Và màn đêm lại buông xuống, thành phố F trong bóng đêm vẫn sáng bừng như một viên ngọc, Hạ Thiên Triệu khép lại bản hợp đồng cuối cùng, nhẹ nhàng mà day day ấn đường, nhắm mắt lại lại hiện ra nữa khuôn mặt như ma quỷ còn có đôi mắt không chút động đậy với bất kì chuyện gì kia
“Người ở bên trong thế nào?” Hạ Thiên Triệu đối diện với vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài hỏi.
“Báo cáo Hạ tiên sinh, Hàn tiểu thư vẫn ở bên trong không ồn không nháo.” Vệ sĩ đúng sự thực mà trả lời. Đàn bà bên cạnh Hạ Thiên Triệu có đủ loại người khác nhau nhưng người phụ nữ bình tĩnh giống như Hàn Nhất Nhất này thì bọn họ chính là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Cô ấy đã ăn gì chưa?”
“Tất cả đều dựa theo phân phó của Hạ tiên sinh, chúng tôi không mang cho cô ấy bất kì thứ thức ăn gì, Hàn tiểu thư cũng không tìm chúng tôi cung cấp thức ăn.” Vệ sĩ lại một lần nữa cứ đúng theo sự thực mà trả lời.
Hạ Thiêu Triệu nghe xong, nhịn không được hơi nhíu lông mày một chút. Xem ra cô gái nhỏ này rất cứng đầu. Hắn nhẹ nhàng vung tay một cái, vệ sĩ canh giữ rất thức thời mà rời đi.
Bởi gã vệ sĩ lo lắng Hàn Nhất Nhất sẽ chạy trốn nên mở một bóng đèn ở góc phòng giam u ám, từ bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi tình hình của cô. Hạ Thiên Triệu đi vào trong phòng, hình ảnh chiếu vào trước mắt hắn thực sự hù dọa hắn.
Hàn Nhất Nhất hơi cúi đầu nghiêng mặt, mái tóc mỏng manh có phần lộn xộn xõa ra ở trên người. Nhìn từ vết sẹo dài ở sườn mặt bên trái được tóc che khuất lại hiện ra ở trước mặt Hạ Thiện Triệu chính là bên sườn mặt trắng noãn như ngọc. Ở dưới ánh đèn yếu ớt là vẻ đẹp hoàn hảo tựa như một bức tranh, hắn gần như có chút si ngốc mà nhìn .
Giống như người thiếu nữ nhà ai ngồi bó gối trong góc phòng u ám, yên lặng mà âm thầm suy nghĩ giống như là chờ ai đó đưa cô về nhà!
Hắn như có chút kích động, hắn muốn ôm lấy cô, nói với cô rằng hắn sẽ cho cô một mái nhà! Hạ Thiên Triệu xác định cảm giác chỉ trong chớp mắt kia thật mãnh liệt, không phải vì cô xinh đẹp được như thiên sứ mà là vì cô ràng buộc bản thân thu nhỏ lại làm dấy lên cảm giác thương xót khiến người khác muốn đi theo bảo vệ cô như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, chính là quật cường cùng lãnh đạm xem thường tất cả của cô đã hình thành nên sự đối lập rõ nét.
Bước chân của Hạ Thiên Triệu lần nữa nhẹ nhàng làm tỉnh giấc ý thức bạc nhược của Hàn Nhất Nhất, cô mệt mỏi mở hai mắt hờ hững đối diện với hắn.
Chính là loại ánh mắt hờ hững này đã đem Hạ Thiên Triệu kéo về thực tại, loại hình ảnh kích động vừa nãy cũng giống như những giấc mơ với người phụ nữ khác.
Hắn cao cao tại thượng đứng ở trước mặt cô giống như một bức tường, chẳng qua bức tường này bắt ngang qua thân thể của cô. Nhưng mà Hàn Nhất Nhất ngay cả tầm mắt cũng không muốn ngẩng lên.
“Có muốn ăn gì không?” Thanh âm băng lãnh của Hạ Thiên Triệu xuyên qua ánh đèn khúc xạ lọt vào tai.
Hàn Nhất Nhất giữ nguyên tư thế ban đầu, không có âm thanh không có hành động.
Một giây, hai giây, ba giây, sáu mươi giây, tám mươi giây!
“Hỏi lại một lần nữa, có muốn ăn không?” Thanh âm của hắn cực lực kiềm nén tức giận.
Hàn Nhất Nhất vẫn như trước, không trả lời hắn. Cô muốn di chuyển một chút thế nhưng cảm giác toàn bộ thân thể đều cứng đờ, hoàn toàn không nghe theo ý muốn của cô.
Rốt cuộc, Hạ Thiên Triệu thật sự tức giận. Chưa từng có người đàn bà nào không thèm nhìn hắn như vậy, mà hiện tại người phụ nữ xấu xí như quỷ này lại dám khiêu khích sự nhẫn nại của hắn như vậy.
Hắn ngồi xổm xuống, một tay túm tóc của cô hung hăng mà kéo về đối diện mình, trong mắt phóng ra tia hung ác tàn nhẫn đủ để giết chết người.
Đến khi hắn đối mặt càng gần với cô hơn thì hắn mới phát hiện sắc mặt cô tái nhợt đến như vậy, đôi môi khô khốc đến như vậy, lòng hắn lại hơi căng thẳng.
Hàn Nhất Nhất nhìn hắn nóng nảy như sấm, muốn nói chút gì đó nhưng lời nói đã đến cổ họng lại một chữ cũng nói không ra.
“Chết tiệt, có phải cô nghĩ rằng tôi không dám làm gì với cô hay không? Cô làm cho tôi phát cáu, tôi có thể đem cô ném cho lũ thủ hạ ở bên ngoài. Tuy rằng cô xấu xí như vậy nhưng đối với đàn ông, có lúc chỉ cần là một con đàn bà thì đều có thể giải quyết vấn đề!” Hắn hừ lạnh mà uy hiếp.
Hàn Nhất Nhất chán ghét hắn, càng chán ghét hơi một tí liền dùng thân thể phụ nữ ra uy hiếp. Đây là loại phương thức cô chán ghét nhất.
Đối mặt với người phụ nữ bình tĩnh như vậy, Hạ Thiên Triệu cảm thấy bản thân hoàn toàn thất bại. Hắn đường đường đại thiếu của Hạ gia, cư nhiên lại bị một người phụ nữ xấu xí không thèm để vào mắt, hắn thế nào cũng không thể chấp nhận được. Thậm chí, khi nhìn thấy sự bình tĩnh của cô, hắn muốn moi tim của Hàn Nhất Nhất ra để xem xem, tim của người phụ nữ này cũng giống như khuôn mặt cô, không có lấy một tia nhiệt độ hay không?
“Hàn Nhất Nhất, nếu như cô dám thách thức đến điểm mấu chốt của tôi lần nữa, Hạ Thiên Triệu tôi nói được làm được!” Hắn nắm chặt tay tựa hồ như lập tức sẽ ra tay.
Hàn Nhất Nhất cuối cùng liếc hắn một cái, cả người tản ra khí tức tàn bạo phảng phất muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, cô thử mở miệng vô lực mà phun ra một chữ: “Nước!”
Hàn Nhất Nhất lần thứ hai khôi phục ý thức. Thời điểm cô nằm trên giường, ở trong không khí còn có mùi thơm mát, đầu của cô hơi nghiêng, bên cạnh là một bó hoa mã đề trắng tinh.
Trên tay cô cắm kim tiêm. Chẳng lẽ nơi này là bệnh viện?
Hàn Nhất Nhất có chút kinh ngạc mà nghĩ về nơi này. Trang trí hoàn toàn không có cảm giác ở bệnh viện. Bài trí trong phòng tuy rằng đơn giản nhưng mỗi một loại đồ vật nhìn qua đều là xa hoa.
“Hàn tiểu thư cô đã tỉnh?”
Đến khi y tá đi vào, cô mới giật mình. Nơi này chính xác thật là bệnh viện.
“Tại sao tôi lại ở chỗ này?” Hàn Nhất Nhất nhẹ giọng hỏi.
“Do cơ thể yếu ớt lại hai ngày không có nước vào người. Thân thể chịu không được ngất xỉu, là Hạ tiên sinh đưa cô tới.” Cô y tá vẫn như cũ mà nở nụ cười đẹp. Đây là chuyện một y tá chuyên nghiệp cao cấp phải làm . Hễ là vào bệnh viện phòng chăm sóc đặc biệt, các cô muốn phải so với y tá bình thường có kiên nhẫn gấp mười thậm chí gấp trăm lần.
“Vậy anh ta đâu?”
“Việc này tôi không rõ lắm. Hạ tiên sinh chỉ nói nếu cô tỉnh là tốt rồi, tĩnh dưỡng tốt. Đến lúc đó ngài ấy sẽ an bài.” Nữ y tá xinh đẹp hơi hơi nở nụ cười. Trong đầu lại không rõ làm sao người phụ nữ bộ dạng khó coi như vậy cư nhiên có thể được đại Hạ thiếu gia quan tâm. Loại khó chịu này lại chỉ có thể ở trong lòng nhỏ giọng mà nói.
“Cám ơn!” Hàn Nhất Nhất mỉm cười đáp lại.
Hắn cuối cùng muốn làm gì? Cô thua dù hắn có lòng tốt, hắn có thể không cần mạng của cô. Tại sao bỏ qua cho mạng của cô còn muốn không buông tha cô? Cô chỉ lẻ loi một mình muốn tiền không có tiền, muốn diện mạo không có diện mạo. Hạ Thiên Triệu hắn rốt cuộc muốn cái gì? Trong đầu Hàn Nhấtt Nhất suy nghĩ dường như muốn phải hiểu được vấn đề.
Hạ gia
“Ba ba. Nếu anh cả không muốn xen vào việc làm ăn bên ngoài nữa có thể giao cho con mà không cần phải. . . vứt bỏ một vụ này. Phải biết rằng Hạ gia chúng ta lập nghiệp dựa vào chính là làm ăn bên ngoài.” Hạ Thiên Cơ bên ngoài bình tĩnh, kiềm chế bất mãn trong lòng .
“Hiện tại anh cả con là hội trưởng tập đoàn Ba bang hội, nó quyết định làm việc này khẳng định là có đạo lý của nó.” Hạ Trảm Bằng dường như cũng không muốn tranh luận việc này. Hiện tại ông đã có chút chán ghét ân oán giang hồ, đối với bên ngoài ông trước kia đã nghĩ rút lui. Nhưng khổ nỗi chính mình đứng ở cái vị trí kia không thể để các anh em bị thương tổn . Hiện tại trong lòng ông lui, ông có thể lấy vị trí một người ngoài cuộc mà nhìn nhận, mà con thứ hai của ông hết lần này đến lần khác cũng không nguyện ý buông tha ông.
Ngải Châu Bích ở một bên giúp đỡ con trai: “Có cần tôi nói rõ ràng không, đây rõ ràng là muốn làm khó kẻ làm thiếp như tôi thôi, nếu như Thiên Triệu là hội trưởng Ba bang hội thì Thiên Cơ cũng có thể quản lý sự nghiệp của chính mình, chính là vị đại ca này không muốn cho em trai thành tài thôi.”
“Đủ rồi!” Hạ Trảm Bằng nghe Ngải Châu Bích uất ức nói mà khó chịu. Đem chiếc đũa hung hăng mà đập trên bàn nói. Một âm thanh vang lên khiến cho Ngải Châu Bích sợ tới mức nhanh chóng câm miệng.
“Tôi sở dĩ muốn vứt bỏ việc làm ăn bên ngoài. Chỉ là tôi muốn người trong nhà bình an. Hiện tại cách kiếm tiền rất nhiều loại, chúng ta không cần thiết phải dùng máu mà đi liều lĩnh!” Hạ Trảm Bằng lạnh lùng mà nói. Xem ra bữa tiệc gia đình này phải bỏ giữ chừng rồi.
“Anh cả. Nếu bởi vì anh không muốn làm mà liên lụy các anh em không có cơm ăn, anh xứng đáng làm chức chức hội trưởng ba bang hội này không?” Hạ Thiên Cơ không chút khách khí mà hỏi lại anh cả, căn bản là hắn đã nghĩ muốn phản lại
“Hạng mục cùng những dự án mấy năm nay tôi đặt ra có cái nào khiến an hem không có cơm ăn, không có rượu uống sao?”
“Đất đai tài chính mà anh đang sở hữu là vô cùng đồ sộ nhưng các anh em là cái gì? Là làm cu li, trong lòng bọn họ giận oán, chẳng qua là không nói ra mà thôi.” Hạ Thiên Cơ hôm nay nhất định phải phản lại đi ra ngoài khuếch trương thế lực của mình.
“Nếu không muốn làm cu li, anh em có thể rời sòng bạc. Ngay từ đầu tôi đã nói qua bằng lòng từ lúc đầu có thể đi theo tôi, không muốn chịu khổ có thể ở sòng bạc. Thu nhập bọn họ cũng căn bản là sẽ không ít so với bên ngoài đâu.”
“Đó là chỉ một mình anh nguyện ý thôi.”
“Là tôi tình nguyện, cũng là chính cậu bằng lòng.” Hạ Thiên Triệu vẫn ở trong lòng em trai mình chủ ý là muốn nói cái gì. Đối với hắn chức hội trưởng ba bang hội, hắn đã sớm không thích.
Bốn năn trước hắn chậm rãi mang theo các anh em rút lui khỏi làm ăn bất chính, tích cực phát triển sòng bạc, phát triển phòng sở hữu đất đai, khách sạn, siêu thị. Thậm chí em trai hắn còn trộm một khoản tài chính lớn ra ngoài làm ăn bất chính, mà còn có nguy cơ ảnh hưởng đến nguồn tài chính cũng như cổ phần của Hạ Thị, khiến cho hắn phải đứt ruột bù vào khoản này.
“Nếu nói đến mấy chuyện này, phần trên tôi đây cũng xiêm áo minh bạch. Nếu xã hội đen anh không muốn tham gia nữa. Vậy anh liền sớm rời khỏi, dù sao tôi sẽ không đồng ý cách làm của anh.” Hạ Thiên Cơ lạnh nhạt mà nói trắng ra.
Hạ Thiên Triệu dường như còn đang muốn nói cái gì lại bị Hạ Trảm Bằng ngắt lời
“Hai đứa đều là con của Hạ Trảm Bằng ta. Ta còn chưa chết, các người liền tranh chấp nội bộ là hy vọng ta sớm chết sao?” Ông vừa nói cả nhà mọi người không ai dám lên tiếng nữa.
Ở nhà Hạ Thiên Cơ lại một lần nữa thua dưới tay Hạ Thiên Triệu thì hắn phẫn nộ đem cái chén ném xuống dưới đất, sau đó lúc Hạ Trảm Bằng ở sau lưng rống giận thì hắn nghênh ngang coi như không nghe thấy mà đi mất.
Nếu cha đã thiên vị đứa con trai trưởng kia, hắn cũng không muốn nghe lời cha hắn nói.
Đây là một khu biệt thự tư nhân, là nơi một đám công tử nhà giàu ưa thích, vừa bước vào nơi này người ta đã thấy nó có bao nhiêu trụy lạc. Thế nhưng đêm nay, Hạ Thiên Cơ thầm nghĩ chính mình muốn sử dụng ma túy, do đó không chút do dự mà theo Ngô Tử Huy đi vào tòa biệt thự này.
Bên ngoài là một đám bảo an tây trang màu đen, nếu không có giấy thông hành ai cũng đừng nghĩ đi vào.