Hạ gia, đây là một bữa tối tương đối sum vầy, ngoại trừ Hạ Băng ở nước ngoài, Hạ Vũ ở nhà chồng, những người khác đều đến đông đủ, tuy rằng mọi người rất ít nói, nhưng chí ít cũng tập trung đông đủ.
"Thiên Triệu, hoàn thành công việc xong, về nhà nhiều nhé, mẹ con nhớ con, còn có vợ con nữa." Hạ Trảm Bằng nhìn Hạ Thiên Triệu trở về, tức giận trong lòng cũng chậm rãi hạ xuống, có thể trở về có nghĩa là hắn vẫn để ý cô gái này.
"Cha, về sau chỉ cần không có việc bận, không có việc lớn gì, con sẽ về nhà." Hắn đột nhiên cầm tay Hàn Nhất Nhất ở dưới bàn, mang theo khuôn mặt tươi cười nói với bố mẹ
"Thiên Triệu, là thật sao?" Hạ phu nhân hưng phấn, ngay cả nước mắt đều nhanh chảy xuống, Hạ Trảm Bằng cũng kinh ngạc, nhưng Hạ Thiên Triệu có thể nói ra điều này cũng tốt, nhìn thấy con dâu có thể cùng bàn ăn cơm, ông cũng rất vui vẻ.
"Mẹ, đương nhiên là thật." Hắn nắm tay Hàn Nhất Nhất càng chặt.
Cô nghĩ gắng sức rút tay ra, nhưng hắn mảy may không buông, càng giãy dụa ngược lại càng nắm chặt.
Cô hung hăng trừng mắt, Hạ Thiên Triệu lại như không nhìn thấy.
"Hạ Thiên Triệu, anh làm gì thế?" Cô khẽ nghiến răng, cúi đầu nói
"Con bằng lòng!" Mặt hắn mang theo nụ cười cũng nhìn không ra có cái gì không ổn, ngược lại làm cho Hạ Trảm Bằng cùng Hạ phu nhân cảm thấy được đứa con hiểu chuyện
"Tôi phải ăn cơm, buông ra!" Thanh âm của cô nhỏ như trước, không ai bên cạnh cô, mà bên cạnh Hạ Thiên Triệu là Hạ phu nhân, xa như vậy Hạ Thiên Triệu hắn là nghe không rõ
"Vợ, ăn cơm đi!" Hắn yêu thương mà nói, giống như nợ cô rất nhiều. "Mấy hôm nay em vất vả rồi, về sau anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn."
Mặt Hàn Nhất Nhất ngưng tụ, hận không thể cầm lấy con dao nhỏ trên bàn chém hắn ra làm nhiều mảnh, bởi vì hắn vừa nói chuyện, lại vừa nắm chặt tay cô, cô cảm giác được mình đau đến sắp mất máu.
"Chuyện này tốt!" Hạ Trảm Bằng tươi cười với Hàn Nhất Nhất, ý bảo cô rốt cục có hi vọng, Hàn Nhất Nhất chỉ nhìn ông cười khổ
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô nghiêng người, càng gần hắn.
Hạ Thiên Triệu lại lớn mật mà lại gần, gần sát bên tai của cô: " Đây là nhà của anh, anh đã trở lại."
Những người khác nhìn đến chính là một màn ngọt ngào thân thiết, một màn này trực tiếp kích thích đến Uông Giai Trừng ở đối diện, cô ta như thế nào cũng không bằng lòng tin tưởng, rõ ràng là hai người không có thân thiết gì, khi nào thì trở nên thân mật như vậy, mà cô ta lại một chút cũng không biết.
Cơm trong miệng, nhưng tại sao nuốt không trôi, chỉ là cúi đầu, đem từng miếng từng miếng thức ăn đặt ở miệng, giống như chỉ có như vậy mới có thể tự mình tĩnh tâm
Hạ Thiên Triệu đẩy cửa ra, đóng cửa lại, trực tiếp ngã trên giường.
Hàn Nhất Nhất ngồi ở trên sô pha bên cạnh, sắc mặt càng thêm khó coi
"Anh đứng lên, chúng ta nhất định phải thảo luận một chút." Hàn Nhất Nhất đứng lên, đi đến bên giường.
Hạ Thiên Triệu cười xấu xa, bất ngờ kéo cô ngã xuống giường, sau đó đem cô đặt trên người.
"" Buổi tối, vợ muốn thảo luận cái gì đây?"
"Hạ Thiên Triệu, anh phải chịu đựng cái gì, nếu anh không chịu được có thế nói ra, đừng làm hành vi trái với lương tâm mình." Từ lúc Hạ Thiên Triệu bắt đầu đi vào Hạ gia, cô liền cảm thấy được hắn không bình thường.
"Anh không có gì, anh chỉ cảm thấy nếu lấy vợ thì phải yêu thương tốt mà thôi." Hắn cười quỷ dị, tay lại âu yếm mà vuốt ve chơi đùa tóc của cô.
"Hạ thiếu, điều đó không hợp với anh, anh gạt được cha, nhưng anh không lừa được tôi." Hàn Nhất Nhất nói thẳng, cô tuyệt đối không tin tâm Hạ Thiên Triệu lại tốt như vậy, cô khắc sâu nhớ rõ một đêm kia hắn có bao nhiêu căm ghét cô, mà cô lại có từng đấy muốn giết hắn.
"Em cảm thấy được anh muốn lừa em cái gì? Lừa tiền em? Hay là lừa sắc em?" Hắn chọn vị trí mà nhìn cô, chờ mong cô trả lời.
"Anh. . ."
"Không phải đi, em vừa không có tài, cũng không có sắc, cho nên em căn bản là không có gì đáng giá để anh lừa, lời của anh như vậy, tại sao em không tin chứ, vợ chồng nên thẳng thắn thành khẩn, không phải sao? Chẳng lẽ em không nghĩ cùng anh sống tốt sao?" Đây là Hạ Thiên Triệu, lần đầu tiên trong đời cùng một người phụ nữ nói ra những lời như vậy.
"Anh đã có thành ý như vậy, tôi đương nhiên không từ chối, có thể sống tốt ở đây là tốt nhất." Hàn Nhất Nhất không biết hắn có chủ ý gì, nhưng là cô không quên thăm dò hắn như cũ, cũng có thể nói là một phương pháp bảo vệ chính mình.
"Tôi thấy chúng ta còn cần bình tĩnh một chút, mọi người có thành ý, để thể hiện thành ý, tôi thấy chúng ta phải ngủ riêng, anh ngủ sô pha, tôi ngủ trên giường, nếu anh thật sự thành tâm, khẳng định sẽ làm như vậy đi." Ánh mắt Hàn Nhất Nhất như nước trong veo, mỉm cười, nhìn hắn.
"Ngủ sô pha với ngủ trên giường là thể hiện thành tâm? Vợ chồng là như vậy sao?" Hạ Thiên Triệu nói
"Đương nhiên, đây là tôi trừng phạt anh, trước đây anh làm tổn thương tôi, tôi có thể không để ý tới anh, chờ anh làm tôi vừa lòng, tôi có thể suy xét chuyện chúng ta. . ."
"Chúng ta cái gì?" Hắn hứng thú mà nhìn cô, trong mắt đột nhiên toát ra một tia nhu tình.
"Chúng ta. . . chúng ta không giữ quy tắc tốt." Cô hận chính mình ngốc, lần nào cũng tiến vào bẫy của hắn
"Chính là. . . chính là vợ chồng trong lúc cãi nhau không nên như vậy?" Hắn nhìn cô giống như chỉ bảo đứa nhỏ, hắn thật muốn nhìn cô còn có mánh khóe gì.
"Không phải như vậy thì là gì?" Cô tức giận mà nhìn hắn một cái, mang theo một chút oán giận nói "Dù sao anh trêu tôi tức giận, anh phải nghe tôi, tôi nói như thế nào là như vậy."
"Yêu. . . Hóa ra vợ của anh còn có thể làm nũng, nhìn không ra!"
"Anh. . . Ai làm nũng, ai phải làm nũng anh, anh đừng ngậm máu phun người." Nói xong, mặt của cô đã đỏ một mảng, muốn ngồi dậy lại bị hắn hung hăng đè ép trở lại.
"Để anh nói cho em, vợ chồng trong lúc cãi nhau phải như thế nào là đúng nhất." Thanh âm hắn trầm thấp nói bên tai của cô, hơi thở thở ra xung quanh cô quanh quẩn không ra.
"Như thế nào là đúng nhất?" Không biết tại sao, cô khi cô nói những lời này thanh âm lại thấp xuống, hơn nữa có một loại cảm giác tim đập.
"Đầu giường cãi nhau, cuối giường cùng nhau."
Vừa dứt lời, còn không cho cô mở miệng, miệng của hắn liền áp trên miệng của cô, không do dự mà mở miệng của cô, cùng đầu lưỡi của cô quẩn ở một chỗ
"Ưm. . ."
Chỉ nghe được từng tiếng ưm ưm chống cự mềm nhẹ, chậm rãi chuyển hóa thành thanh âm êm ái
Tan tầm ngày hôm sau, Hàn Nhất Nhất cùng Lãnh Nghiêm đúng lúc cùng thời điểm tan tầm, hơn nữa đang cùng đi thang máy xuống
Đứng ở giao lộ về nhà mình, Lãnh Nghiêm gọi Hàn Nhất Nhất lại.
"Aily, đi uống cà phê đi!" Lãnh Nghiêm nhẹ nhàng mà nói, cũng bổ sung một câu: " Hôm nay đưa em đi một quán cà phê, rất đặc sắc, có lẽ em sẽ thích."
"Lãnh tổng, ngại quá." Hàn Nhất Nhất có chút khó nói.
"Có phải có chuyện gì không?" Anh thản nhiên một câu quan tâm, Lãnh Nghiêm cũng không biết mình vì cái gì, gần đây rất thích cùng Aily ở một chỗ, hai người cho dù uống cà phê cũng không nói gì, hắn cũng hiểu được rất tốt, ngoại trừ Hàn Nhất Nhất ra, đây là người phụ nữ thân thiết nhất anh muốn ở cùng, tuy rằng bộ dạng cô bối rối, nhưng điều này với anh không quan trọng
"Ngại quá, Lãnh tổng, hôm nay cô ấy có hẹn." Một người đàn ông đột nhiên đi đến bên người bọn họ, khuôn mặt đẹp trai tức giận so với Lãnh Nghiêm hơn vài phần khí phách.
Hai người ngẩng đầu, đồng thời nhìn về Hạ Thiên Triệu
"Hóa ra là Hạ thiếu!" Lãnh Nghiêm thật không ngờ, hai người bọn họ sẽ gặp mặt nhau ở tình huống như vậy, ở một số hoạt động chung, mặc dù bọn họ có gặp mặt nhau nhưng không chào hỏi.
"Tôi nghĩ anh không biết, cô gái cùng anh uống cà phê cũng không đơn giản." Nói xong, hắn một phen kéo Hàn Nhất Nhất qua, thân thể của cô trực tiếp bị cuốn vào trong ngực hắn
"Không nghĩ đến bạn trai Aily là Hạ thiếu." Thấy cô không phản kháng, Lãnh Nghiêm thấy mất mác, anh không biết chính mình tại sao lại có cảm giác như vậy.
"Lãnh tổng, anh đoán sai rồi, cô ấy không phải bạn gái của tôi." Hạ Thiên Triệu cười xấu xa
"Nếu không phải bạn gái anh, xin Hạ thiếu tôn trọng nhân viên của tôi một chút, ít nhất ở công ty này." Anh lạnh lùng nói, thậm chí có chút vội vàng.
"Không nghĩ tới tính tình Lãnh tổng cũng sẽ vội vàng xao động, nhìn không ra."
"Anh có ý gì?" Lãnh Nghiêm nhìn cô bị Hạ Thiên Triệu ôm trong ngực, chỉ cảm thấy chói mắt, người đàn ông này căn bản không xứng có được Aily.
Hàn Nhất Nhất nhìn không được, cô không muốn Lãnh Nghiêm ở trước mặt Hạ Thiên Triệu tiếp tục thất lễ, lại càng không muốn Lãnh Nghiêm vì cô mà cùng Hạ Thiên Triệu lại kết thù kết oán.
"Lãnh tổng, anh ấy là chồng tôi." Cô nói xong, khóe miệng mang theo nụ cười. "Không nghĩ tới hai người lại quen biết."
Việc này như một thứ va vào đầu Lãnh Nghiêm
Lãnh Nghiêm còn đang kinh ngạc, không có thời gian lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Triệu cười nói: " Lãnh tổng, hiện tại là thời gian tan tầm, tôi có thể mang vợ tôi đi ăn cơm chứ?"
"Lãnh tổng, chúng tôi đi trước." Hàn Nhất Nhất hơi cúi đầu, lại thoáng nhìn vẻ mặt anh trong mắt hiện lên có một tia đau xót, trong lòng cũng căng thẳng theo.
Lãnh Nghiêm buộc chính mình cười, "Vậy không làm phiền thời gian của Hạ thiếu cùng cô Hạ , còn có, năng lực làm việc của cô Hạ rất tuyệt!"
Hàn Nhất Nhẩt bị Hạ Thiên Triệu kéo lên xe, xe Lãnh Nghiêm từ bên kia đi tới, hai chiếc xe gặp thoáng qua.
Trong xe Hạ Thiên Triệu, Hàn Nhất Nhất một câu cũng không nói.
"Muốn ăn gì? Đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây?" Hắn nắm tay lái, ánh mắt nhìn đường phía trước.
Hàn Nhất Nhất chỉ nhìn ngoài cửa sổ, nhìn xe chạy qua chập chờn, về phần Hạ Thiên Triệu vừa mới nói gì, cô hoàn toàn không biết, giống như còn đang đắm chìm trong thể giới của chính mình.
Hạ Thiên Triệu mạnh mẽ lái xe chạy đến một bên đường, giẫm lên phanh, Hàn Nhất Nhất mất trọng tâm, theo xe lắc lư một chút, nhìn Hạ Thiên Triệu trầm mặc, trong lòng một trận run rẩy.
"Làm sao vậy?" Cô có chút bất an hỏi.
"Em muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?" Hắn cố kiềm chế bản thân
"Gì cũng được" Cô tùy ý nói.
"Cái gì cũng nói gì cũng được, hiện tại em phải nói cho anh biết là đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây." Hắn đột nhiên tức giận, nghĩ đến cô vừa rồi say sưa lại là bởi vì cái tên Lãnh Nghiêm chết tiệt kia, hắn liền không khống chế được phát hỏa.
"Ăn một bữa cơm, tại sao nhất định phải lựa chọn như vậy chứ? Anh muốn ăn đồ ăn Trung Quốc thì ăn đồ ăn Trung Quốc, muốn ăn cơm Tây thì ăn cơm Tây." Hàn Nhất Nhất cũng buồn bực theo, vốn dĩ trong lòng phiền muộn, bị hắn làm cho càng thêm bực
"Bảo anh muốn ăn, anh đang hỏi em muốn ăn gì." Hạ Thiên Triệu ngầng đầu cùng cô nhìn nhau, tia lửa trong mắt hai người quấn quýt lấy nhau. "Có phải cảm thấy đồ ăn Trung Quốc cũng ngon, cơm Tây cũng ngon hay không, hai thứ đều muốn ăn."
Ngữ khí hắn bắt đầu trào phúng.
"Tôi không muốn ầm ĩ với anh, muốn ăn cơm thì chúng ta đi ăn cơm, cho dù cả hai đều muốn ăn, anh nói phải một người đàn ông phải yêu thương vợ, vậy anh cho tôi ăn hai thứ thì phải làm thế nào đây?"
Cô biết ý tứ của hắn nhưng cô cố tính trả lời theo ý mình, Cái gì đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây, không phải là ám chỉ cô là ph