cô biết sao Phân Ruồi lại ở đây? Không phải hắn là đàn ông chín chắn sao? Không phải hắn đến công ty giúp Thẩm Nghịch xử lý công việc sao?
Nhưng ai nói đàn ông chín chắn thì không được đến quán rượu? Hơn nữa quầy rượu là do người đàn ông chín chắn này với Thời Quang kết hợp, Thẩm Nghịch lại ở đây làm sao Thạch Thương Ly lại ở công ty chứ?
“Hì hì.......Chồng yêu.......Sao anh lại tới đây? Thật là biết thưởng thức! Nơi này phụ nữ cũng rất tốt.......” Loan Đậu Đậu nói xong cũng muốn tự tát vào mặt mình, lúc này là lúc nào mà còn bàn về phụ nữ chứ!
Thạch Thương Ly tối mặt, so với vừa rồi còn lạnh hơn, nhìn chằm chằm cô: “Thật ra em biết rất rõ........”
“Hì hì........” Loan Đậu Đậu đổ mồ hôi lạnh, cười so với khóc còn khó coi hơn, tùy ý nòi: “Em không muốn thay đổi người đàn ông của em nhưng đôi khi đàn ông cũng cần thiết.......” Mẹ kiếp! Nó dối như vậy thì ai tin chứ? Ngay cả cô cũng không tin nổi!
“Có nghĩa là anh lấy một người vợ đồng tính sao?”
“Hả? Ha ha......Em đùa thôi! Chồng yêu, chồng yêu” Loan Đậu Đậu cố gắng nói rõ hai chữ “Chồng yêu”!
Sắc mặt Thạch Thương Ly từ từ thay đổi, khóe môi khẽ nở nụ cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Vợ ngoan, có đói bụng hay không? Anh đưa em về nhà nấu cơm cho em ăn nhé.”
Loan Đậu Đậu rụt đầu, thận trọng hỏi: “Anh không gạt em chứ? Không phải muốn đưa em về nhà đánh chứ?”
“Dĩ nhiên không, vợ yêu, anh yêu em còn không hết sao sẽ đánh em chứ? Hơn nữa trong bũng em còn có bảo bối, sao anh lại đánh em?” Thạch Thương Ly cười rất dịu dàng giống như một ông chồng tốt. Che lấp ánh mắt giảo hoạt.......
Đối với người phụ nữ la to mà quên mất trong bụng mình đang có bảo bối thì sao hắn có thể tha thứ chứ.......
“Vậy anh đảm bảo sẽ không đánh mông em chứ!” Lần trước cái mông bị anh đánh thật là đau.......
"Uhm.”
Loan Đậu Đậu lập tức hấp tấp ôm ngực hắn: “Chồng yêu, anh thật tốt!”
Thạch Thương Ly khẽ cười lạnh, một tay ôm eo cô, một tay nhéo lỗ tai cô la lớn: “Loan Đậu Đậu, nhất định em phải chết.” Chẳng những chạy đến quầy rượu còn chạy lên sân khấu, thiếu chút nữa ngã xuống cũng không biết!
Tại sao hắn có thể lấy người đần như vậy!
“Ô ô.......Đau đau! Lừa gạt, anh gạt em.......” Loan Đậu Đậu khóc không ra nước mắt.......
Thạch Thương Ly khẽ cười: “Anh chỉ đồng ý không đánh em, không đồng ý không nhéo lỗ tai em.......”
Loan Đậu Đậu ăn vạ: “Anh nói lời mà không giữ lời, bảo bối của em sẽ bắt nạt anh!”
“Yên tâm! Vừa rồi bảo bối nói với anh mẹ không ngoan nên anh cần phải quản tốt!” Thạch Thương Ly cười lạnh.......
“.......” Làm sao có thể! Bảo bối trong bụng cô, cô không nghe thấy bảo bối nói chuyện thì làm sao hắn nghe được!
“Anh cũng tới đây sao?” Kỳ Dạ thấy Thạch Thương Ly nhéo lỗ tai Loan Đậu Đậu thì tự nói với mình lần này chết chắc!
Thạch Thương Ly ôm Loan Đậu Đậu đi lên, lạnh lùng nhìn Kỳ Dạ: “Về nhà tôi tính sổ với cậu!”
Thẩm Nghịch như đã biết chuyện gì xảy ra, vỗ vai an ủi cậu: “Cậu về trước đi!”
Kỳ Dạ nuốt nước miếng: “Tôi có thể đến nhà anh không?”
“Trốn được đầu tháng không trốn được mười lăm!” Thẩm Nghịch trả lời: “Thương Ly cũng biết mật mã nhà tôi.” Ý là cậu không về Thạch Thương Ly cũng sẽ tới bắt cầu về nhà xử tội!
Kỳ Dạ khóc không ra nước mắt, trong lòng kêu rên: “Bánh bao đậu, tôi bị cô hại chết.”
Loan Đậu Đậu nằm trong ngực hắn không dám nói gì, len lén nhìn má hắn, thật khó coi! Kỳ Dạ núp trước mặt cũng có bộ dáng ngày tận thế, không dám nói gì.
Thạch Thương Ly im lặng nằm trên ghế salon. Bàn tay cứng ngắc kéo cà vạt, khí lạnh tản ra không khỏi kinh người.
Loan Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ liếc nhìn nhau: “Không phải hắn định về nhà xử lý chứ?”
Kỳ Dạ: “Về nhà xử lý cũng là xử lý cô có liên quan gì đến tôi!”
Loan Đậu Đậu: “Cappuccino không phải không có nghĩa khí chứ?”
Kỳ Dạ: “Ý tứ gì! Trước mặt anh trai tôi dám làm gì chứ!”
Loan Đậu Đậu sở sờ trán đầy mồ hôi, chẳng lẽ hôm nay mông mình không giữ được sao? Nhưng hắn đã đồng ý không đánh mông, nếu như hắn muốn đánh có thể đưa bụng ra cho hắn dừng tay lại!
Kỳ Dạ liếc nhìn Bánh bao đậu, người ta còn có cái bụng, cậu không có gì! Chỉ có thể bị đòn!