g cớ, tôi như thế nào có thể, như thế nào chính là. . . ."
"Tôi đã nghĩ rất lâu, tôi cũng suy nghĩ rất lâu mới chấp nhận được chuyện này, nhưng sau này tôi liên tưởng, hết thảy chuyện này là sự thật."
"Giai Trừng, con nói rõ ràng, cô ấy thật là con gái của ta? Có gì chứng minh cô ấy là con gái ta?" Hạ Trảm Bằng tay run run, ông nhìn mặt Hàn Nhất Nhất trong lòng lại một trận đau, ông thậm chí không có hoài nghi đối với lời nói của Uông Giai Trừng, bởi vì khi ông lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Nhất Nhất, ông liền cảm thấy vô cùng thân thiết, loại thân thiết này không phải người bình thường có thể đem lại cho ông, mà ông chính là không thể tin được, nhất thời không thể chấp nhận được được sự thật này, bởi vì chấp nhận, có nghĩa là Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu **, hơn nữa lại do người làm cha là ông một tay tác thành.
"Nhất Nhất từ nhỏ có một khối ngọc bội, đó là do mẹ ruột của cô ấy để lại cho cô ấy, chính là vì khối ngọc này, Hạ phu nhân mới biết được Hàn Nhất Nhất chính là con gái của ba, cũng là vì cái bí mật này bị mẹ biết được, hai người như vậy mới phát sinh chuyện như vậy." Uông Giai Trừng ở một bên giải thích.
"Ngọc bội? Ngọc bội nào? Cho ta xem!" Thanh âm Hạ Trảm Bằng càng trở nên run rẩy hơn.
Hàn Nhất Nhất như là bị sét đánh, quá bất ngờ.
"Nhất Nhất, cô đem ngọc bội cho ba xem, tôi nghĩ ba hẳn sẽ hiểu, người cũng sẽ biết mẹ ruột của cô là ai." Uông Giai trừng lôi kéo cánh tay Hàn Nhất Nhất hướng Hạ Trảm Bằng đi tới.
Hàn Nhất Nhất lấy ra ngọc bội đưa đến đặt trên tay Hạ Trảm Bằng, dường như vẫn đang nằm mơ.
Khi Hạ Trảm Bằng nhìn thấy khối ngọc bội, cả khuôn mặt đột nhiên như sáng lên, miệng thầm thì: "Chân Chân. . . Chân Chân. . ."
Sự biến đổi của Hạ Trảm Bằng làm mọi người đều tin tưởng, Hàn Nhất Nhất chính là con gái Hạ Trảm Bằng, mà Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu chính là **.
Uông Giai Trừng biết trong lòng mọi người khẳng định vẫn còn nghi vấn, cô ta tiếp tục đem những điều chính mình nghe được nói ra: "Mẹ nghi ngờ Hạ phu nhân không toàn tâm cứu Thiên Cơ, cho nên dùng cách này đến bức Hạ phu nhân, thậm chí muốn Hạ phu nhân phải rời khỏi vị trí hiện tại, mẹ hứa sẽ giữ kín chuyện này, hơn nữa sẽ giúp Hạ phu nhân giết Hàn Nhất Nhất, nhưng Hạ phu nhân không nghĩ vậy, bà cảm thấy mẹ biết nhiều chuyện quá, hai người khi thương lượng có một chút tranh chấp nhỏ, tôi lúc ấy ở bên ngoài nghe, không nhìn thấy tình hình bên trong, cho đến khi nghe được tiếng súng nổ mới ý thức được nguy hiểm, thời diểm khi tôi vào, thì nhìn thấy cảnh mà mọi người cũng thấy đó."
Trên thực tế, hết thảy chuyện này, cũng quả thực là Uông Giai trừng nghe thấy, nhưng cô ta chỉ bớt đi chuyện mấu chốt nhất, đó là Hạ Thiên Triệu không phải là con Hạ Trảm Bằng, hắn cùng Hàn Nhất Nhất không có quan hệ huyết thống, mà Hạ phu nhân lúc ấy có thể cứu sống, chính bởi vì một dao của cô ta nên mới chết hẳn.
Chỉ có Hạ phu nhân chết đi, trên đời này chỉ có cô ta mới biết Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu không phải là anh em, chỉ cần cô ta không nói ra, Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu nếu muốn tiếp tục cùng một chỗ, chính là loạn luân, loại quan hệ này, hai người cho dù có yêu nhau, cũng không thể tiếp tục ở cùng một chỗ, mà điều cô ta muốn chính là điều này.
Hạ phu nhân cùng Ngải Châu Bích chết, đối với cô ta có trăm lợi mà không có một hại, cô ta ở Hạ gia mới có thể chính thức là chủ nhân, về sau cũng sẽ không bao giờ có người bắt nạt cô ta nữa.
Hạ thiên Triệu lúc này lại nói: "Cô nói Ngải Châu Bích không tin mẹ tôi sẽ nghĩ cách cứu Thiên Cơ, bà ta dựa vào cái gì không tin?" Cho đến giờ khắc này, Hạ Thiên Triệu vẫn không muốn chấp nhận mẹ hắn lại nhẫn tâm như thế, ngay cả Hạ Thiên Cơ vốn sống chung mấy chục năm qua cũng không chịu buông tha.
Uông Giai Trừng chỉ mỉm cười, "Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mẹ thật sự nghĩ như vậy, có lẽ hai người họ vẫn luôn tranh chấp."
Nghe thấy hết thảy, Hàn Nhất Nhất cảm thấy chính mình cần phải đứng ra nói chuyện.
"Việc này tôi có thể giải thích." Thanh âm của nàng rất nhẹ, trên mặt vẫn mơ hồ mà trầm lặng như trước, "Ngay tại thời điểm Hạ phu nhân phái người đi cứu Hạ Thiên Cơ, tôi nghe được Hạ phu nhân có gọi một cuộc điện thoại, tôi cũng thông qua cuộc điện thoại này mà xác định bốn năm trước hung thủ phái người giết tôi chính là Hạ phu nhân."
Hàn Nhất Nhất nhìn mọi người một lát, tiếp tục nói: "Hạ phu nhân trong điện thoại kêu tên A Nguyên, nói hắn phải thừa dịp loạn để xử lí Hạ Thiên Cơ."
Chút phòng tuyến kiên trì cuối cùng trong lòng Hạ Thiên Triệu, bị Hàn Nhất Nhất hoàn toàn đánh tan.
Tất cả sự việc này, cũng tựa hồ sáng tỏ, năm đó Hạ phu nhân muốn giết Hàn Nhất Nhất cũng là bình thường, năm đó Hàn Nhất Nhất một lần lại một lần bị người ta hãm hại, cũng trở nên rõ ràng, hung thủ sau cùng của tất cả chuyện này, đều là Hạ phu nhân.
"Nhất Nhất . . . . . Nhất Nhất . . ." Hạ Trảm Bằng kêu tên cô.
Hàn Nhất Nhất nhìn khuôn mặt già nua của Hạ Trảm Bằng, nghĩ đến ông đối với mình thật tốt, nghĩ đến chính mình vô điều kiện mà tin ông, hóa ra hết thảy chuyện này, sâu xa bên trong đều có liên hệ.
"Con là con gái của ta và Chân Chân, con là con gái của ta!" Trong mắt ông giờ phút này tràn đầy kích động, "Mẹ con ở đâu? Bà ấy ở đâu? Ta tìm bà ấy thật vất vả, hai mươi bốn năm rồi, ta tìm bà ấy hai mươi bốn năm rồi."
"Mẹ đã chết, con chưa từng gặp mẹ, mẹ nuôi của con nói mẹ đã chết sau khi sinh ra con." Hàn Nhất Nhất ai oán nói.
"Không . . . . Tại sao có thể như vậy . . . bà ấy như thế nào có thể chết chứ, nói cho ba, con đang gạt ta đi!"
"Con không có lừa người, mẹ thật sự đã chết, không ai biết mẹ chết như thế nào, cũng không ai biết mẹ an táng ở đâu, bởi vì mẹ nuôi con trước khi chết chỉ nói cho con biết người mẹ sinh ra con không phải là bà, mà khối ngọc bội này là di vật duy nhất mẹ ruột con để lại cho con."
Trầm mặc một hồi, Hạ Trảm Bằng vươn tay, nhìn Hàn Nhất Nhất, khẩn khoản nói: "Nhất Nhất, cho ba xem khuôn mặt thật của con được không! Cho ta nhìn con, con gái của ta!"
Khóe mắt Hàn Nhất Nhất chảy ra hai hàng lệ, người làm cho cô cảm giác được tình cha con, hóa ra lại chính là cha ruột của cô, cô sờ khuôn mặt mình, hết thảy việc này thật sự nên nói cho mọi người rồi sao?