ạ Trảm Bằng, nước mắt đã chảy ròng, lớn tiếng mà gào khóc nói: "Đứa nhỏ không còn, Giai Vi đã không còn đứa nhỏ, đều là do con tiện nhân Tần Mạch Li này, chính cô ta đã mất đứa nhỏ còn làm cho đứa nhỏ của Giai Vi cũng không còn, là cô ta đố kị. . ."
"Câm miệng!" Hạ Trảm Bằng không nghe bà ta nói hết, lớn tiếng quát bà ta.
"Lão gia, ông. . . ." Ngải Châu Bích không rõ vì cái gì mà Hạ Trảm Bằng tức giận với mình, chẳng lẽ bà vì cháu nội đòi lại công bằng cũng sai sao?
"Ở Hạ gia, Hạ Trảm Bằng ta còn ở đây, nếu còn nghe được có người dám gọi A Li là tiện nhân, ta nhất định sẽ khâu miệng người đó trước."
Hạ Trảm Bằng vừa nói xong, trong lòng Ngải Châu Bích giống như có một cái gai thật lớn, đâm vào phát khó chịu.
"Em Bích à, tất cả mọi người đều là người một nhà, chuyện của Giai vi ta cùng lão gia cũng rất đau lòng, dù sao đó cũng là con cháu Hạ gia, chính là bác sĩ cũng kiểm tra A Li rồi, nó quả thực là bị cảm, từ trên cầu thang ngã xuống là ngoài ý muốn, nhân phẩm A Li thế nào chúng ta đều biết, nếu chuyện đã xảy ra, nên nghĩ thoáng một chút, lần trước A Li sinh non, cũng là vì cứu con cháu Hạ gia, nếu nó có âm mưu, căn bản là sẽ không cứu Chính Dương."
Hạ phu nhân đứng bên cạnh Hạ Trảm Bằng, giúp Hàn Nhất Nhất phân bua. Trong lòng lại hưng phấn, Ngải Châu Bích bớt đi một đứa cháu nội, đối với bà ta mà nói, chính là việc đại hỷ.
"Lão gia, trong bụng Giai Vi chính là cháu nội của ông, chẳng lẽ ông một chút cũng không tức giận sao? Ông không muốn đòi lại công bằng cho cháu nội của mình sao?" Ngải Châu Bích không cam tâm, bà ta cũng không tin Hạ Trảm Bằng không trừng phạt Hàn Nhất Nhất.
"Ta đương nhiên biết đó là cháu nội ta, nhưng đó là chuyện không may xảy ra, hiện tại lại đi truy cứu, chỉ làm đau lòng hơn thôi, việc này là do A Li gây nên, vậy thì để A Li tự quay mặt vào tường mà sám hối một tuần, trong một tuần này không được đi ra phòng khách, không được ăn cơm trong phòng khách, tự mình kiểm điểm cho tốt."
"Lão gia, ông không cảm thấy làm như vậy có quá. . . ."
"Đủ rồi, ai nhắc lại chuyện này nữa liền giống như A Li, không được bước vào phòng khách!" Hạ Trảm Bằng cau mặt, nghiêm khắc ngắt lời Ngải Châu Bích.
Ngải Châu Bích trừng mắt với Hàn Nhất Nhất một cái, đành phải đem lửa giận trong lòng đè xuống, mang theo phẫn nộ rời đi.
"A Li!" Hạ Trảm Bằng gọi tên cô.
"Ba ba, thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Con không phải cố ý, con thật sự không nghĩ đến chuyện muốn đi hại Giai Vi." Hàn Nhất Nhất trong lòng cảm động lẫn tự trách, cô cảm động với ân tình Hạ Trảm Bằng dành cho mình, tự trách vì đã làm ông mất đi một đứa cháu nội.
"Ta tin tưởng con, con là đứa nhỏ tốt, sẽ không làm ra chuyện như vậy, ba tin lời con nói!" Hạ Trảm Bằng tuy đau buồn, nhưng ông không nỡ trách Hàn Nhất Nhất.
"Thực xin lỗi." Ngoại trừ xin lỗi, Hàn Nhất Nhất giờ phút này tâm loạn không biết nói gì.
"A Li à, con đến Hạ gia, ba thật rất vui, nhưng nhà giàu có luôn luôn có chuyện thị phi, đấu đá lẫn nhau, con cho dù không phải là có ý xấu, cũng bị người khác nghĩ thành có ý xấu, một tuần này không được vào phòng khách, là ba trừng phạt con vì tội vô tâm mà sơ suất, con cũng đừng oán trách ta!" Hạ Trảm Bằng có chút bi thương mà nói, liên tiếp mất đi hai đứa cháu nội, trong lòng ông cũng thực đau khổ, chỉ là không biểu hiện ra.
"Là con làm ba phải khó xử, con không biết phải làm như thế nào để cứu vãn chuyện này, con thật sự không biết. . . ." Hàn Nhất Nhất một trận khổ sở, trong lòng chua xót không ngừng.
Hạ Trảm Bằng đi qua, ôm đầu cô vào trước ngực, nhẹ nhàng xoa đầu, "Con à, đừng buồn nữa!"
Hàn Nhất Nhất khẽ tiếng nức nở, ở trong lòng ông, cảm thấy thực uất ức.
Sau khi mọi người đã lui ra, dì Ngô bưng lên một chén cháo trắng bước vào.
"Tiểu thư, bây giờ trong người cảm thấy thế nào?" dì Ngô mụ thân thiết hỏi han.
"Vâng, tốt hơn nhiều rồi!"
"Tiểu thư, không phải dì Ngô nhiều chuyện, người đến Hạ gia, thật sự không biết là may mắn hay là bất hạnh đây a!" dì Ngô nhìn hết thảy mọi việc, có chút cảm khái.
"Làm sao vậy?"
"Hạ gia này, thoạt nhìn là phú quý yên bình, nhưng kỳ thật con người tâm cơ lại khó lường, ngoại trừ Hạ lão gia, người khác đối với tiểu thư đều không tốt, hiện tại xảy ra chuyện này Hạ lão gia giúp cô chịu trách nhiệm, vạn nhất khi lão gia mất đi, về sau cô nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ a." dì Ngô đau lòng mà nói, bà thấy được, ở Hạ gia có quá nhiều thị phi.
"Ai nói vậy, ở Hạ gia ngoài Hạ lão gia còn có dì Ngô thương con mà!" Hàn Nhất Nhất cười nói, dì Ngô tựa như người mẹ thứ ba của cô, bất cứ chuyện gì đều chăm sóc cô.
"Có lời này của tiểu thư, dì Ngô đã thấy thoả mãn lắm rồi." đang nói chuyện, khoé mắt dì Ngô đã ướt, nhẹ nhàng lau đi nước mắt chảy ra.
Dì Ngô cũng như bác sỹ Tần, cả một đời, bác sỹ Tần chính là toàn bộ cuộc sống của bà, bác sỹ Tần đi rồi, Hàn Nhất Nhất chính là toàn bộ cuộc sống của bà.
"Tiểu thư, có một chuyện ta không biết có nên nói hay không." Dì Ngô có chút khó xử nói.
"Dì Ngô, có cái gì người nói đi." Hàn Nhất Nhất hé ra khuôn mặt tươi cười, hy vọng dì Ngô nhìn thấy cô như thế có thể vui vẻ trở lại.
"Tiểu thư, cô nói thực cho ta biết, thời điểm người ngã xuống có gì đó không bình thường hay không?" Dì Ngô nhìn thấy cô, có chút khẩn trương hỏi.
"Khác thường?" Hàn Nhất Nhất nghe được dì Ngô nói như vậy, cô nhớ lại một màn buổi sáng, đột nhiên cảm thấy có dòng nước lạnh dội vào người, "Dì Ngô, ý dì muốn nói là?"
"Khi ta chạy đến phòng khách, cô đã ngất đi, nhưng ta nhìn thấy trên cầu thang có một bóng người, nhưng ta không thể xác định rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bởi vì toàn bộ sự việc như thế nào ta không được chứng kiến." Dì Ngô tuy rằng không dám xác định, nhưng bà chắc chắc Hàn Nhất Nhất tuyệt đối không làm chuyện gây tổn thương người khác.
"Dì có nhìn rõ bóng người đó là ai không?" Hàn Nhất Nhất có chút căng thẳng, người ở sau lưng đẩy ngã cô rốt cục là ai? Rõ ràng là, người muốn hại chết đứa nhỏ trong bụng Uông Giai Vi chính là người đã đẩy ngã cô.
Hàn Nhất Nhất tựa vào đầu giường, vô lực, đau đớn.
Cô hẳn phải nghĩ đến, ở Hạ gia, Uông Giai Vi trong bụng có đứa nhỏ là mối nguy hiểm nhất đối với Uông Giai Trừng, tuy rằng Uông Giai Vi đối với Uông Giai Trừng không tốt, nhưng cô chưa từng nghĩ Uông Giai Trừng lại xấu xa như vậy.
"Tại sao chứ? Giai Trừng!" Hàn Nhất Nhất đau khổ tự hỏi trong lòng.
Dì Ngô nhìn thấy Hàn Nhất Nhất không nói lời nào, bà biết hết thảy đó là sự thật, nhịn không được hỏi, "Tiểu thư, cô thấy có nên nói ra chân tướng sự việc này hay không?"
Hàn Nhất Nhất nhẹ lắc đầu nói: "Dì Ngô, trước tiên không cần nói ra, con muốn yên tĩnh một chút."
Dì Ngô không truy vấn nữa, nghe xong liền lui xuống, để lại cho Hàn Nhất Nhất không gian yên tĩnh.
Tại một phòng khác ở Hạ gia, Uông Giai Vi sắc mặt nhợt nhạt, Uông phu nhân nghe được tin tức rất nhanh liền chạy lại đây, nhìn thấy con gái bộ dáng tiều tụy, đau lòng không thôi.
"Mẹ, đứa nhỏ của con không còn nữa, con phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
"Giai Vi, đừng khóc, đừng khóc!" Bà ôm con gái trong lòng an ủi.
"Con không cam lòng, con không cam lòng, con muốn báo thù cho đứa nhỏ, con muốn báo thù!" Uông Giai Vi đẩy mẹ ra, bộ mặt dữ tợn.
"Giai Vi, con ổn định cảm xúc đã, trước hết nghe mẹ nói!" Bà ta cầm bả vai cô ta, nhìn cô ta, "Đứa nhỏ mất nhất định phải báo thù, nhưng phải biết rõ ràng, rốt cục là kẻ nào đã hại chết đứa nhỏ?"
"Là con tiện nhân Tần Mạch Li, cô ta chắc chắn là sợ tương lai con của con sẽ đến chia chác tài sản, cho nên mới nghĩ ra hạ sách này." Uông Giai Vi nghiến răng nghiến lợi nói.
"Khả năng này cũng không thể bỏ qua, nhưng nếu cô ta sợ tương lai đứa nhỏ đến đòi tài sản, thì vì cái gì không hại chết Hạ Chính Dương, ngược lại lần trước khi con hại Hạ Chính Dương chính cô ta còn nhảy xuống nước cứu nó, còn khiến đứa nhỏ của mình không còn?" Uông phu nhân sắc bén phân tích sự việc.
"Việc này. . . . . nhưng là, rõ ràng chính cô ta lăn từ trên lầu xuống kéo con ngã theo." Nghĩ đến đây oán hận của cô ta tăng lên gấp bội.
"Giai Vi, con nhất định phải cẩn thận một chút, phải suy nghĩ, nếu không phải tự cô ta ngã xuống, thì phải chăng có người khác đẩy cô ta ngã?" Uông phu nhân đưa ra giả thiết, kỳ thật khi bà ta còn trẻ, những chiêu trò như vậy, bà ta cũng từng nghĩ tới để hại người khác.
"Mẹ, ý của người là Tần Mạch Li là người bị hại, thực sự hại chết con của con là một người khác, vậy người đó chẳng phải là. . ." Nghĩ đến đây, Uông Giai Vi đột nhiên hiểu được. "Đây chỉ là dự đoán, cho nên con nhất định phải ổn định tâm tình, tìm hiểu tình hình thực tế, ở Hạ gia không nên xằng bậy, tạm thời đừng đi đánh động Tần Mạch Li, theo mẹ được biết, Hạ lão gia rất thiên vị cô ta, tra ra sự thật rồi hạ thủ cũng không muộn, có biết hay không?" Uông phu nhân dặn dò, con gái dù sao cũng ở Hạ gia, tính tình của nó lại nóng nảy bộp chộp, nhất định phải bình tĩnh mới được, bằng không sớm hay muộn cũng gây ra rắc rối.