“Là tôi, Đậu Đậu bị bắt cóc rồi. Làm phiền cậu, lợi dụng quan hệ với người bên kia giúp tôi một chuyện!”
“Được, trong vòng một tiếng cho cậu câu trả lời thuyết phục.”
Thời gian từ từ trôi qua, hôm nay không làm được việc gì. Thạch Thương Ly dựa vào cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, chợt rất nhớ cảm giác có cô trong nhà. Không biết bây giờ cô thế nào, có bị đánh hay không? Chắc sẽ không nguy hiểm, bọn cướp chưa lấy được tiền trước mắt sẽ không làm gì. Chỉ sợ cô không thành thật sẽ chịu đau khổ!
Còn nữa, cô nhát gan có khóc đến nỗi mù mắt không?
Bàn tay bám trên cửa sổ nắm chặt, mạch máu cũng lồi ra có thể nhìn rõ ràng. Sớm biết có thể như vậy, hắn nhất định không xa lánh cô.......
Nửa tiếng sau bên kia gọi điện thoại tới: “Tra được rồi, đối phương tên là Cung Lam Nhiễu, dưới tay ả có mấy tên côn đồ!”
“Cung Lam Nhiễu?” Thạch Thương Ly im lặng, có chút quen thuộc lại không thể nhớ ra là ai.
“Là người tình của Hắc Bang ở thành phố Z, nghe nói rất được cưng chiều. Cho nên có mấy tên tay chân,cô ta rất dung túng đàn em. Nhưng tôi đoán cô ta không biết chuyện này bởi vì cô ta chưa bao giờ xúi giục đàn em bắt cóc người.”
“Tôi muốn biết việc thăm dò địa điểm thế nào rồi? Có thể liên lạc với Cung Lam Nhiễu không?” Thạch Thương Ly nhíu chặt chân mày. Khó trách có chút quen thuộc nhưng không thể nhớ ra, thì ra là thành phố Z, nghe nói gia đình nhà ho Trình làm mưa làm gió khắp thế giới, quan hệ với vợ không tốt lắm còn có người tình!
"Chưa tìm được địa điểm nhưng tôi sẽ giúp cậu liên lạc với Lam Nhiễu trong thời gian nhanh nhất. Cậu cũng không cần lo lắng, Đậu Đậu cô ấy......Ngu ngốc nhưng cũng có phúc của ngu ngốc.”
Trong ống nghe truyền đến giọng nói lạnh lẽo, trong màn đêm yên tĩnh làm cho trái tim không khỏi hoảng hốt. Lời nói của Thẩm Nghịch hắn có thể hiểu được. Ngay bây giờ không nên làm gì, để anh ta đi xử lý, nếu như có thể liên lạc với Lam Nhiễu càng tốt, có thể tránh tất cả tổn thương. Để Đậu Đậu bình anh quay về, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Người đàn ông lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, ngáp nói: “Bảo bối, chúng ta về nhà ngủ đi. Người ta có thể giải quyết.......”
“Anh câm miệng đi! Cút đi!” Đồng Thoại không khách khí giơ móng vuốt với hắn, giọng tức tối: “Nếu muốn về thì anh về một mình đi, đừng làm phiền tôi!”
Thạch Thương Ly đi tới bàn làm việc ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Đồng Thoại. “Hai người về trước đi, chuyện của Đậu Đậu tôi sẽ giải quyết.”
“Nhưng.......”
“Hai người ở đây cũng không giúp gì được cho tôi, không bằng về nhà đi!” Thạch Thương Ly lạnh lùng ngắt lời cô, thái độ rất kiên định.
“Anh Thạch nói đúng đó! Chúng ta về trước đi!” Người đàn ông trực tiếp đứng lên nắm tay Đồng Thoại, dùng sức hơi lớn giống như đang cảnh cáo cô.
Đồng Thoại do dự mấy giây liền gật đầu: “Vậy cũng được! Tôi về nhà chờ điện thoại của anh, Đậu Đậu không sao thì gọi cho tôi!”
Thạch Thương Ly gật đầu, nhìn bọn họ rời khỏi phòng làm việc, ánh mắt chuyển đến người vẫn đang ngồi im lặng trên ghế salon “Cậu cũng về đi!”
Thạch Lãng xoay người ngồi vào vị trí lúc nãy người đàn ông kia ngồi, đối mặt với Thạch Thương Ly, hất cằm: “Tôi muốn ở đây chờ tin tức của Đậu Đậu.”
Thạch Thương Ly nhíu mày, trầm giọng nói: “Tùy cậu.” Sau đó nhìn tài liệu chờ điện thoại báo tin tức của Thẩm Nghịch.
Khi đi đến hành lang Đồng Thoại nói muốn đi toilet, người đàn ông đứng trước cửa thang máy lại nhận được một cuộc điện thoại: “Người phụ nữ tao trong tay mày sao? Mười triệu đôla? Xin lỗi, không có. Bọn mày muốn giết con tin? Vậy làm đi đừng báo tao đi nhặt xác, tao sợ máu tanh......."Cúp điện thoại! Người đàn ông cười cười, Loan Đậu Đậu trong điện thoại dám nói Fuck-you.......Lần này cô ta bị bắt cóc thay bảo bối cũng đáng đời cô ta! Dù sao có hai người đàn ông quan tâm lo lắng cho cô ta! Anh ta không quan tâm vấn đề này!
Đao Ba Nam cầm điện thoại tròn mắt, quay đầu nhìn Loan Đậu Đậu ngồi trước bàn ăn đùi gà: “Anh mới nghe gì vậy?”
Loan Đậu Đậu miệng đầy dầu, lẩm bẩm: “Hắn nói anh giết con tin! Chính là giết chết tôi!” Chỉ là giọng Thạch Thương Ly nghe là lạ, không có trầm thấp như vậy? Không phải hắn nghe thấy cô bị bắt cóc lại vui hơn chứ?
Ách.......Chợt không có khẩu vị nữa! Cô bị bắt cóc, hắn không những đưa tiền chuộc cô về còn nói bọn cướp giết con tin! Quá không có lương tâm........Dầu gì cũng ở chung một mái nhà, đã từng ngủ cùng nhau.......Cô lại giúp hắn giặt quần áo nấu cơm.
Tại sao hắn có thể vô tình như vậy! Nuôi con chó Nhật còn tốt hơn hắn! Ô ô.......Nước mắt rơi trên đùi gà đang gặm dở! Trong lòng rất khó chịu!
“WOW! Tao còn chưa khóc, mày khóc gì? Không phải tao bắt cóc trắng tay sao?” Đao Ba Nam im lặng bóp trán.
Loan Đậu Đậu để đùi gà xuống, xoa xoa bàn tay dính đầy dầu lên quần áo hắn, hít hít mũi: “Không ăn, anh trói tôi lại đi! Nhớ trói lỏng một chút, không sẽ làm máu bầm đau lắm!”
Đao Ba Nam cầm sợi dây vội vàng cột tay cô, trói xong mới thét chói tai: “Không đúng! Nếu không lấy được tiền chuộc, tao còn trói mày làm gì?”
Loan Đậu Đậu nhìn hắn. Lông mi còn dính nước mắt, nghi ngờ: “Vậy anh muốn thả tôi ra sao?”
“Nói nhảm, làm sao có thể thế! Không lấy được tiền tao phải ăn thua thiệt!” Đao Ba Nam móc ra từ hông con dao găm kề sát cô cô, hung hăng hỏi: “Người đàn ông của mày đã không đưa tiền chuộc mày, vậy thì bảo người nhà lấy tiền chuộc!”
“Hắn không phải người đàn ông của tôi!” Loan Đậu Đậu rầm rì, méo miệng: “Tôi không có người thân.”
“Đừng nói láo, đưa số điện thoại người nhà mày cho tao! Tao không muốn nhiều, một trăm vạn cũng không được sao?” Đao Ba Nam giơ một ngón tay.
Loan Đậu Đậu mắt đỏ giống như thỏ, méo miệng: “Tôi thật sự không có người nhà! Ô ô.......Tôi chưa ra đời ông bà nội đã mất, tôi vừa sinh ra mẹ tôi liền mất, ba tuổi ba tôi có người tình, bị tai nạn xe cộ chết rồi.......Ô ô.......Một mình tôi không nơi nương tựa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm......Tôi.......Ô ô.......”
Nghẹn ngào nói không được, mặt đầy nước mắt cùng nước mũi, khóc đến kinh thiên động địa, làm cho người ta đau lòng!
Đao Ba Nam hít mũi một cái, hốc mắt ửng hồng, thu hồi dao găm. Vỗ Vỗ bả vai cô, giọng nói khàn khàn: “Số cô thật khổ, cô cũng giống tôi đều khổ!”
“Ô ô.......Anh cũng là cô nhi sao?” Loan Đậu Đậu nước mắt ròng ròng nhìn hắn, đáy mắt khẽ đồng tình: “Chúng ta là đồng bệnh tương liên!”
“Cũng không phải.......Lúc còn nhỏ ba mẹ đều mất, không có ai nương tựa! Nếu không tôi sẽ không gia nhập vào xã hội đen......Qua hôm nay không biết có ngày mai hay không!”
“Ô ô......Anh thật đáng thương.......”
“Ô ô.......Cô cũng thật đáng thương.......”
Đao Ba Nam ôm cổ cô, hai người cùng khóc thảm thương.......!
Hai người ra ngoài quay về nhìn nhau không hiểu gì. Một trong hai người cẩn thận hỏi: “Anh Ba, anh không sao chứ?”
Đao Ba Nam phản ứng kịp, đầy Loan Đậu Đậu ra, lau nước mắt trên mặt. “Mẹ nó! Tao khóc với mày làm gì! Tao cho mày biết, ngày mai không ai tới giao tiền tao sẽ bán mày vào hộp đêm tiếp khách!”
“A, vậy không tốt, hay là để em kiểm hàng trước cho!”
Bàn tay đưa tới bị Đao Ba Nam chụp được, giọng nói tràn đầy tức giận: “Tao nói mày bao nhiêu lần rồi? Chúng ta là cướp, là côn đò, là người nguy hiểm chứ không phải tội phạm cưỡng dâm!”
“A!” Tay chân cúi đầu, mệt mỏi vô hồn đi tới, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm người Loan Đậu Đậu, bộ dạng rất dê.
Trời gần sáng thì Thẩm Nghịch gọi điện thoại đến, trong giọng nói đầy mệt mỏi. Nói tất cả mọi chuyện, sau đó im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Cần tôi đi cùng không?”
“Không cần, cậu không nhìn thấy có đi cùng cũng không thể giúp gì cho tôi! Tôi tự mình đi!" Sắc mặt Thạch Thương Ly dưới ánh đèn có chút tái nhợt, chân mày nhíu lại. Ánh mắt nhìn màn sương dày đặc, đầu ngón tay bật lửa châm thuốc, khói trắng bay lên lượn lờ quanh hắn.
“Vậy cậu cẩn thận, nửa tiếng nữa Lam Nhiễu sẽ đến. Cậu đừng gấp gáp, đợi cô ta........”
Thẩm Nghịch còn chưa nói xong hắn đã cúp điện thoại, nhặt áo khoác trên ghế cùng chìa khóa xe rời khỏi phòng không kịp đóng cửa. Ánh mắt nhìn lướt qua Thạch Lãng đang ngủ say trên ghế salon. Một mình đi đến địa chỉ mà Thẩm Nghịch đã đưa cho hắn.
Loan Đậu Đậu khẽ ngáp, mở mắt thấy ba tên cướp đang ngủ, mắt nhìn xung quanh thấy cửa bị kéo khép lại......Nhẹ nhàng đứng lên, không phát ra bất kỳ âm thanh nào giống như chuột túi, thật nhẹ nhàng, chỉ dám chạm mũi chân trên mặt đất không phát ra bất kỳ âm thanh nào! Nhón chân mấy chục cái, mệt thở, trán đầy mồ hôi, rốt cuộc cũng tới cửa, quay đầu thấy bọn họ còn đang ngủ, không có động tĩnh, nghiêng người dùng tay nhẹ nhàng mở cửa, tạo ra một khe hở đủ để đi ra!
Buổi sáng ẩm ướt, chung quanh đều là cỏ dại, chỉ có một con đường một chiều. Ẩn trong đám cỏ dại có một con đường mòn, Loan Đậu Đậu nghĩ một chút vẫn đi vào đường mòn, đi đường một chiều quá dễ phát hiện.
Nhảy lên nhảy lên, nhảy lên nhảy lên.......Trên cỏ dại đều là giọt sương làm ướt quần áo của cô, mặc dù rất lạnh nhưng bởi vì hoạt động nên cơ thể cũng nóng lên, cảm giác nóng lạnh thật không dễ chịu! Nhất là cứ phải nhảy như vậy, mệt muốn chết! Hai chân rất nhanh sẽ không còn sức nữa!
Loan Đậu Đậu ngồi chồm hổm xuống nghỉ ngơi một chút, ngồi thở hổn hển! Nhe răng trợn mắt, tim đập rất nhanh, không biết sau khi bọn họ tỉnh lại không thấy cô sẽ thế nào! Rất nhanh sẽ đến đây, nếu như tìm được nhất định sẽ chết rất thê thảm!
“Phân Ruồi chết tiệt! Tôi hận anh! Kể từ khi gặp anh, cuộc đời tôi liền thay đổi, mọi thứ đều bị đảo ngược! Tôi hận anh! Tốn tiền chuộc tôi sẽ chết à? Cùng lắm thì sau này tôi phục vụ anh tốt hơn.......”
Cô oán trách nước mắt lặng lẽ rơi xuống! Rớt trên môi, thật đau lòng!
“Loan Đậu Đậu mày thật không có chí khí ! Khóc cái gì! Khóc chết người ta cũng sẽ không tới cứu mày!” Loan Đậu Đậu sụt sịt mũi, đứng lên tiếp tục nhảy.......Đám cỏ dại rất cao, gai Diệp Tử xẹt qua gương mặt cô, xẹt qua làn da mịn màng, máu tươi chậm rãi chảy ra. Nhưng cô không có thời gian bận tâm, muốn chạy xa một chút trước khi bọn cướp tỉnh lại, tốt nhất đến chỗ nào có người. Chỗ đáng ghét này đừng nói người ngay cả quỷ cũng không thấy!
Đao Ba Nam tỉnh lại trước, quay đầu về ghế salon không thấy người lại nhín thấy cửa mở. Lập tức gõ vào đầu hai đứa tay chân gào thét: “Còn ngủ hả?Còn ngủ hả?Còn ngủ được hay sao! Cô ta chạy mất rồi còn ngủ à!”
“A.......”
Hai người kia tỉnh lại không thấy người cũng kinh hoảng quát: “Người đâu? Người đâu?”
“Người chạy rồi còn hỏi nữa à? Còn không mau đuổi theo?”
“A!Dạ dạ dạ.......!”
Ba người cùng chạy ra cửa đuổi theo!
“Chết tiệt, mau quay lại cho tao! Nếu không tao bắt mày thì coi chừng!” Tên hôm qua vẫn muốn ăn Loan Đậu Đậu bắt đầu gầm lên!
Loan Đậu Đậu nhảy trong bụi cây nghe thấy tiếng gầm thì hoảng hốt: “Xong đời, xong đời, đuổi tới rồi.......Chạy mau........A.......” Nhất thời hoảng hốt không để ý tới trước mặt có rễ cây, trật chân té ngã trên mặt đất.
Cái trán đụng vào một tảng đá, hoa cả mắt, ánh mắt mơ hồ, lắc đầu một cái, thật lâu mới phả