Hạ Trảm Bằng vỗ vỗ bả vai của bác sĩ Tần, trong mắt cố nén bi thương, bọn họ từng yêu cùng một người phụ nữ, bọn họ cũng từng sống chết có nhau.
"Ông phải sống thêm vài năm nữa, chúng ta có thể làm thêm rất nhiều chuyện nữa." Khi Hạ Trảm Bằng biết tin ông ta bị ung thư gan giai đoạn cuối, ông đã nước mắt vòng quanh, không nghĩ gì nhiều mà chạy ngay đến thăm ông ta, mọi oán hận mấy năm nay liền tiêu tan hết.
"Tôi chính là thầy thuốc, có thể sống được bao lâu tôi là người biết rõ nhất." Thời gian cuối cùng còn lại cũng chỉ dăm bữa nửa tháng, nhưng ông không hề nói cho bất kỳ ai, ông muốn lẳng lặng mà ra đi.
"Tần tiên sinh, Mạch Li tiểu thư đã trở về!" Người hầu đi vào, nhẹ nhàng nói.
Trong mắt ông chợt lóe ra một tia sáng, Hàn Nhất Nhất đã quay về.
"Mau, mau đỡ ta đi gặp nó!" Âm thanh của ông đầy kích động. Hạ Trảm Bằng kinh ngạc nhìn biểu hiện này, Mạch Li tiểu thư là ai? Ông ta chưa từng nghe nói đến, cũng theo sau đi gặp cô gái tên Mạch Li kia.
Sự thay đổi duy nhất của Hàn Nhất Nhất chính là cái tên và sự tự tin trong ánh mắt. So với bốn năm trước, cô càng thêm tự tin và tràn đầy hi vọng.
"Chú Tần!" Cô cười ngọt ngào, gọi Tần Phái. Dù khuôn mặt kia có biến đổi, nhưng chỉ cần cô cười liền giống trước kia, lúm đồng tiền hiện trên hai bên má.
"A Li, mau tới đây!" Tiếng nói của ông run rẩy, đưa tay vẫy.
Hàn Nhất Nhất đi lên phía trước, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to lớn của ông, vẫn ấm áp như vậy, Tần Phái đã tái sinh cô, cho cô dũng khí và hi vọng để tiếp tục sống, cho cô cảm giác ấm áp như tình cha con.
Hạ Trảm Bằng đứng ở phía sau, nhìn thấy người con gái dung mạo kỳ lạ này, có một loại cảm xúc thân thiết không thể nói rõ. Đặc biệt, khi cô gái kia nở nụ cười, nhìn đến hai má lúm đồng tiền, ông ta dường như lại nghĩ đến Hàn Chân.
"Chú Tần, cháu đã quyết định không đi nữa, cháu quyết định sẽ ở đây với chú!" Cô dường như có một chút giống như trẻ con, hờn dỗi trước mặt ông, cô hi vọng trong mấy ngày cuối đời này, hai người lại giống như bốn năm trước khi cô bị thương, chăm sóc nhau giống như cha và con gái.
"Chú Tần cũng quyết định không đi, sẽ để A Li chăm sóc." Ông ha ha cười lớn, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Hàn Nhất Nhất nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, tóc đã bạc trắng, bên trên khóe miệng chòm râu cũng đã có chút bạc, nhưng vẫn rất uy nghiêm, làm cho người ta nhịn không được phải nhìn chăm chú, chắc chắn lúc trẻ là một người đàn ông phi phàm. Đó là cảm giác đầu tiên mà Hạ Trảm Bằng đem lại cho Hàn Nhất Nhất.
"Trảm Bằng, tôi giới thiệu với ông một chút, cô bé này là Tần Mạch Li, cháu gái của tôi!" Bác sĩ Tần đang nghĩ, nếu Hạ Trảm Bằng biết, cô gái đứng ở trước mặt này là con gái của ông ta và Hàn Chân, ông ta sẽ kích động như thế nào?
"A Li, chào chú Hạ đi."
"Chú Hạ!" Hàn Nhất Nhất chào ông, hơi hơi mỉm cười.
"Nếu là cháu gái của ông, thì cũng chính là cháu gái của ta, về sau có việc gì khó khăn, cứ đến tìm ta!" Hạ Trảm Bằng nói xong, vẻ mặt vẫn như trước, nhưng trong thâm tâm luôn có một cảm giác đặc biệt nhưng rốt cuộc là gì thì ngay cả ông ta cũng không hiểu rõ.
Ba người cứ như vậy trò chuyện. Tuy rằng Hạ Trảm Bằng làm cho người ta có cảm giác xa cách, khí thế uy nghiêm làm cho người khác không dám đến gần, nhưng cô không hiểu sao vẫn thấy rất gần gũi, hai người nói chuyện thật thân thiết.
Bác sĩ Tần nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng thở dài, đây có lẽ là máu mủ tình thâm, trời sinh thân thiết, không có gì có thể ngăn cản được. Có lẽ, trước khi ông ra đi, ông phải làm một chuyện, mặc kệ nó đúng hay sai, ông sẽ quyết định đem Hàn Nhất Nhất trả lại cho Hạ Trảm Bằng.
Tần Phái đã gắng gượng được ba mươi ngày. So với dự tính trước đó đã vượt thời gian hơn một nửa. Nhưng cuối cùng ông cũng đã ra đi, ông cũng giống như bất kỳ ai, trước khi chết, đều có chút luyến tiếc với trần thế.
Trước khi đi, ông đem Hàn Nhất Nhất giao phó cho Hạ Trảm Bằng. Thậm chí, ông đã nói cho Hạ Trảm Bằng và Hàn Nhất Nhất biết, việc học hành của Hàn Nhất Nhất mấy năm nay đều do quỹ của họ Hạ tài trợ, ông nói với Hàn Nhất Nhất, cô hẳn là phải cảm ơn Hạ Trảm Bằng.
(Quỹ nhà họ Hạ là do Hạ Trảm Bằng lập ra, quỹ tài trợ này về cơ bản rất ít xuất hiện trước giới truyền thông, là do lão Trương quản lý, chuyên dùng để giúp đỡ những học sinh nghèo vượt khó, mà tất cả tiền bạc đều do Hạ Trảm Bằng tài trợ. Năm đó, bác sĩ Tần quả thật có liên lạc với lão Trương, thậm chí các khoản chi phí bên ngoài của Hàn Nhất Nhất cũng đều do quỹ của họ Hạ giúp đỡ. Ông năm đó sở dĩ làm như vậy, là hi vọng về sau Hàn Nhất Nhất và Hạ Trảm Bằng có một chút liên hệ. Đây là điều cuối cùng mà ông có thể làm vì Hàn Chân. Ông tin rằng Hàn Chân cũng hi vọng một ngày nào đó cha con bọn họ có thể gặp lại nhau.
Bác sĩ Tần cuối cùng lựa chọn giấu kín chuyện Hàn Nhất Nhất là con gái Hạ Trảm Bằng. Bởi vì ông hi vọng quan hệ giữa Hàn Nhất Nhất và Hạ Trảm Bằng cũng giống như quan hệ giữa ông và cô. Bây giờ dung mạo của Hàn Nhất Nhất cũng không làm cho người ta hoài nghi cô là con gái của Hàn Chân. Nếu như cha con họ có thể coi nhau như bạn bè, lại không làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên của Hàn Nhất Nhất, thì đây chẳng phải là chuyện vui sao, ông cũng tin rằng, Hạ Trảm Bằng sẽ quan tâm và đối xử tốt với Hàn Nhất Nhất.
Biệt thự, xe và tiền gửi ngân hàng, ông đều để quyền thừa kế cho Hàn Nhất Nhất, để cho cô có sự bảo đảm về kinh tế thật vững chắc.
Bác sĩ Tần đi rồi, Hàn Nhất Nhất đem toàn bộ tài sản quyên góp cho quỹ từ thiện. Cô chỉ để lại biệt thự và bà Ngô là người hầu trong biệt thự vẫn luôn đi theo bác sĩ Tần.
Hạ Trảm Bằng lại cố chấp muốn nhận Hàn Nhất Nhất làm con gái nuôi. Cuối cùng, Hàn Nhất Nhất cũng đồng ý, nhưng bởi vì bác sĩ Tần vừa mất, nên cô vẫn không đến nhà ông ta, bình thường đều là Hạ Trảm Bằng đến thăm cô.
Hạ Trảm Bằng và Hàn Nhất Nhất ở cùng nhau, luôn có một loại cảm giác thân thiết không nói nên lời, trò chuyện cùng cô, cũng là một niềm vui. Hàn Nhất Nhất cũng rất thích ở bên người đàn ông này, nhưng cô vẫn không hề biết Hạ Trảm Bằng chính là cha của Hạ Thiên Triệu, cô chỉ coi ông ta là bạn thân nhất của bác sỹ Tần, mà ông ta lại là người giúp đỡ cô học tập, mối quan hệ giữa hai người, vừa giống như bạn bè, vừa giống như là người thân.
Sau khi bác sĩ Tần mất được 1 tháng, Hàn Nhất Nhất do dự không biết nên ở hay nên đi. Cô đang nghĩ mình nên ở lại thành phố F hay là quay về nước Mỹ, lúc này, Hạ Trảm Bằng lại khuyên cô ở lại.
Nghĩ đến ông ta đã già, bác sĩ Tần lại được chôn cất ở đây, ngay lúc này, vừa khéo công ty mà cô đã nộp hồ sơn xin việc bên Mỹ cũng có trụ sở ở thành phố F, nếu như cô không muốn quay về Mỹ, thì cũng có thể làm việc ở thành phố F. Mọi thứ giống như một cơ duyên, nên Hàn Nhất Nhất quyết định sẽ ở lại đây.
Đúng vậy, thành phố này làm cô nhớ tới nhiều chuyện cũ, nhưng cũng là nơi có nhiều ký ức tốt đẹp. Thậm chí trong lòng cô, vẫn mong muốn được ở lại. Nhưng lý do quan trọng nhất, cô muốn ở lại để tìm hiểu xem cuối cùng A Thất là bị ai giết chết. Từ khi A Thất chết, cô vẫn không thể quên được ký ức ngày hôm đó.
Hạ Trảm Bằng hay lui tới biệt thự của bác sĩ Tần, làm cho Hạ phu nhân có chút nghi ngờ, bà ta tạm thời không đấu với Ngải Châu Bích nữa, mà quyết định sẽ đi đến biệt thự của bác sĩ Tần tìm hiểu rốt cục là có chuyện gì.
Ngày hôm sau, Hàn Nhất Nhất đi đến công ty thương mại quốc tế AK để làm việc. Bà Ngô làm bữa sáng và bữa trưa ưa thích cho cô, đối xử với cô như chính con gái mình. Hàn Nhất Nhất cảm động, như mình vừa tìm được một người mẹ hiền. Cô sau đó đổi cách xưng hô từ bà Ngô sang mẹ Ngô.
Hạ Trảm Bằng chúc mừng cô tìm được công việc mới, tặng cho cô một sợi dây chuyền kim cương hình cỏ may mắn, Hàn Nhất Nhất lần đầu tiên được nhìn thấy một sợi dây chuyền đẹp như vậy. . .
Toàn bộ cuộc sống mới, làm cho Hàn Nhất Nhất có một sức sống rạng ngời. Nhưng sự tốt đẹp và bình an đó, nhanh chóng bị đảo lộn.
Uông Giai Trừng mang theo con trai là Hạ Chính Dương về nhà mẹ đẻ, Uông Vạn Thiên bế Hạ Chính Dương, liên tục hỏi cái này cái nọ, muốn ăn gì muốn chơi gì? Phải biết rằng, Uông Giai Trừng một năm cũng không về nhà được hai lần, mà hôm nay là sinh nhật 45 tuổi của mẹ Uông Giai Trừng, cho nên liền mang theo con trai và lễ vật mà Hạ gia chuẩn bị trở về.
"Giai Trừng, con ở bên đó sống có tốt không?" Ngô Tĩnh hiện tại đã trở nên xinh đẹp hơn nhiều, sắc mặt hồng hào, trang điểm lại càng ưa nhìn, thậm chí còn có chút thời thượng.
Uông Giai Trừng nhìn thấy những thay đổi của mẹ, trong lòng ít nhiều cũng có chút an ủi, mẹ ở Uông gia hiện tại không ai dám ức hiếp nữa.
"Con sống rất tốt, hai mẹ con Uông Giai Vi có còn ức hiếp mẹ nữa không?" Đây mới là điều Uông Giai Trừng lo lắng nhất.
"Không có, hiện giờ bọn họ cũng không dám làm gì mẹ, mẹ có người hầu riêng, lão gia cũng bênh vực mẹ, cho nên bọn họ không dám làm gì cả." Ngô Tĩnh nhìn Uông Giai Trừng, phát hiện cô ta vẫn xinh đẹp mê người như trước, chỉ là thiếu một chút tư vị của thiếu nữ, so với ngày trước có gầy hơn một chút.
"Vậy thì tốt rồi, nếu bọn họ còn dám ức hiếp mẹ, mẹ hãy nói cho con biết."
Uông Giai Trừng vì để mẹ không bị ức hiếp, đã đặc biệt lựa chọn mấy người hầu, trước mặt Uông Vạn Thiên và mẹ con Uông Giai Vi nói là người của Hạ gia, rõ ràng là muốn nói cho bọn họ biết, mẹ của cô ta là không thể động đến, người hầu của mẹ cô ta cũng là không thể động đến.
"Mẹ chỉ lo lắng cho con thôi, Giai Trừng, con gần đây gầy quá."
Ngô Tĩnh không biết có nên hỏi tiếp không, về phần hành vi của Hạ Thiên Cơ, bà ít nhiều cũng có nghe được đôi chút.
"Con là đang giảm béo thôi, Thiên Cơ nói anh ấy thích con gầy một chút mà." Cô ta giả bộ vui vẻ.
Hai mẹ con đang trò chuyện, Uông Giai Vi đột nhiên lại xuất hiện trước mặt bọn họ, vẫn là kiểu trang điểm khêu gợi, mang theo vẻ hoang dã, "Ồ, hóa ra là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia đã trở về, tao vẫn cho rằng nhị thiếu gia nhà họ Hạ thích đàn bà mang lại cảm giác xác thịt, không ngờ Thiên Cơ lại thích loại xương xẩu."
Ả nhìn với vẻ chế giễu, cười đắc ý, chồng của mày không yêu chiều mày, nên mày mới gầy, thành mụ vợ già, trong lòng ả oán hận mà nói.
"Mẹ, con mang quà đến cho mẹ, đây là do Thiên Cơ bảo con mua cho mẹ đấy!" Cô ta thậm chí không thèm chào hỏi Uông Giai Vi, điềm nhiên lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, sau đó mở ra, bày ra trước mặt bọn họ.
"Trời ơi! Quý báu như vậy, mẹ đã có tuổi như thế này, đâu cần dùng đến thứ đồ xa xỉ như vậy, con cứ giữ lại mà dùng đi!"
Ngô Tĩnh nhìn thấy chiếc dây chuyền kim cương lấp lánh, ít ra cũng phải đến mấy trăm vạn.
"Mẹ, con không dùng, dây chuyền ở nhà con nhiều đến mức đeo không hết, Thiên Cơ thường xuyên mua cho con." Cô ta như là cố ý ở trước mặt Uông Giai Vi mà thể hiện sự ân ái của cô ta và Hạ Thiên Cơ, còn có Hạ Thiên Cơ yêu thương cô ta đến mức nào.
"Thằng Thiên Cơ này, thật là biết chiều vợ! Mẹ cũng yên tâm rồi!" Ngô Tĩnh bên ngoài thì cười, nhưng trong lòng lại thấy chua xót.
"Đều là những hàng lỗi thời, có gì quý hiếm đâu, hiện giờ đều đang mốt đeo kim cương màu lam, chồng mày đã mua cho mày chưa? Thế mà bạn trai của tao đã mua cho tao một chiếc nhẫn kim cương màu lam rồi đó." Nói rồi, Uông Giai Vi làm bộ than thở: "Chà, cũng kh