"Anh . . . . ." Cô phát hiện mình căn bản không biết phải làm gì?
Chỉ sững sờ nhìn Cung Tử Kỳ, rốt cuộc là anh đang nhìn cái gì?
Cô càng ngày càng không hiểu, anh làm vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Ở trong mắt anh, cô có thể thấy được, hình như là anh thật sự có cảm giác với cô.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, lại cảm thấy rất không có khả năng, lại cảm thấy, mình và anh đúng là không thể. . . . . .
"Anh cái gì? Anh cảm thấy Ðiềm Ðiềm nói không sai, anh thật sự thích em, em không biết thật sao?" Anh nhìn Cổ Ngấn Nhi, đối với những gì Điềm Điềm vừa nói, anh cảm thấy là đúng, anh thật sự thích cô nữ sinh bình thường trước mặt này.
Cô không đủ xinh đẹp, trong tất cả đám bạn học ở trường, cô chỉ có thể coi là một nữ sinh bình thường. Nhưng mà, cô lại luôn hấp dẫn ánh mắt của mình, một mực hấp dẫn, khiến cho anh không có biện pháp, không thể không để ý đến cô, xem cô như không tồn tại, bởi vì anh phát hiện, mình thật sự không làm được.
"Anh. . . . . ." Cô vẫn đang sững sờ, không biết rốt cuộc mình muốn nói những gì?
Quan hệ giữa anh và cô rốt cuộc là như thế nào?
"Ngấn Nhi, đi cùng anh, đừng lo lắng nhiều như vậy, em dám thừa nhận, em không có cảm giác gì với anh sao? Em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, được không? Nếu như nói, anh thật sự để ý gia cảnh của em, anh cũng không thể nào đi theo em gần như vậy. Em nói, thân phận của chúng ta hơn kém nhau một trời một vực, sợ anh dẫn em đi ra ngoài, sẽ có ** . Anh thật sự không cảm thấy như thế. Anh không cảm thấy đây là vấn đề giữa chúng ta." Anh đã nghĩ rất rõ ràng, cho dù gia cảnh cô không tốt, nhưng mà cô cũng là người tốt mà!
"Anh? Em?" Lần này Cổ Ngấn Nhi càng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là mình muốn nói những gì vậy hả?
Bởi vì, nhìn ánh mắt của anh, cô càng ngày càng không hiểu, giữa anh và cô, thật sự có thể tiến đến bên nhau được sao?
Ánh mắt của anh rất nghiêm túc, nghiêm túc muốn để cho cô tin tưởng.
"Đừng có anh với chẳng em nữa. Anh hiểu rõ, em đang suy tính cái gì, em đang sợ cái gì? Nhưng mà, anh thật sự hi vọng, em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, đã có cảm giác, chúng ta vì sao không thể ở cùng nhau chứ?" Anh thật không hiểu, anh còn chưa lo lắng, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều chuyện như vậy mà cô cứ phải suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?
"Nhưng mà, em cảm thấy chúng ta không thích hợp. Hơn nữa, em chỉ muốn trải qua ba năm học cấp ba trong yên lặng, không muốn trở thành kẻ địch của các nữ sinh trong trường." Cung tử Kỳ chỉ còn một học kỳ nữa, sau khi học xong học kỳ này, có lẽ anh sẽ ra nước ngoài học, bọn họ tối đa cũng chỉ có thời gian một năm này ở chung một chỗ.
Đợi đến sau khi anh tốt nghiệp, quan hệ của bọn họ, có thể cũng sẽ biến mất!
"Anh bảo đảm, sẽ để cho em bình tĩnh học xong, có được không?" Anh sẽ không để cho cô có cảm giác bên cạnh xảy ra rất nhiều chuyện.
Nếu có anh cũng sẽ giải trừ hết cho cô, cũng sẽ không để cho cô có quá nhiều áp lực. Lại nói, anh cũng không muốn dính dáng gì đến những người khác.
"Anh. . . . . ." Cô nhìn Cung Tử Kỳ, anh thật sự có thể làm được không?
Trong trường học nhiều học sinh như vậy, ai nguyện ý buông tha theo đuổi thần tượng của mình?
Mấy bạn học trong lớp cô kia, cô cũng đã không có biện pháp đối phó rồi.
"Ngấn Nhi, anh chỉ muốn muốn biết là, em có thích anh hay không, những chuyện khác, anh sẽ không suy nghĩ tiếp, nếu như em thật yêu thích anh vậy thì chúng ta sẽ ở cùng nhau, được không?" Cô nhìn ánh mắt của anh, đây cũng là chuyện cô rất muốn biết. Cho dù có nói như thế nào, giữa bọn họ, vẫn phải nói rõ ràng một chút.
"Em không biết, em thật sự không biết!" Cô thật sự không hiểu trong lòng mình nghĩ gì.
Đối với anh, là có cảm giác, nhưng mà, không phải chỉ cần nói có cảm giác là có thể đi chung với nhau, không phải nói, hai người thích là có thể đi chung với nhau.
Cung Tử Kỳ dứt khoát kéo cô vào trong lòng, anh muốn để cho cô hiểu rõ, rốt cuộc cô có thích anh hay không. Rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?
"Đừng suy nghĩ!" Anh tựa vào bên tai cô, nhẹ giọng nói.
Tay nhè nhẹ vỗ lưng cô, chỉ muốn để cho cô an tâm.
"Em thật sự là không biết, tại sao anh lại yêu mến em? Em quá bình thường, so với các bạn học trong trường, nếu như bọn họ là thiên nga trắng thì em cũng chỉ có thể coi là một con vịt con xấu xí. Mà anh...anh lại giống như chàng hoàng tử cao cao tại thượng, còn em ngay cả cô bé lọ lem cũng không phải." Cô lắc đầu, thật sự không hiểu.
"Thích thì không cần phải có lý do, vậy để anh kể cho em nghe một câu chuyện cũ!" Anh nắm tay cô thật chặt.
"Có một đứa bé, tên là Kỳ Kỳ, trước lúc ba tuổi, trong cuộc sống của đứa bé đó chỉ có mẹ. Cho đến khi cậu bé được hơn ba tuổi, cầm một bức thư khiêu chiến, tìm gặp một người đàn ông, người kia, chính là cha của cậu bé đó. . . . . ." Anh từ từ kể lại, nói đến chuyện xưa của mình khi còn bé.
Khi đó, anh ghét nhất là người khác giành mẹ với anh, thích mẹ vẫn luôn ở bên cạnh mình. Mỗi buổi tối, đều có ngủ cùng mẹ, như vậy anh sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Ít nhất là còn có mẹ bên cạnh.
Nhưng mà sau này anh lại phát hiện ra rằng, anh sẽ lớn lên, mẹ cũng sẽ dần dần già đi.
"Đây là, chuyện xưa của anh sao?" Sau khi nghe xong, cô phát hiện hốc mắt mình ướt.
Là hâm mộ tình yêu của hai người nam nữ chính trong câu chuyện xưa này, cũng là hâm mộ hai người bọn họ yêu nhau như vậy.
"Đúng! Bọn họ là cha mẹ của anh. Ngay từ khi vừa bắt đầu, bọn họ cũng không có tình cảm, nhưng lại bởi vì anh mà đi tới cuối con đường. Bọn họ rất yêu nhau, cho tới bây giờ, mẹ vẫn là rất thích làm nũng với cha.
"Anh vẫn mạnh khỏe thật là tốt!" Nghe được chuyện hồi xưa anh bị bắt cóc, cô vô cùng sợ hãi.
Anh cũng có thể cảm thấy rõ ràng khi anh nói đến đoạn mình gặp chuyện không may, tay của cô, sẽ không tự chủ được mà nắm chặt hơn một chút. Hình như bởi vì, lúc anh còn nhỏ, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà lo lắng, mà khó chịu. . . . . .
"Thật ra thì, em cũng có thể rất hạnh phúc, nhưng mà phải xem em có thể nắm chặt lấy nó hay không." Anh cầm hai tay cô, hôn lên trên tay cô.
"Nhưng. . . . . ." Nhưng mà, cô thật không biết, mình có thể đi chung với anh như vậy hay không?
"Đừng có nhưng mà nữa, cha mẹ anh đã có thể cùng nhau đối mặt với tất cả mọi chuyện đã phát sinh. Anh cũng vậy, anh cũng có thể. Cho dù học sinh trong trường có muốn làm tổn thương em, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, chăm sóc em thật tốt, thương yêu em thật nhiều." Hai mắt anh vẫn luôn không rời khỏi người cô.
"Anh để cho em suy nghĩ một chút!" Cô muốn suy nghĩ kỹ một chút, suy nghĩ xem mình nên làm thế nào?
Là đồng ý đi cùng với anh hay là như thế nào?
Cha mẹ anh thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện, nói thật, cô thật sự rất hâm mộ tình cảm giữa bọn họ.
Cũng hi vọng mình có thể đối mặt mọi chuyện giống như vậy.
"Được, em tốt nhất nên suy nghĩ một chút, anh đưa em trở về." Nếu cô chưa lên tiếng cự tuyệt, ít nhất anh vẫn còn có cơ hội.
Khi anh lái xe đưa cô trở về, cô lại ngồi ở ghế lại phụ nhìn ra ngoài đường.
"Ngấn Nhi, đến rồi?" Anh nhẹ giọng nói, lắc lắc bả vai cô. Đã bao lâu cô không ngủ ngon giấc rồi vậy? Ở trên xe cũng có thể ngủ được.
"A. . . . . ." Cổ Ngấn Nhi mở mắt ra, vẫn có chút lim dim, thế nào cũng không nghĩ tới, mình lại ngủ thiếp đi trên xe."Đã tỉnh rồi hả?" Cung Tử Kỳ cười rất dịu dàng, hơn nữa còn có đau lòng.
Anh nhất định sẽ thương cô thật nhiều, cái đồ đần này, thật sự cảm thấy rất đau lòng.
"Thật xin lỗi, em mới ngủ thiếp đi!" Anh, rất thoải mái, thoải mái để cho cô ngủ trong xe mình.
"Tốt lắm, không có việc gì! Anh hiểu rất rõ là em đã mệt mỏi rồi, trở về đi thôi!" Cung Tử kỳ đưa tay vuốt vuốt tóc cô, anh cũng rất thích mái tóc dài của cô. Nếu như khi ở bên bờ biển cô thả bộ tóc dài của mình ra không biết sẽ là một cảnh tượng như thế nào.
Nhất định sẽ rất đẹp!
"Anh lái xe cẩn thận một chút!" Nói xong, cô lập tức muốn xuống xe.
"Còn nữa!" Cung Tử Kỳ đột nhiên nói cái gì vậy?
"À? Còn có chúc. . . . . ." Chuyện gì?
Một chữ cuối cùng, đã bị Cung Tử Kỳ nuốt vào trong miệng, nụ hôn của anh đột ngột rơi xuống trên môi cô, êm ái hôn, nhìn cô đỏ mặt, hài lòng cười.
"Ngủ ngon!" Cuối cùng, lại in lên trán cô một nụ hôn, lúc này mới cười buông lỏng, thả cô ra.
"Ngủ ngon!" Cô thật vất vả mới nặn ra được hai chữ, tại sao anh có thể đột ngột hôn cô như vậy, cứ tùy tiện hôn cô như vậy.
Nhìn cô giống như đang chạy trốn, Cung Tử Kỳ cười, thấy cô biến mất ở khúc cua, lúc này mới khẽ mỉm cười, lái xe rời đi.
*
Hai ngày nay, trên mặt Cổ Ngấn Nhi luôn có nụ cười. Điều này làm cho bạn học cùng lớp, tất cả đều không hiểu, rốt cuộc là cô đang suy nghĩ chuyện gì? Lại khiến cho cô vui vẻ như vậy.
"Tiểu Ngấn, rốt cuộc có chuyện gì khiến cậu vui mừng như thế?" Lý Tiểu Vũ cũng không hiểu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến cô vui mừng như thế?
"Không có chuyện gì!" Cô ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.
Hai ngày nay Kha Man Man lại không dám tìm đến cô gây phiền phức, nhưng mà cô ta đã thấy qua công phu của cô rồi.
Trước kia là cô ta không biết, cô có quyền đạo, nếu như mà cô ta hiểu biết rõ thì đã không đào phần mộ cho mình rồi.
"Còn nói không có chuyện gì, hai ngày nay, nhìn mặt cậu luôn ửng hồng hoa đào, mau nói, có phải đã yêu rồi hay không hả? Có phải đã yêu Khâu học trưởng đó rồi không?" Bọn họ rất hoài nghi, nếu như không phải là anh ta vậy có khả năng sẽ là Cung Tử Kỳ chứ?
"Các cậu nói mò cái gì vậy? Tớ và học trưởng không có gì." Cô vui vẻ, cũng là bởi vì Cung Tử Kỳ, không thể là Khâu Dật Phàm, giữa anh và cô, bọn họ chỉ có thể là bạn bè.
"Cổ Ngấn Nhi, cho cô!" Trầm Phi Dương đi vào, giao cho Cổ Ngấn Nhi một cái hộ gì đó.
"A, đây là?" Cô không rõ lắm, bên trong là cái gì?
"Kỳ, nhắn tôi nói với cô là, sau khi tan học, tới tiệm đồ ngọt bên ngoài trường học chờ cậu ấy." Trầm Phi Dương tựa vào bên tai cô, nhỏ giọng nói, nói cái gì cũng không để cho người khác biết.
"Biết rồi! Cám ơn anh!" Cổ Ngấn Nhi khẽ mỉm cười.
"Tiểu Ngấn, anh ấy nói gì với cậu thế?" Văn Vân Nhi có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là bọn họ đang nói cái gì? Tại sao không thể để cho bọn họ nghe được?
"Không có, không có gì!" Cô lắc đầu một cái, nhìn cái hộp trong tay, hơi cười.
Thật không biết, trong này là cái gì?
"Bên trong là cái gì vậy? Mau mở ra cho chúng tớ xem một chút đi!" Lý Tiểu Vũ cũng chạy tới, mới vừa thấy Trầm Phi Dương cầm một cái hộp đưa cho Cổ Ngấn Nhi cô đã tò mò rồi.