tục đi, thảm nhất chỉ là làm cho cõi lòng vẹn nguyên của mình tan nát thành từng mảnh nhỏ thôi... Tâm trạng sao tự nhiên buồn như vậy. Nhưng nếu trái tim tan nát, cô thật sự còn có thể mỉm cười đối mặt với cuộc sống sao?
Tiếng di động đột ngột vang lên, khiến cho ánh mắt của mọi người trong phòng hội nghị đều tập trung vào Mục Thanh Y.
Long Dật Thần nhíu mày nhìn cô ở đối diện, “Em không tắt di động?” Ít nhất cũng nên chỉnh thành chế độ rung chứ.
“Bình thường cũng không có người gọi điện thoại cho em.”
Anh cau mày tiếp tục trừng cô.
Mục Thanh Y lập tức ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía cửa, “Em ra ngoài nghe điện thoại.” Sau đó nhanh như chớp biến mất ở ngoài cửa phòng họp.
Cảm ơn Phật tổ, cảm ơn thượng đế, nếu không tìm cái cớ đi ra cô sẽ buồn đến chết mất.
Hôn thật kêu lên chiếc di động có dán hình Pikachu, cô cười đến có vài tia nghịch ngợm. Làm gì có điện thoại nào, chẳng qua là cô đã đặt chuông đồng hồ báo thức trước mà thôi.
“Cô Mục.”
Cô kinh ngạc quay đầu.
“Tổng giám đốc nói, nếu cô Mục giữa chừng rời khỏi phòng họp, xin mời cô đến phòng nghỉ của anh ấy.”
Hả? Mục Thanh Y suýt chút trừng rớt tròng mắt luôn. Này này... Long Dật Thần cũng hơi quá đáng rồi đó!
Thư ký riêng của công ty con ở Hongkong kinh ngạc nhìn cô xoay người nhằm phía phòng họp vừa mới đi ra, dùng chân đá cửa bước vào.
“Long Dật Thần, anh hơi quá đáng đó!”
Tất cả mọi người trong phòng hội nghị há to miệng, trừng lớn mắt, không thể tin được có người dám nói chuyện như thế đối với tổng giám đốc đại nhân mà bọn họ kính như thần linh.
Bọn họ vẫn nghĩ rằng, cô gái ba ngày qua ở phòng họp hình như trở thành vật trang trí rất ngoan hiền, nhưng khoảnh khắc cô đá cửa mà vào, bọn họ biết là sai lầm rồi, hơn nữa còn sai lầm quá đáng luôn.
“Sao lại nổi giận đến như vậy?” Đương sự vẫn vậy, gió cấp tám thổi thì vẫn nghiêm túc lạnh nhạt à.
“Em không phải phạm nhân.” Cô tức giận quát.
“Em không phải.” Anh khẳng định.
“Vậy dựa vào cái gì muốn hạn chế tự do của em?”
“Anh đang họp.”
“Anh mở cuộc họp của anh, dựa vào cái gì không cho em tùy ý đi một chút? Chẳng lẽ bây giờ tự do duy nhất của em là ở trên giường quấn quýt với anh sao?”
Trong phòng hội nghị nhất thời một mảnh lặng ngắt như tờ.
Long Dật Thần hứng thú nhướng mày, hai tay trên bàn nắm lại, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.
Ánh mắt Mục Thanh Y chậm rãi chuyển động. Thảm rồi! Bệnh cũ xúc động của cô lại tới nữa, lúc này tuyệt đối là có thể vung đao tự sát, sao cô có thể không suy nghĩ nói ra câu nói kia chứ...
“Mọi người có thể xem như vừa rồi cái gì cũng chưa nghe được không?” Cô rất không tự tin đề nghị.
Mọi người cùng chí hướng lắc đầu, tin tức chấn động lớn như thế này sao có thể làm như không nghe được gì? Đánh chết cũng không thể!
“Long Dật Thần —” cô căm tức nhìn anh, tất cả là tại anh, cô mới luôn không khống chế được.
“Uh.” Anh lên tiếng trả lời, tâm trạng rất tốt, chờ câu tiếp theo của cô.
“Mọi người tiếp tục họp, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.” Quên đi, bây giờ nhanh chóng thoát thân mới là việc khẩn cấp.
Phản ứng của cô vĩnh viễn khiến người ta không ngờ, biểu tình của cô cũng vĩnh viễn thay đổi thất thường, xem vẻ mặt từ phẫn nộ đến ngây ngốc, lại đến xấu hổ ngượng ngùng, cuối cùng chuyển hướng bất đắc dĩ cam chịu, các loại biểu tình lần lượt thay đổi xuất hiện, rất là đặc sắc.
“Tạm thời ngưng họp nửa giờ.” Anh đứng dậy đi về phía cô.
Mục Thanh Y theo trực giác lui về phía sau. “Làm gì?”
“Mọi người nói đi?” Anh mỉm cười đảo qua các nhân viên ở đây.