Thanh âm rên rỉ mơ hồ khiến cho Hàn Nhất Nhất từ trước đến nay khó ngủ bừng tỉnh dậy. Do căn nhà trệt nhỏ, về phần hiệu quả cách âm thì càng không phải nói nữa. Một phòng hơi lớn một chút, gian phòng có tấm ván gỗ ngăn cách ra làm hai. Trong phòng Hàn Nhất Nhất liền hiện ra chiếc giường nhỏ cùng một cái bàn học nhỏ. “Đừng như vậy, Chí Viễn.” Hàn Phong mang theo hơi thở dốc, thanh âm hạ xuống rất thấp, rất thấp. “A Phong mấy năm nay anh nợ em nhiều lắm, anh phải giống như . . . giống như . . . trả lại cho em.” Trong bóng đêm, bọn họ không nhìn thấy mặt nhau, nhìn không ra hắn ta là không thật lòng. Một bàn tay hắn ta ở nơi tròn trịa của nàng dùng sức mà xoa nắn. Hắn ta gọi “A Phong” . Trong lòng của nàng lại trào ra một trận ấm áp. Loại ấm áp này chỉ có ở thời điểm vừa mới biết nàng mới có. Nàng ngượng ngùng cúi đầu. Hắn ta gọi nàng “A Phong” nhẹ nhàng mà kéo nàng ôm vào lòng. Cái miệng của hắn ta gặm cắn du đãng qua lại đầu lưỡi màu hồng của nàng. Hắn ta biết tất cả thanh âm này hắn ta nói ra không chỉ có một mình Hàn Phong biết. “Vâng.” Hàn Phong hạ thấp thanh âm của chính mình. Chính là Hàn Chí Viễn lại khiến thân thể của nàng ta bán đứng thanh âm của nàng. Nàng cũng là một người phụ nữ, nàng cũng sẽ có nhu cầu của chính mình. Rất nhiều rất nhiều năm rồi cũng đều không có được yêu thương qua. Bởi vì người đàn ông đó trừ bỏ chiếm giữ thân thể của nàng, cái gì cũng sẽ không có. Mà giờ phút này, sau khi Hàn Chí Viễn nói xong, những lời đó khiến cho thân thể của nàng nhịn không được mà run rẩy, giống như trở về thời điểm còn trẻ. “A Phong anh thích em, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không?” Thanh âm của hắn không ngừng nỉ non ở mỗi một chỗ mà hôn lên đó. “Chí Viễn, Chĩ Viễn!” Tâm tình Hàn Phong dâng lên kích động nàng chờ đợi ngày này, trông mong ngày này, trông mong mười mấy năm, cuối cùng chờ đến đây mà nàng lại quên mất không nghĩ tại sao người đàn ông này từ khoảng cách con người đến ầm thú lại có thể biến đổi nhanh như vậy, mà giờ đây khoảng cách từ cầm thú đến con người cũng nhanh như thế? Hơn nữa còn nhanh đến mức không có đấu hiệu gì. “Anh muốn em, anh muốn em, muốn em, muốn em, muốn em.” Hắn ta cắn tai của nàng, dùng lời nói ám muội đem nàng đặt ở dưới thân mình mà trong đầu hiện lên hình bóng Hàn Nhất Nhất khi tắm rửa. Bóng dáng Hàn Phong tựa như tay hắn đang lướt qua thân thể mang theo hương thơm xử nữ của Hàn Nhất Nhất kia. Cứ như vậy thân thể hắn ta tựa như tràn ngập ham muốn cùng sức lực. Trong bóng đêm khuôn mặt Hàn Phong một mảng ửng đỏ, chưa khi nào thì nghe nói qua như vậy. Tuy rằng sớm qua tuổi thiếu nữ ngượng ngùng nhưng nàng vẫn là không nhịn được mà gục mặt vào gối đầu. Hàn Nhất Nhất dùng chăn bịt kín đầu mình, hai tay bịt tai. Âm thanh bên cạnh mới không còn truyền lại đến tai của cô. Nhưng là mơ hồ phát ra tiếng vang lại làm cho cô vô cùng không thể thích ứng. Cô chán ghét thanh âm như vậy, chán ghét mẹ bị khi dễ, cứ việc không có nghe đến tiếng kêu âm ỉ mẹ bị thương tổn. Nhưng này một tiếng lại một tiếng, thanh âm từ miệng trầm bổng đi ra phản cảm lại làm cho cô vô cùng chán ghét. Thậm chí bắt đầu chán ghét mẹ. Tại sao phải như thế chứ? Cô cho rằng những ngày như vậy sẽ không còn lâu lắm. Đến khi cô có thể vào đại học, hết thảy sẽ đều tốt lên, cô đem giấy nhét vào lỗ tai của chính mình, dùng chăn che đầu mình, nói tất cả sẽ qua đi rất nhanh.
Một hồi
chiến đấu tối hôm qua, Hàn Phong từ tinh thần đến bên ngoài đều có vẻ vô cùng rạng rỡ. Sáng sớm thức dậy làm bữa sáng, tâm tình đều là hưng phấn đến nỗi nhẹ nhàng ngâm nga hát một đoạn bài hát không biết tên.
Hàn Nhất
Nhất đứng ở cạnh cửa. Hai mắt có chút hơi sưng cũng may da cô căn bản
tuổi trẻ nên vẫn tốt. Cho nên không nhìn kĩ nhìn không ra tối hôm qua
không có ngủ ngon.
Nhìn thấy
mẹ vui vẻ săn sóc, cô nhớ tới mẹ của chính mình tối hôm qua, trái tim
nhỏ bé cũng có chút mềm lòng, mẹ cô vất vả nhiều năm như vậy đây là lần
đầu tiên cô thấy mẹ vừa làm việc vừa ngâm nga hát, lòng cô bỗng nhưng
nhẹ đi một chút.
Trên bàn cơm Hàn Phong vui vẻ mà gắp rau cho Hàn Chí Viễn cùng Hàn Nhất Nhất.
“Nhất Nhất
nghe nói con đỗ đại học F, cha thật vui vẻ thay con. Trước kia là cha
không đúng, về sau cha sẽ sửa, cha sẽ cố gắng kiếm tiền cho con trả học
phí, không bao giờ làm cho con cùng mẹ từng phải vất vả như vậy nữa. Từ
nay về sau cha không bao giờ đi đánh bạc nữa. . .” Đang nói hắn ta vừa
đem bàn tay to của mình rất tình lý đặt ở trên tay Hàn Nhất Nhất, hơn
nữa nhẹ nhàng mà xoa nắn.
Hàn Nhất
Nhất có chút mất tự nhiên mà rút tay mình ra. Dù sao vẫn cảm thấy hắn ta nhìn, ánh mắt hắn ta lộ ra quái dị, quái ở chỗ nào cô lại không nói
được.
Thời điểm
ăn cơm, cô cúi đầu. Cô bị hắn ta nhìn chằm chằm. Cảm giác lại một lần mà ập trên đại não của cô. Lúc cô ngẩng đầu, mắt của cô lại không nhìn
thấy một đôi mắt nhìn chằm chằm kia. Cái loại cảm giác này như là bị hắn ta đánh cắp cái gì đó, lòng cô tràn ngập sợ hãi.
Hàn Phong
đi làm. Trong nhà chỉ còn lại có Hàn Nhất Nhất cùng Hàn Chí Viễn. Mặc dù rõ ràng là ban ngày, nhưng là trong phòng cũngc chỉ có thể nhìn loang
loáng thấy bóng dáng người kia.
Hàn Nhất
Nhất đột nhiên kêu một tiếng bởi vì cô say sưa dọn đồ đạc, căn bản không có chú ý tới Hàn Chí Viễn, hắn ta đem cô ngã trên mặt đất
Hàn Chí
Viễn giả đông giả tây, ra vẻ ngay tức khắc đi dìu cô, tay hắn cũng không dừng làm loạn: “Thế nào? Nhất Nhất có bị thương hay không?”
“Không có
việc gì, không có việc gì.” Cô từng bước một mà lui ra phía sau, hai tay nhanh chóng bao quanh ở ngực, nắm lên một cái bọc nhỏ tìm một cái cớ,
cô liền xoay người chạy ra cửa.
Hàn Chí Viễn vuốt cằm mình, chưa hết ý đồ.
Bộ dạng tuy rằng xấu nhưng làn da thật gợi cảm, thật là tốt, tao không tin Hàn Chí
Viễn tao không thu phục được mày, chờ mày về nhà liền giết chết mày, cho mày nếm một lần còn muốn nếm lần thứ hai.
“Ba Ba!” Hợp với hai tiếng bàn tay to của người đàn ông không chút do dự đánh ở trên người phụ nữ.
Người phụ
nữ kêu to một tiếng cũng vội vàng quay đầu lại đang muốn nổi giận, vừa
nhìn thấy tất cả người tới. Tức giận nhanh chóng đè xuống.
“Uông lão gia!” Hàn Phong kiên trì cúi đầu mà nói.
“Vẫn vô lực như vậy mà xoa bóp cho ta nữa!” Nói xong bàn tay bẩn thỉu của ông ta liền hướng lên trên mặt cọ xát.
“Lão gia
ngài không nên như vậy! Làm cho người ta thấy sẽ không tốt!” Nàng khẩn
trương lui từng bước về sau. Uông Vạn Thiên làm sao có thể bỏ qua mĩ vị
như thế chứ. Lần trước chạm vào đã cách đây 5 năm. Hôm nay xem nàng khom thắt lưng nhặt đồ đạc, trong nháy mắt ông ta đã bị kích thích
Mặc dù nàng gầy như một thanh gỗ, nhưng là mùi vị thân thể người phụ nữ tuyệt vời này vẫn làm ông ta rất dễ dàng nhớ lại tới.
“Sợ cái gì! Chỉ cần Uông Vạn Thiên ta muốn gì đó, ai dám ngăn cản!” Ông ta nghiêm
mặt giơ tay kéo lấy nàng về bên cạnh, tay kia thì xoa thắt lưng của
nàng.
“Ngài thả
tôi ra đi! Tôi hiện tại cùng Hàn Chí Viễn sống rất tốt. Trước kia là
chúng tôi không tốt, cầu xin Uông lão gia buông tha chúng tôi, cầu xin
ngài!” Khi Hàn Phong không có dấu hiệu gì quỳ mạnh xuống không ngừng mà
dập đầu, miệng nói “buông tha chúng tôi.” Uông Vạn Thiên vừa thấy cảnh
này, tâm trạng lập tức liền biến mất không thấy nữa, còn lại chính là
lửa giận.
” Dám trốn ông mày sáng ngày mai ông liền giết chết mày!” Vung tay quay đầu liền vòng đi về.
Hàn Phong
chỉ cúi đầu cầu nguyện Uông Vạn Thiên nhanh chóng rời đi. Về phần lời
nói của ông ta căn bản là không có để ở trong lòng.
Bên trong biệt thự Uông gia, một cô gái mặc một bộ đồ bay ngắn, để lộ ra cơ thể nóng bỏng của mình, đôi chân trắng đến mức gần như không thể tìm được một chút khiếm khuyết nào bên trong, khom lưng đi tất chân.
“Giai Vi, Giai Vi!” Một người phụ nữ trung niên liền gọi hai tiếng.
“Mẹ!” Cô ta quay đầu lại lộ ra nụ cười đẹp đẽ, tiếp đó giống như cơn gió mà chạy nhanh đến bên cạnh Uông đại phu nhân, sau đó ôm và hôn một cái thật to.
Uông đại phu nhân yêu thương chạm vào mái tóc ngắn đáng yêu của cô ta nhưng khi xem xét tỉ mỉ bộ quần áo liền nhịn không được nói thầm: “Con gái không nên ăn mặc hở hang như thế!”
“Mẹ! Đã là thời đại nào rồi còn lỗi thời như thế, đây là trào lưu đây là thời thượng.” Uông Giai Vi đẩu môi làm nũng.
Mà gần đây cô ta nghĩ đến nhiều nhất chính là tên con trai kia: Hạ Thiên Cơ. Nhớ lúc còn bé, hắn cư nhiên dám nói cô lớn lên không đẹp bằng con nhỏ quái dị kia. Đến bây giờ cô vẫn còn hận.
“Nếu như gặp lại, bản cô nương nhất định cho ngươi mở mang kiến thức, rốt cuộc là ai đẹp. Xem ta có thể hấp dẫn được ngươi hay không, ta cũng không tin một cô gái có mị lực như Uông Giai Vi ta mà ngươi lại không động tâm.” Trong lòng cô ta tự tin tưởng tượng.
Mà cô ta vì một câu “bạn bè của anh trai cũng sẽ tham dự” liền đối với bữa tiệc sinh nhật 20 tuổi này tràn ngập mong chờ!