Tay nghề của nhà tạo hình thật điêu luyện, Mục Thanh Y từ trong phòng thử đồ đi ra khiến cho Long Dật Thần rung động trong nháy mắt. Lễ phục được cắt may bó sát vừa người để lộ bờ vai nhỏ, còn được phối với một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh như sao, làm cho cô thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm.
Tóc dài búi lên cao, lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, cũng làm cho đôi hoa tai đá quý kia chói lọi lóa mắt hơn.
“Oa, đỡ tôi một chút...” Cô khốn khổ ngã vào lòng Long Dật Thần trong tiếng kêu gào thê thảm. “Má ơi, giày cao gót như vậy muốn lấy mạng của tôi sao.” Cô kêu la oai oái.
“Không cao lắm đâu.” Anh cúi đầu kiểm tra gót giày của cô. So với những đôi sáu bảy phân, thì đôi bốn phân này xem như bình thường rồi.
“Không cao lắm thì tôi cũng đã thảm như vậy, cao hơn nữa chắc tôi sẽ tàn phế rồi.”
Long Dật Thần cười trêu chọc cô.”Vậy cô phải chịu khó đêm nay dựa vào tôi”
“Lấy tay của anh ra.” Mục Thanh Y nhịn không được lý sự vô ích. Trời hại mà, làm sao có thể chọn một lễ phục dạ hội lộ vai như vậy? Mà hai tay tên khốn này còn quang minh chính đại đặt lên eo cô nữa!
Anh nhún nhún vai, nghe lời lấy hai tay ra.
“Mặc quần áo này không dễ chịu chút nào.” Cũng làm cho cô lo lắng đề phòng, quần áo này sẽ không tụt xuống chứ?! Ở bên trong cô không có mặc cái gì hết nha, loại lễ phục quái quỷ này là người nào thiết kế ra đây?
“Rất đẹp.”
“Đẹp cái con khỉ.” Luôn cảm thấy đôi vai lành lạnh.
“Ăn mặc thục nữ như vậy nên chú ý cách dùng từ thì tốt hơn.”
“Tôi đã nói không muốn đi, ngộ nhỡ bị mất mặt thì anh cũng đừng trách tôi.” Trong lòng cô thực không yên, không biết rốt cuộc chuyện gì đang chờ cô?
“Đi thôi.”
Cô phải cam chịu thôi, ba nghìn vạn chết tiệt kia!
“Muốn tôi đỡ cô không?”
Mục Thanh Y rất muốn dùng ánh mắt giết chết anh.
Xem ra là cần, anh rất lịch sự đưa tay qua.
Cô lập tức thô bạo tóm lấy cánh tay của anh, bộ dạng đó với vẻ như chim non nép vào ngực người ta đúng là không có chút tương đồng nào.
“Nếu trên vai cũng có vết bầm thì tốt rồi.” Cô lẩm bẩm.
“Hả?”
“Ít nhất sẽ không phải mặc loại lễ phục dạ hội lộ vai này.”
“Cô à, chưa từng có người phụ nữ nào vào lúc ăn mặc xinh đẹp, còn lãi nhãi oán giận như cô vậy, nể mặt một chút được không?”
Đúng ha, có thể tựa vào anh Long là giấc mộng của bao nhiêu cô gái, “Vậy anh còn nắm tôi không buông làm gì?” Bọn họ là người của hai thế giới, ở cùng một chỗ thật chẳng ra cái gì cả, trong lòng cô không hiểu sao có chút băn khoăn.
“Điều này cũng đúng.” Long Dật Thần vui vẻ gật đầu, “Nhưng, ở Đài Bắc phụ nữ giống như vậy tôi có thể tìm được cũng chỉ có cô mà thôi.”
Cái gì gọi là ở Đài Bắc?
Mục Thanh Y lập tức dùng vẻ mặt nhìn dê xồm theo dõi anh, “Thì ra, hậu cung hoa lệ của cậu chủ như anh còn chưa bao quát cả Đài Bắc à, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.”
“Giọng điệu làm gì chua như vậy, bây giờ không phải cô đã bị bao quát vào luôn rồi sao?” Hậu cung hoa lệ? Anh thật sự không nhận nổi lời khen tặng này, nhưng Kiếm Phi thì dư tiêu chuẩn luôn rồi.
Không chút do dự dùng sức bấu xuống, không bấu anh đến hoa tím nở rộ, cô sẽ không tên Mục Thanh Y!
Long Dật Thần xuất hiện khiến cho hiện trường xôn xao không nhỏ, không ít nhân vật chính thương (thương gia quản lý công ty) nổi tiếng đều lại đây chào hỏi thuận tiện lôi kéo quan hệ.
Khi mỗi người nhìn thấy bạn gái bên người anh, cũng không hẹn mà cùng lộ ra ánh mặt cực kỳ kinh ngạc hâm mộ.
Nên nói như thế nào, cô giống một tinh linh rơi xuống thế giới, tản ra khí chất tao nhã tinh khiết, nụ cười ngại ngùng e ấp, như hoa cúc nhỏ ngượng ngùng. (tinh linh = yêu tinh)
Mục Thanh Y rất khó chịu, cô không quen trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý, cảm giác cả người đều sắp bị người ta nhìn đến bốc cháy, nụ cười bên môi cũng dần dần trở nên cứng ngắc.
Lặng lẽ giật nhẹ tay áo anh, gần sát bên tai anh nhỏ giọng nói: “Tôi đi toilet.” Bọn họ vừa khen tặng lẫn nhau vừa bàn bạc một vài vụ làm ăn, cô nghe đến nhức đầu luôn.
Long Dật Thần cười liếc mắt nhìn cô, đồng thời nghiên người nói nhỏ: “Điệu nhảy mở màn đầu tiên là chúng ta nhảy, đi nhanh về nhanh.”
Điệu nhảy mở màn? Mục Thanh Y cảm thấy chân mình bắt đầu như nhũn ra. Kỹ thuật khiêu vũ của cô tuyệt đối là trình độ nhà trẻ, sẽ mất mặt chết luôn cho coi!
“Làm sao vậy?” Thấy sắc mặt cô đột nhiên cứng đơ.
“Tôi muốn chạy trốn.”
Nghe vậy, anh nhướng mày.
“Tôi không biết khiêu vũ đâu.” Cô nắm chặt cánh tay anh gằng giọng nói, sốt ruột đến mức hai má đỏ hồng.
Sau một lúc ngơ ngác anh lập tức khôi phục bình thường, khóe môi nở rộ một cái lúm đồng tiền quyến rũ, “Không sao hết, có tôi ở đây.”
Có anh thì có ích lợi gì chứ?! Là nhảy đôi, cũng không phải nhảy đơn, cô muốn đập bẹp anh quá.
“Hay là cô nhảy xong rồi mới đi toilet?” Cô ta thực sự muốn chạy trốn?
“Tôi sẽ bị anh hại chết.” Đêm nay chỉ sợ là lần mất mặt nhất trong đời này, xã hội thượng lưu quả nhiên không phải nơi cho người như cô chen vào.
Ông chủ tập đoàn tài chính Hoàng Quan vẻ như đang có chuyện vui, “Khó hiểu phong tình” là cụm từ người ngoài đánh giá anh, có điều hôm nay xem ra lời đồn đãi không có thật.
Thoạt nhìn anh ta như đang tán tỉnh bạn gái, ý xuân ở khoé mắt và đuôi lông mày là giấu cũng giấu không được, cùng bạn gái thân mật khe khẽ nói nhỏ, không biết nói gì ái muội làm cho bạn gái mặt đỏ tai hồng.
Khi âm nhạc vang lên, hoàng tử và công chúa trong mắt mọi người chậm rãi đi vào sàn nhảy, trong tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng khiêu vũ.
Mục Thanh Y vừa căng thẳng vừa ảo não, cảm giác mình như con rối trong tay Long Dật Thần bị anh đắt tới kéo lui, hoàn toàn không tự chủ được.
“Thả lỏng nào.”
Cô rất muốn a, nhưng trước mắt bao người không căng thẳng cũng khó.
“Đi theo bước chân của tôi.”
Lại đạp trúng anh, phỏng chừng ngày mai chân anh sẽ bị sưng.
Vài phút âm nhạc ngắn ngủi, lại khiến cô cảm thấy giống đã trải qua sự dày vò thiên trường địa cửu, khi âm nhạc chấm dứt thì trái tim đang treo lơ lửng của cô mới lượm về được.
Phù, đây đúng là không phải hình phạt dành cho con người mà.
“Anh Long, có thể mời bạn gái anh nhảy một điệu không?”
Mục Thanh Y suýt nữa bị yêu cầu này hù chết.
“Ngại quá, tổng giám đốc Trình, hôm nay cô ấy có chút không khỏe, bị tôi bắt buộc đến vũ hội đã rất miễn cưỡng rồi, tôi không hy vọng làm cô ấy mệt.”
“Thật là tiếc, bước nhảy của cô Mục thoạt nhìn rất đẹp.”
“Tổng giám đốc Trình quá khen rồi.”
Mục Thanh Y ở bên cạnh vả mồ hôi lạnh. Bước nhảy của cô rất đẹp? Nói giỡn hả, cô căn bản không biết bản thân đã khiêu vũ hết bản này như thế nào, chỉ biết là chân anh chân sắp bị cô giẫm gãy.
Cảm ơn làn váy lễ phục hôm nay đủ dài, nếu không đừng nói thoạt nhìn rất đẹp, rõ ràng là mưu sát thị giác mà.
Khéo léo từ chối những người yêu nhảy đến gần, Long Dật Thần ôm cô đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống.
“Đau lắm sao?” Thấy hành động liên tiếp nhíu mày của cô, nghĩ có lẽ là giày cao gót khiến cô không thoải mái.
“Anh cũng rất đau mà.” Cô tràn đầy áy náy nhìn về phía chân anh. “Là tôi tự tìm.” Anh trêu chọc chính mình.
Cô hoàn toàn đồng ý, đúng là anh tự tìm.
“Uống chút gì đi.”
“Cám ơn.”
“Cô ở một mình được chứ?” Anh còn phải đi chào hỏi vài người, đã có chút lo lắng cô, đêm nay cô quá nổi bật rồi.
Mục Thanh Y cười nói: “Yên tâm, tôi cam đoan ngồi ở đây chờ anh quay lại.” Chân đau sắp chết, cô không còn hơi sức chạy lung tung nữa đâu.
“Vậy là tốt rồi.”
Chậm rãi uống thứ nước ngọt ngọt chua chua trong ly, cô bắt đầu nhàn tình đánh giá vũ hội.
Lần đầu tiên đến loại phòng khiêu vũ lớn trong khách sạn thế này, quả nhiên đủ xa hoa, có phong cách, hơn nữa người hôm nay đến đây hình như tất cả đều là người quản lý có máu mặt trong thương trường, đáng xưng tụng như buổi họp mặt của quan lại.
Trai thanh gái lịch, thân sĩ thục nữ, đương nhiên cũng không thiếu những lưu manh cao cấp làm người ta ngán ngẩm, tục xưng là công tử đào hoa, còn là ăn chơi trác táng.
Vốn cô là hoàn toàn xem những người đó không tồn tại, chẳng qua có người không biết sống chết dán lại đây cố tình làm quen.
“Hi, cô gái xinh đẹp, cho phép tôi ngồi bên cạnh em được chứ?”
“Tôi cho phép anh ngồi đối diện với tôi.” Cô cũng rất lễ phép giữ nguyên nụ cười.
Đường Kiếm Phi lại đây thăm dò nội tình, bị người ta uyển chuyển từ chối.
“Quen biết với Thần lâu chưa? Trước kia chưa từng gặp em.” Phụ nữ xinh đẹp tao nhã giống như vậy mới thích hợp đứng ở bên cạnh Thần, ‘pho tượng’ trong nhà cậu ấy thật sự làm cho người ta không dám khen tặng.
“Không lâu.” Tiếp tục mỉm cười.
“Tôi nói rồi mà, cô gái xinh đẹp như vậy nếu tôi gặp qua làm sao có thể không có ấn tượng.”
Người kia không phải mắc chứng dễ quên chứ? Rõ ràng bọn họ đã gặp rồi. Có điều Mục Thanh Y cũng không nói gì hỏng.
‘’Đúng vậy nha, tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại tài giỏi giống như anh Đường đây, nếu đã gặp tôi cũng không thể nào không nhớ rõ.” Công tử đào hoa đáng chết.
Đường Kiếm Phi có chút vui sướng ngất ngây. Cho dù như thế nào, được người đẹp ca ngợi đều là chuyện vui vẻ.
“Rảnh quá ha.” Một bàn tay to dùng sức xoa bóp đầu vai anh một chút.
Quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Long Dật Thần, Đường Kiếm Phi hoảng sợ, “Thần.”
“Thanh Y, không có việc gì chứ?”
“Tôi tốt lắm a.” Anh trở về thực không đúng lúc, cô vốn muốn sửa chữa Đường Kiếm Phi một chút.
“Thanh Y?” Giọng của Đường Kiếm Phi nhịn không được run run. Tên này có vẻ giống như — không phải là cô gái ở trong nhà Thần chứ!
“Không phải cậu không nhận ra cô ấy chứ?” Long Dật Thần buồn cười nhướng mày.
“Anh ta không có.” Mục Thanh Y công bố đáp án.
Đường Kiếm Phi kinh ngạc há hốc mồm.
Thì ra, thế giới này thật sự chỉ có người phụ nữ lười, không có người phụ nữ xấu nha!
“Tiến, lui, bước qua bên, xoay thắt lưng...”
Giọng nam lạnh lùng nghiêm túc theo nhịp điệu vũ khúc vang lên, chủ nhân của giọng nói cũng tự thể nghiệm tùy nhạc mà nhảy.
“Xoay thắt lưng.”
“Xoay không được.” Mục Thanh Y đơn giản là bãi công, trèo lên sô pha thở dốc.
“Thanh Y.”
“Cô ấy chết rồi.” Không ngại nguyền rủa chính mình, chỉ mong được sống sót. Cho dù điệu nhảy kia cô giẫm sưng chân anh, anh cũng không thể trả thù cô như vậy nha.
Suốt một tuần lại thêm ba ngày nữa, chỉ cần anh ở nhà, thì cô sẽ khó thoát khỏi vận xui bị bắt tập nhảy, hại cô bây giờ nằm mơ đều thấy mình đang xoay tròn không ngừng.
Mặt Long Dật Thần không chút thay đổi ung dung đến trước mặt cô, đưa tay. “Người chết sẽ không nói chuyện.”
“Quý ông à, tha cho tôi được không? Tôi sai lầm rồi, tôi không nên đạp sưng đôi chân cao quý của anh, tôi nhận sai xin lỗi cũng không được sao?” Cô là người chẳng những lười khiêu vũ, mà còn không có thiên phú, có ép cũng không được.
“Không thể.” Anh trực tiếp túm cô dậy từ trên sô pha, “Có cô gái nào lại không biết khiêu vũ.”
“Không khiêu vũ có chết đâu.” Cô không tin mỗi người đều là vũ lâm cao thủ.