Uông Gia Trừng đỡ Hạ Thiên Triệu đi vào một căn phòng, thậm chí ngay cả đèn cũng không kịp bật lên, cô ta lấy chân đá cửa đóng sầm lại.
Cô ta dùng sức đỡ thân thể nặng trịch của hắn, dựa theo ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu vào hướng phía giường lớn đi đến, thân thể Hạ Thiên Triệu bị đẩy lên giường, Uông Giai Trừng cũng thở hổn hển, tay khẽ vén tóc ra phía sau, sau đó mới ngậm miệng, cô ta nhoài người bật chiếc đèn ngủ trên đầu giường lên, cô ta chăm chú nhìn Hạ Thiên Triệu nằm trên giường, đã mê man rồi mà lông mày của hắn vẫn gắt gao nhíu chặt lại.
Cô ta quỳ gối ngồi bên cạnh hắn, tay vuốt ve từng đường nét trên mặt hắn, nhẹ nhàng cúi đầu, môi mềm dán trên trán hắn, từ trên trán một đường trượt xuống, xuống mũi rồi đến môi.
Cô ta nhẹ nhàng mút lấy, chậm rãi tiến đến, muốn tiến vào bên trong cánh môi của hắn, miệng Hạ Thiên Triệu hơi hé ra, lại thốt ra tên của một người đàn bà khác: "Nhất Nhất . . . Nhất Nhất. . ."
Thân thể Uông Giai Trừng cứng đờ lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hạ Thiên Triệu dù trong mê man vẫn đau khổ gọi tên của Hàn Nhất Nhất, ánh mắt cô ta lóe lên tia sắc bén.
"Anh và Hàn Nhất Nhất vĩnh viễn không thể ở bên nhau, bởi vì dưới con mắt của mọi người anh và cô ta là anh em, cả đời hai người đều là anh em, tôi tuyệt đối sẽ không đem sự thật nói ra, anh phải là của tôi, Hạ Thiên Triệu, tôi sẽ dùng hành động nói cho anh biết, anh là của tôi . . . . ."
Uông Giai Trừng đau lòng thống khổ hét lên, mà tay cô ta vô thức đã với đến khóa váy của chính mình.
"Nếu cả đời này tôi không chiếm được lòng của anh, thì tôi cũng muốn có được thân thể của anh." Nói xong, tay cô ta nhẹ nhàng cởi quần áo của chính mình, váy dài bằng lụa nhẹ nhàng bị kéo ra trượt xuống mặt đất, chậm rãi cởi bỏ tất cả những thứ che chắn trên người xuống, sau đó hướng về phía Hạ Thiên Triệu đè lên người hắn.
Tay cô ta mò vào trong quần áo của hắn, nhẹ nhàng từng chút một thừa dịp Hạ Thiên Triệu mê man mà xuống tay, cho đến khi người nằm trên giường cũng trần trụi như cô ta.
Cô ta nhìn hắn mềm nhũn tại nơi tư mật của mình, ánh mắt cô ta sáng bừng lóng lánh như ánh sao đêm, đầu cô ta nhẹ nhàng cúi xuống, cô ta muốn giúp hắn đánh thức . . . em trai nhỏ của hắn.
Cô ta nhẹ nhàng liếm, chậm rãi kích thích hắn, muốn thức tỉnh hắn, làm cho hắn trở nên trướng đại, không quan tâm đến hắn cái gì cũng không biết, cô ta cũng có thể có được hắn.
"Đừng đi. . ."
"Cút ngay . . . . cút"
Hạ Thiên Triệu đột nhiên hét lớn, Uông Giai Trừng tưởng là hắn tỉnh dậy mắng mình, ngẩng đầu lại phát hiện hắn vẫn còn mê man như trước, thì ra là hắn nói mơ, Uông Giai Trừng thở phào một hơi.
Khi đang chuẩn bị lần nữa kích thích hắn, di động ở trong túi xách không ngừng vang lên, cô ta không để ý đến, thứ nóng bỏng trong tay cô ta đã từ từ trở lên căng cứng, nhẹ nhàng mà . . . .
Di động ngừng một lúc sau, lại lần nữa vang lên, Uông Giai Trừng cắn chặt răng, vì không muốn bị ảnh hưởng, liền đứng lên lục tìm điện thoại muốn tắt máy, nhưng khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên đó, cô ta liền do dự một lúc, cuối cùng vẫn là tiếp nhận.
Vì không muốn tiếng nói của mình đánh thức Hạ Thiên Triệu cho nên cô ta đi vào toilet, đóng kín cửa lại.
"Mẹ . . . Mẹ . . . . Sao mẹ lại không nói câu nào?" Thanh âm của Hạ Chính Dương oang oang truyền đến, mang theo chút ủy khuất.
"Chính Dương, sao con còn chưa đi ngủ?" Trong giọng nói của Uông Giai Trừng có chút tức giận, con trai lúc này lại phá hỏng chuyện tốt của cô ta.
"Mẹ không ở nhà con không ngủ được, Chính Dương nhớ mẹ."
Lời nói của Hạ Chính Dương lộ ra chút ủy khuất, làm cho lòng Uông Giai Trừng mềm xuống.
"Chính Dương ngoan nào, hôm nay mẹ có việc phải xử lý, con đi ngủ trước với bà vú được không, mai mẹ về nhất định sẽ ở cùng con, chơi với con, ngủ với con, còn kể truyện cổ tích cho con nữa, được không?" Uông Giai Trừng cảm thấy áy náy vì sự tức giận ban nãy của mình, nhẹ nhàng dỗ dành Hạ Chính Dương.
"Bây giờ con muốn nghe mẹ kể truyện cổ tích cơ." Hạ Chính Dương có chút nũng nịu của trẻ con.
"Không được, bây giờ đã muộn quá rồi, con phải đi ngủ." Uông Giai Trừng lại nhẹ giọng đáp lại, ngữ khí ôn hòa mà thân thiết.
"Không đâu, mẹ . . . mẹ, con muốn nghe mẹ kể truyện cổ tích, mẹ kể đi, mẹ kể đi." Nó tiếp tục làm nũng.
Uông Giai Trừng chịu thua Hạ Chính Dương, đành phải qua điện thoại khe khẽ kể truyện nàng bạch tuyết và bảy chú lùn cho nó nghe, tận đến khi điện thoại truyền đến tiếng thở đều đều, sau đó dặn dò bà vú mấy câu mới cúp máy.
Khi cô ta từ toilet đi ra, thấy Hạ Thiên Triệu gắt gao ôm chặt lấy cái chăn, như là muốn tìm kiếm một vòng ôm ấm áp nào đó.
Dục hỏa đã dần dần biến mất cùng với cuộc điện thoại của Hạ Chính Dương, nhìn thấy cảnh này, cũng không biết phải xử lý như thế nào.
Cô ta hướng hắn đi dến, muốn cởi chiếc chăn trên người hắn ra, lại phát hiện hắn gắt gao ôm lấy, như là đang ôm lấy thứ bảo bối quý giá nào đó, cô ta thử dùng sức kéo một cái, lại nghe thấy hắn thầm thì: "Nhất Nhất . . . đừng đi . . . đừng đi. . . ."
Tay hắn càng túm chặt lấy chăn, chút dục niệm cuối cùng của Uông Giai Trừng bị tình cảnh trước mắt phá hỏng hoàn toàn, nhưng cứ như vậy mà buông tay, cô ta thực sự không cam tâm.
Cô ta chống cằm, trong lòng nảy sinh một mưu kế, nhảy lên trên giường, men theo góc chăn từ từ chui vào, tận đến khi cùng nằm trong chăn với hắn, ôm lấy hắn, dựa vào tấm lưng rộng lớn của hắn, từ từ nhắm mắt, tưởng tượng đến phản ứng của hắn khi sáng mai vừa mở mắt đã nhìn thấy cô ta, chỉ cần hắn chấp nhận, cô ta không ngại trở thành tình nhân của hắn, cho dù chỉ là bạn giường, cô cũng nguyện ý.
Nghĩ một hồi, cô ta cũng dần dần tiến vào trong mộng đẹp.
-------------------------------
Hạ Thiên triệu bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào đánh thức, đầu đau nhức nặng trịch cho thấy tối qua hắn uống không ít, hắn hơi hé mắt, lại phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng hoàn toàn xa lại.
Ý thứ nhanh chóng tỉnh táo, thân thể . . . , đầu rất nhanh quay sang, quả nhiên, bên cạnh là một người đàn bà, mà điều làm cho hắn cảm thấy kinh hãi chính là, người đàn bà kia chính là Uông Giai Trừng.
Khi Hạ Thiên Triệu nhìn về phía Uông Giai Trừng, cô ta cũng tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của hắn, cô ta làm bộ ngạc nhiên rồi cười: "Đêm qua. . . ."
"Đêm qua?"
Hạ Thiên Triệu theo thói quen đưa tay lần mò dưới người, quả nhiên, không mặc gì cả, lại nhìn thấy bờ vai trần trụi của Uông Giai Trừng, còn có váy cùng nội y bừa bộn trên mặt đất, có thể đoán ra, cô và hắn hẳn là . . . .
"Đêm qua uống nhiều quá, cho nên chúng ta . . . ." Nói xong, mặt Uông Giai Trừng đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, khóe mắt lại trộm liếc hắn.
Hạ Thiên Triệu nghiêm mặt, bình tĩnh một lát, bật người đứng dậy, rất nhanh đã tìm được quần áo của chính mình.
Uông Giai Trừng nhìn vẻ kinh hoảng của Hạ Thiên Triệu lúc này, cô ta cũng nhanh chóng đứng dậy, từ phía sau lưng ôm lấy hắn, muốn ngăn cản không cho hắn tiếp tục mặc quần áo nữa.
"Thiên Triệu, đừng đi." Cô ta ở sau hắn, thấp giọng nói, mang theo chút cầu xin.
"Buông tay ra." Ngữ khí của hắn lạnh như băng, không chút dịu dàng.
"Không, em không buông, em đã là người đàn bà của anh, mặc kệ thế nào, em đều phải nói cho anh biết, em là người đàn bà của anh, là của anh, em là của anh . . ." Cô ta lặp đi lặp lại, thanh âm thấp dần.
Đầu Hạ Thiên Triệu đau như muốn nứt ra, tối qua đúng là gặp quỷ rồi, cư nhiên lại uống say đến như vậy, lại còn phát sinh loại chuyện hoang đường như thế này với em dâu của chính mình, tuy rằng hắn luôn bất hòa với em trai, nhưng hắn chưa từng có ý nghĩ muốn lên giường với vợ của em trai mình.
"Thiên Triệu, em vẫn luôn yêu anh, anh biết không? Đêm qua. . . . . . Đêm qua, chúng ta. . . . . ." Nhìn thấy hắn không có nói gì nữa, cô ta nghĩ hắn đang do dự, cô ta to gan vươn tay, vuốt ve người hắn, hơn nữa còn nhẹ giọng nói nhỏ "Chúng ta thực điên cuồng. . . . . . em rất vui vẻ. . . . . ."
Môi của cô ta hôn dọc theo lưng hắn, tay lớn mật tiến công về phía dưới thân hắn, dùng hành động nói trắng ra, cô ta muốn hắn, cô ta yêu hắn.
Thân thể Hạ Thiên Triệu cứng đờ tại chỗ.
Cô ta lại càng thêm lớn mật, đem bộ ngực đẫy đà của mình dính sát vào người hắn, tay từ từ tìm tới nơi đang trướng đại của hắn.
Hạ Thiên Triệu là đàn ông, đối với khiêu khích như thế của đàn bà, không thể nói là hắn không có phản ứng gì, nếu đổi lại là người khác, hắn có thể coi cô ta là công cụ phát tiết, nhưng Uông Giai Trừng thì không thể, dù sao cũng là người nhà họ Hạ.
Tay cô ta chỉ xém chút nữa đã có thể nắm chặt nơi trướng đại của hắn, nhưng ngay thời điểm mấu chốt, hắn dùng sức nắm lấy tay cô ta, hung hăng đẩy ra, sức đẩy mạnh mẽ làm cho thân thể cô ta bất ngờ té trên mặt đất.
Hạ Thiên Triệu tiếp tục mặc quần áo, Uông Giai Trừng cắn răng, cố đấu tranh đến cùng, đứng bật dật, ôm chặt lấy cổ Hạ Thiên Triệu, dùng sức hôn môi hắn.
"Ô . . . ô"
Hạ Thiên Triệu thật không ngờ, cư nhiên có đàn bà dám cưỡng ép hắn, nếu là người đàn bà mà hắn yêu, hắn có thể nhận, nhưng nếu không yêu, dám hôn hắn như thế, hậu quả thật thê thảm.
Ánh mắt hắn lộ ra tia hung ác, hai tay không chút do dự đẩy mạnh cô ta ngã trên nền nhà, nhìn thấy cô ta lần nữa ngã trên nền nhà lạnh băng, hắn kéo chăn trên giường hung hăng ném lên người cô ta, ý bảo cô ta biết tự trọng.
"Vì sao?" vẻ mặt Uông Giai Trừng không cam lòng.
"Bởi vì cô là em dâu của tôi." Hạ Thiên Triệu lạnh lùng đáp lại.
"Em dâu? Anh không thấy buồn cười sao? Hay là anh không dám thừa nhận, anh biết không, đêm hôm qua anh ở trên người tôi điên cuồng đến cỡ nào, vì sao đêm, qua anh không cho rằng tôi là em dâu của anh?" Cô ta cười lạnh đáp trả, cô ta thật sự muốn xem phản ứng của hắn.
"Hôm qua là tôi quá chén, không có ý thức, cô chẳng qua chỉ là một công cụ phát tiết mà thôi, cũng không khác mấy con điếm là mấy." Hắn tàn nhẫn nói cho cô ta biết, giờ phút này cô ta ti tiện đến cỡ nào, ở trong mắt hắn cô ta không khác gì gái gọi.
"Ha ha. . ." Uông Giai Trừng đột nhiên cười lạnh nói: "Anh cho là anh cao thượng lắm sao? Một kẻ có quan hệ nam nữ với em gái ruột của chính mình, anh ngay cả trai bao cũng không bằng."
"Uông Giai Trừng, những lời này tôi chỉ nghe một lần, nếu cô dám nói lại một lần nữa, tôi cam đoan, tôi sẽ cho cô cả đời cũng không quên được cảm giác một lúc cùng nhiều đàn ông là như thế nào, em trai tôi hiện tại là người thực vật, cô có nhu cầu tôi có thể hiểu, nhưng cô nhớ kỹ cho tôi, cô là người nhà họ Hạ, không phải kỹ nữ."
Hạ Thiên Triệu không thèm liếc nhìn người trên mặt đất, đối với loại chủ động đưa đến tận cửa này, hơn nữa còn là đàn bà đã có chồng có con, hắn vô cùng khinh thường, huống chi cô ta còn là em dâu của hắn.
Tóc tai Uông Giai Trừng rối bù, làm cho cô ta càng trở lên thảm hại.
Bước chân Hạ Thiên Triệu khi đi đến cạnh cửa liền dừng lại, lạnh lùng mở miệng nói: "Chuyện tối hôm qua coi như chưa từng xảy ra, cô vẫn là nhị thiếu phu nhân của nhà họ Hạ như trước, tiền của của cô được chia cũng không phải ít, nhưng nếu cô nói ra, nhà họ Hạ không có khả năng sẽ tha thứ cho cô."
"Ầm" một tiếng vang lên, cửa bị đóng sầm lại.
Uông Giai Trừng gắt gao ôm lấy chăn, "Dựa vào cái gì? Dựa vào đâu mà ngay cả nhu tình của cô cũng chỉ có thể đổi lấy một trận nhục nhã?