?" Hàn Nhất Nhất có chút lo lắng hỏi.
"Nhất Nhất, mình ngủ với cậu được không?" Cô ta chớp mắt, buồn bã nói.
"Cậu mau mau vào đây!" Hàn Nhất Nhất kéo cô ta đến bên giường mình, thân thiết hỏi han: "Đã trễ thế này, sao cậu còn chưa ngủ?"
"Nhất Nhất...", lời của cô ta mới vừa nói ra, nước mắt liền không cầm được mà rớt xuống, sau đó một phen nhào vào lòng Hàn Nhất Nhất, thấp giọng nức nở.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy Uông Giai Trừng thương tâm như vậy, càng thêm lo lắng: "Giai Trừng, xảy ra chuyện gì? Chúng ta là chị em tốt, cậu cứ nói ra đi"
"Trong lòng mình rất khó chịu, mình nín nhịn đến mức muốn vỡ tung rồi" Cô ta cúi đầu nghẹn ngào.
"Làm sao vậy? Sao lại khó chịu?"
"Hôm nay mình từ bệnh viện trở về, bác sĩ nói cho mình biết, Thiên Cơ cả đời này có lẽ cũng không tỉnh lại được, mình phải làm sao bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ?" Cô ta ở trong lòng Hàn Nhất Nhất khóc càng lớn hơn.
"Không có việc gì, cậu đừng lo lắng, nói không chừng sẽ có kỳ tích".
"Cậu không cần gạt mình, kỳ tích như vậy sẽ không xảy ra, cả đời này mình cũng không thể cùng Thiên Cơ sống hạnh phúc rồi".
Hàn Nhất Nhất biết, sống mà không thể bên nhau là thống khổ cỡ nào, "Mình hiểu, mình hiểu chứ! Nhưng chuyện đã thành như vậy, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, ít nhất cậu còn có thứ mà chờ mong, không phải sao?"
Uông Giai Trừng còn có có gì đó để mong đợi, mong Hạ Thiên Cơ có một ngày sẽ hồi tỉnh, mà cô và Hạ Thiên Triệu lại vĩnh viễn không có cơ hội mà chờ, bởi vì sự thật giữa hai người sẽ không bao giờ thay đổi được.
"Nhất Nhất, gần đây mình luôn cảm thấy thực khổ sở, đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, mình không còn cách nào để được ở cùng cậu nữa" Uông Giai Trừng thút thít, nói ra mục đích cuối cùng của cô ta, nếu không nghĩ được biện pháp tốt nhất để giết chết Uông Giai Vi thì cũng phải nghĩ ra cách nào để đề phòng ả ta tới giết mình.
"Đương nhiên có thể, cậu cứ ngủ đi, mình ngủ cùng cậu!" Hàn Nhất Nhất dịu dàng nói, sau đó giúp cô ta đắp chăn, yên lặng nằm xuống bên cạnh, an ủi, muốn cho cô ta một chút cảm giác an toàn tạm thời.
Hàn Nhất Nhất hoàn toàn không ngờ được, sở dĩ Uông Giai Trừng đột nhiên lại trở nên thân thiết thế này với cô, không phải là do tuyệt vọng vì Hạ Thiên Cơ, mà là vì sự uy hiếp mà sát thủ hắc bang quốc tế mang đến cho cô ta.
Nguyên nhân Uông thị rơi vào thảm án diệt vong như thế, là bởi vì đứa con trai duy nhất của Uông Vạn Thiên là Uông Khánh Vũ ở nước ngoài chơi bời với một người đàn và, mà người đàn bà này lại là đàn bà dưới gối của lão Đại tổ chức hắc bang quốc tế kia, lão Đại giận dữ, quăng người đàn bà phản bội vào ổ của hai mươi tên đàn ông lăng nhục đến chết, cũng thề phải giết sạch cả nhà họ Uông!
Sở dĩ không trực tiếp đi giết chết hai chị em nhà họ Uông, quả thật là vì chút khúc mắc lo ngại với nhà họ Hạ, tuy rằng thế lực hắc bang của họ Hạ đã giải tán, nhưng tùy tiện động vào người của Hạ gia không phải là chuyện dễ dàng, mà chơi càng vui mới thích, hắn cảm thấy để cho hai chị em nhà họ tàn sát lẫn nhau mới phấn khích.
................pingki................
Sáng sớm, Hàn Nhất Nhất liền rời giường chuẩn bị đến bệnh viện, cuộc giải phẫu của Hạ Trảm Bằng thực thành công, Hàn Nhất Nhất ngoại trừ thời gian ngủ ra, ngày nào cũng ở trong bệnh viện cùng Hạ Trảm Bằng.
Mà sáng sớm hôm nay, Uông Giai Trừng cũng đi theo cô vào bệnh viện, tuy rằng cô có chút buồn bực, nhưng cuối cùng lại không hỏi điều gì, đi thăm bệnh tình của cha chồng, cũng là lẽ thường nên làm.
Mí mắt phải của Uông Giai Trừng giựt giựt không ngừng, cảm giác giống như có chuyện không hay sắp xảy ra.
"Giai Trừng, sắc mặt cậu hình như không tốt lắm, có phải không thoải mái chỗ nào hay không?" Hàn Nhất Nhất nhìn thấy sắc mặt Uông Giai Trừng tái nhợt lạ thường, không khỏi lo lắng hỏi han.
"Ah, không có việc gì! Có thể là do không nghỉ ngơi tốt ấy mà" Ánh mắt cô ta né tránh.
"Nếu mà là vì không nghỉ ngơi tốt, vậy cậu cứ về trước nghỉ ngơi đi, ba ba ở đây có mình chăm sóc là được rồi", Hàn Nhất Nhất là vì thân thể của cô ta không tốt nên lo lắng, đành đưa ra cự tuyệt.
"Cậu đi rồi, mình cũng ngủ không được, dạo này mình không biết làm sao nữa, mất ngủ trầm trọng, để mình đi với cậu đi, bằng không ở nhà mình sẽ buồn chết mất" Uông Giai Trừng miễn cưỡng bày ra nụ cười.
"Cũng được, vậy cậu tiện thể đi gặp bác sĩ khám cho mình luôn xem, nguyên nhân mất ngủ là do đâu, để tránh cho sau này luôn" Nói xong, Hàn Nhất Nhất chủ động kéo tay cô ta đi vào bệnh viện, tự nhiên như thế, thân mật như thế, giống như lúc hai người còn nhỏ vậy.
Uông Giai Trừng đột nhiên có một loại ảo giác, hai người họ tay trong tay thế này giống như quay về thời bé, về lúc chưa xuất hiện anh em họ Hạ, cô ta vẫn là nhị tiểu thư thất sủng của Uông gia, cô ấy vẫn là con gái của người hầu, thành tích của hai người đều rất tốt, tình cảm khăng khít vô cùng, có bí mật gì cũng chia sẻ cho nhau....
Nhưng mà hiện tại, cô ta đã thay đổi, bắt đầu từ khi nào? Uông Giai Trừng nhớ lại, Hàn Nhất Nhất bất chợt ngẩng đầu lên mỉm cười với cô ta, thực quen thuộc, lại xinh đẹp lạ thường.
"Giai Trừng, thực xin lỗi, trước kia sở dĩ mình không để lộ diện mạo thật, là bởi vì mẹ mình không muốn mình sau này bị đàn ông lừa gạt, kỳ thật bây giờ ngẫm lại, phụ nữ xinh đẹp là chuyện tốt, nhưng quan trọng hơn là người đó là người tốt hay xấu, loại người nào đáng được yêu, loại người không đáng được yêu, điều này so với xinh đẹp quan trọng hơn rất nhiều"
"Nhất Nhất, cậu có thể nói cho mình biết người như thế nào mới đáng được yêu hay không?"
"Kỳ thật rất nhiều người đáng giá được chúng ta yêu thương, đặc biệt là những người thân bên cạnh, còn có bạn bè, bạn bè của mình không nhiều lắm, mà cậu, chính là người bạn tốt nhất của mình". Hàn Nhất Nhất nắm chắt lấy tay Uông Giai Trừng, ngẩng đầu mỉm cười với cô ta, "Cậu chính là người bạn đáng giá được mình yêu thương, còn nhớ hồi chúng ta còn bé không? Chị cậu rất thích khi dễ chúng ta, cậu luôn che chở cho mình, khi đó, mình chỉ biết cậu chính là người bạn mà cả đời này mình muốn dùng tấm lòng chân thật nhất để đối đãi".
Hàn Nhất Nhất hy vọng Uông Giai Trừng có thể hiểu được, cô vẫn luôn xem cô ta là bạn tốt nhất, còn đối với những chuyện xấu kia của cô ta, cô lựa chọn để mình mang tiếng oan, bởi vì ở một góc độ nào đó, cô có thể hiểu được một số chuyện khi cô ấy đứng ở vị trí nhị thiếu phu nhân của Hạ gia làm ra, tỷ như cô ấy làm hại Uông Giai Vi sảy thai.
Cô không vạch trần, hy vọng Giai Trừng có thể từ từ hiểu được, cô cũng hy vọng cô có thể giúp đỡ cho cô ấy chút gì.
"Nhất Nhất, kỳ thật rất nhiều chuyện cậu không biết, thực ra mình không đáng để cậu...."
"Cô gái ngốc này, đều đã làm mẹ người ta rồi, cái gì mà đáng hay không đáng, có một số việc mình không muốn biết quá nhiều, có một số việc mình biết hết nhưng không muốn nói ra mà thôi, nhưng ở trong lòng mình, Giai Trừng vẫn là một cô gái thiện lương, một cô gái có thể vì bạn của mình mà sẵn sàng chịu