hoạt bát? Để cho mọi người cảm thấy cô ấy là một người dở hơi, đem lại cho mọi người rất nhiều niềm vui trong cuộc sống?”
Hai người đàn ông đồng thời gật đầu. Thật sự Loan Đậu Đậu khiến cuộc sống của bọn họ trở nên khác, thỉnh thoảng cô ngu ngốc, thỉnh thoảng cũng rất khôn khéo, thỉnh thoảng ngây ngô, dù sao cô cũng rất kỳ quái. Làm cho người ta không cảm thấy đột ngột, cảm thấy quen với sự tồn tại của cô.
“Cho nên hai người sẽ không nghĩ đến cô ấy tự tử.”
“Tự tử?” Kỳ Dạ kinh ngạc, lỗ tai cậu có vấn đề sao.
Thạch Lãng so với cậu cũng không tốt hơn, lắc đầu khinh thường nói: “Cô đùa không vui tí nào.”
Đồng Thoại cũng biết bọn họ không thể tin, mím môi hỏi: “Chẳng lẽ hai người không phát hiện ra cổ tay cô ấy luôn đeo lắc tay? Đây là mánh khóe để che đi vết sẹo, đó là vết sẹo lưu lại lúc cô ấy tự tử khi còn nhỏ. Hai người không biết Đậu Đậu đã từng cô độc như thế nào. Cô ấy chưa từng mở miệng nói chuyện, tự giam mình trong thế giới của bản thân, không trao đổi với ai, cũng không cho ai đến gần. Bác sĩ nói cô ấy có trở ngại nghiêm trọng về tâm lý, sẽ làm rất nhiều chuyện cực đoan, ví dụ như tự tử. Tôi có thể nhớ hai lần, lần tứ nhất cắt cổ tay, lần thứ hai là uống thuốc ngủ. Sau đó cô ấy tốt hơn một chút nhưng bác sĩ nói bệnh này là tiềm thức, chỉ cần có người ở bên cạnh quan tâm thương yêu về sau sẽ không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ.......Người có thể ở bên cạnh quan tâm thương yêu Đậu Đậu không ở đây.......”
“Tôi không tin!” Kỳ Dạ không tin lắc đầu “Người mà cô nói không phải là Bánh bao đậu. Cô ấy không phải con người như vậy, sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
Đồng Thoại hít sâu: “Tin hay không thì tùy. Chẳng lẽ cậu không nghĩ qua hôn nhân có ý nghĩa như thế nào đối với một người con gái? Một cô gái sẽ chấp nhận gả cho người đàn ông mà mình không yêu sao?”
Một câu hỏi khiến Kỳ Dạ á khẩu không nói được gì. Mặc dù Bánh bao đậu nói không quan tâm nhưng ngày ngày cô vẫn chờ điện thoại của anh trai, khi nói chuyện với anh trai khóe miệng luôn nở nụ cười, chỉ sợ ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Thạch Lãng tràn đầy lo lắng, bây giờ càng lo lắng hơn: “Vậy phải làm sao?”
“Để ý cô ấy mọi lúc, đừng để cô ấy tự làm tổn thương bản thân cũng đừng để cô ấy ở một mình.” Đồng Thoại lời ít ý nhiều.
Kỳ Dạ như tỉnh lại từ trong giấc mộng gật đầu: “Vậy tôi lập tức đi canh chừng cô ấy.” Nói xong nhanh chóng đi lên lầu.
Đồng Thoại cùng Thạch Lãng cùng nhìn nhau, chưa kịp nói gì chợt nghe tiếng thét từ trên lầu truyền xuống: “Xong rồi, không thấy Bánh bao đậu nữa.......”
Không thấy.......Bánh bao đậu!!!
Đồng Thoại cùng Thạch Lãng lập tức đi lên lầu.
Sắc mặt Thạch Lãng rất khó coi, cắn răng nghiến lợi: “Sao lại không thấy Bánh bao đậu?”
Mắt Kỳ Dạ nhanh chóng đỏ, chỉ vào căn phòng trống rỗng: “Thật sự không có.......Căn phòng không có ai!”
Đồng Thoại đi vào trước, thấy căn phòng lạnh lẽo, cửa sổ mở, gió thổi rèm bay. Cô khẽ vén chăn lên, gra giường không có......Xoay người đi về phía cửa sổ liền nhìn thấy gra giường bị xé cột thành một sợi dây quăng xuống dười.......
Thạch Lãng thấy hình ảnh này cái trán nổi đầy gân xanh, không nhịn được kêu lên: “Shit!!! Cô ấy có biết như vậy rất nguy hiểm không? Bụng to lại dám trượt từ trên lầu xuống! Cô ấy dám! Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra........”
Hắn ta không dám tưởng tượng!
Ngược lại Đồng Thoại rất bình tĩnh, hời hợt: “Phía dưới không có vết máu, cô ấy cũng không nằm trên đất, rõ ràng là cô ấy không sao. Hơn nữa trò này cô ấy chơi nhiều rồi, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Trước kia cô ấy hay như vậy sao?” Thạch Lãng nhíu mày.
Đồng Thoại gật đầu: “Cô ấy không thích thì sẽ nỗ lực chạy trốn. Không biết mệt nhưng ngu ngốc chính là lần nào cũng là leo qua cửa sổ, sau đó chúng tôi phải đóng kín cửa sổ, như vậy cô ấy sẽ không bò qua.”
Thật không biết nên nói cô ấy thông minh hay đần.
“Bây giờ phải làm sao? Cô ấy đi đâu? Làm sao tìm được cô ấy?” Kỳ Dạ dậm chân, cô bụng to như vậy ở ngoài một mình có thể đi đâu?
Thạch Lãng nhìn Đồng Thoại, Đồng Thoại vô tội nhún vai: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết. Mỗi lần cô ấy đều trốn đi như vậy, trốn ở một chỗ không ai biết.”