gấn, đừng nghe ba con nói bậy, ông ấy uống nhiều quá rồi. Mẹ là mẹ ruột con, trở về phòng ngủ đi!" Mẹ Cổ an ủi, chỉ sợ cô thật sự sẽ nghi ngờ.
"Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, mày là do tao nhặt về!" Cổ Viêm tức giận đáp chiếc bình bên cạnh.
"Mẹ, mẹ nói cho con biết, đây không phải là sụ thật?"
"Tiểu Ngấn. . . . . ." Mẹ Cổ muốn nói lại thôi, nên nói như thế nào cho phải đây?
Vốn muốn gạt cô cả đời, không muốn để tâm hồn cô chịu bất kỳ một chút tổn thương nào.
"Cha, cha đang nói đùa cái gì vậy? Tại sao chị có thể là do cha nhặt về được, chị giống cha như thế nò, cha cũng không biết sao?" Cổ Vô Ngân cũng bị âm thanh bên ngoài đánh thức, mặc đồ ngủ, đi ra ngoài.
"Chị, chị trở về phòng ngủ đi! Cha nói bậy đấy, chị đừng nghĩ nhiều như vậy." Có đánh chết Cổ Vô Ngân cũng sẽ không tin, người chị từ nhỏ đã yêu cậu, thương cậu, cưng chiều cậu, không phải là chị ruột của mình. Quan hệ của bọn họ, có thân mật như thế nào, cậu biết rõ.
"Vô Ngân, dẫn chị con trở về phòng nghỉ ngơi!" Mẹ Cổ giao Cổ Ngấn Nhi cho Cổ Vô Ngân, đi tới kéo Cổ Viêm đã uống quá nhiều rượu. Kéo ông ta về căn phòng nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa.
"Chị. . . . . ." Cổ Vô Ngân đỡ Cổ Ngấn Nhi đứng cũng không vững .
"Đây không phải là thật, không phải thật!" Cặp mắt vô hồn của cô nhìn về phía trước, tại sao lại như vậy? Cô không tin, cô không nên tin tưởng.
Mình thế nhưng lại không phải do cha mẹ sinh ra, cô chỉ là một đứa bé đáng thương không ai muốn, từ nhỏ, cha mẹ ruột đã rời bỏ cô, bỏ rơi cô, để cô tự sinh tự diệt. Cô hy vọng biết bao, tất cả những gì mình nghe được đều không phải là thật. Nhưng mà vẻ mặt cứ muốn nói lại thôi này của mẹ đã hoàn toàn nói cho cô biết, tất cả là thật.
"Chị, chị đừng như vậy, chỉ chỉ đang nằm mơ thôi, ngủ một giấc, ngày mai sẽ hết chuyện!" Cổ Vô Ngân cao hơn Cổ Ngấn Nhi một cái đầu, bế cô lên, đưa cô trở về phòng của mình. Cho đến sau khi cô đi ngủ, mới rời khỏi gian phòng của cô.
Cung Tử Kỳ vẫn luôn đứng ở bên ngoài nhìn, nhìn tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Anh vốn định đi vào kéo cô rời khỏi đây, nhưng mà nếu như anh đi vào, có thể sẽ để cho cha của cô càng hiểu lầm Cổ Ngấn Nhi hơn, sau khi thấy em trai bế cô trở về phòng, anh mới xoay người rời đi.
Xem ra, anh phải tìm người tra rõ thân thế của Cổ Ngấn Nhi, chắc hẳn chuyện này sẽ là một đả kích lớn đối với cô.
Lấy mảnh vỏ sò trong túi ra, còn có khuôn mặt vui vẻ tươi cười của cô trên bờ cát. Anh có chút nghi ngờ, sau này vẫn còn có thể nhìn thấy nụ cười của cô sao?
Tất cả, vẫn phải đợi đến ngày thứ hai mới có thể biết được. Xem xem đến lúc đó, tình trạng của cô như thế nào, mới chắc chắn được sẽ phải làm gì!
*
Mấy ngày nay, Cổ Ngấn Nhi giống như người mất hồn vậy, mỗi ngày cũng đều trải qua cuộc sống giống trước kia, nhưng lại càng ngày càng ít nói. Bạn học xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ cô, đều thảo luận chuyện đêm hôm đó, chuyện đã xảy ra ở trong khách sạn, còn có chuyện Cung Tử Kỳ sau khi anh và cô rời đi, hai người bọn họ sẽ đi đến nơi nào.
Suy đoán như vậy, làm nhiều người nhức đầu. Tất cả nữ sinh, đều xem Cổ Ngấn Nhi là kẻ thù chung.
Cả ngày đều nghĩ tới việc làm thế nào để chỉnh Cổ Ngấn nhi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô như người mất hồn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt hơn thì bọn họ lại không đành lòng ra tay với cô.
Nếu như không cẩn thận, sẽ chỉnh chết cô, không phải bọn họ càng xui xẻo hơn sao? Hơn nữa nếu bị mang tội danh giết người, bọn họ chỉ nên vụng trộm quan sát cô thôi.
"Tiểu Ngấn, sắc mặt của cậu thật là tệ, có phải là không thoải mái hay không? Nếu như không thoải mái, tớ xin phép thầy cho cậu nghỉ." Ngay hôm thứ hai, Văn Vân Nhi đã cảm thấy cô có cái gì đó không đúng, nhưng mà thật không ngờ, mấy ngày nay tình trạng của cô càng ngày càng xấu.
"Không cần, tớ không sao!" Cô gượng ép cười cười, nhưng mà nụ cười này còn khó nhìn hơn khóc.
"Làm sao cậu có thể không có chuyện gì, nhất định là cậu đã có chuyện, nói cho tớ biết nhanh lên!" Lý Tiểu Vũ cũng vì cô mà lo lắng, cảm xúc của Cổ Ngấn nhi mấy ngày nay, làm cho bọn họ rất lo lắng.
Ngay cả thầy giáo, cũng lén lút đi tìm hai người bọn họ hỏi Cổ Ngấn Nhi có chuyện gì.
"Tớ thật sự không sao, thầy giáo tới, đừng nói gì nữa!" Cô lấy sách trong ngăn kéo ra, lấy ra cuốn sách mà hôm nay sẽ học, nhưng mà, tiết này là lịch sử, cô lại cầm sách Anh văn.
"Tiểu Ngấn, cậu lấy nhầm sách!" Lý Tiểu Vũ nhắc nhở, giúp cô lấy sách ra khỏi ngăn kéo.
"À! Cảm ơn!" Cô nhàn nhạt mở miệng nói cảm ơn, tiếp theo cũng không nói thêm một câu.
"Năm 540 trước công nguên, bởi vì dân La Mã – quý tộc A Trát và quý tộc Virally tranh chấp tài sản, sau khi hai bên đến tòa án, cơ sở pháp luật phán quyết của quan toà gọi là luật gì?" Giọng nói của thầy giáo dạy lịch sử truyền đến.
"Cổ Ngấn Nhi, em trả lời cái cau hỏi này đi." Cô là học sinh xuất sắc trong lớp, mỗi thầy giáo khi giảng bài đều thích gọi cô.
"Luật tập quán và công dân."
"Em có thể giải thích cho các bạn học hiểu không?" Cổ Ngấn Nhi trả lời, khiến cho ông rất hài lòng, nhưng mà ông càng muốn biết, cô có thật sự hiểu rõ hay không.
"Luật tập quán: thói quen của người dân thường là phân tán, không thống nhất , thói quen của từng địa phương hoàn toàn khác biệt, cùng chung một khu thói quen của dân chúng chưa chắc đã giống nhau, luật tập quán hôn nhân diễn giải ghi chép đầy đủ. Cái gọi là "Ba dặm không chung gió, năm dặm không chung phong tục" chính là hình tượng phản ảnh thói quen của ngươi dân trong từng khu vực từng địa phương. Vì vậy, một thói quen của người dân thường thường chỉ có thể thích ứng với từng địa phương hoặc . . . . . ." Lời của cô vẫn chưa nói xong, người đã ngã về sau.
"Tiểu vết!" Tiểu Vũ vội vàng đỡ thân thể cô đang ngã xuống.
"Tại sao lại quay lại hết vậy?" Thầy dạy lịch sử cũng giật mình, trong một tuần chỉ có hai tiết lịch sử, trong lớp xảy ra chuyện gì ông không rõ ràng lắm, nhưng nhìn thấy sắc mặt Cổ Ngấn Nhi tái nhợt thì ông cũng sợ hết hồn, tuần trước ông còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô làm sao lập tức đã thế này?
"Tề Nguyên Kiệt, em mau đưa em ấy đến phòng y tế, Lý Tiểu Vũ, em cũng đi cùng đi." Lý Tiểu Vũ gật đầu, Tề Nguyên Kiệt là nam sinh mập nhất trong lớp, hơn nữa hơi sức cũng lớn. Để cho cậu ta ôm Cổ Ngấn nhi, cũng sẽ không sao cả. Hơn nữa Cổ Ngấn nhi gầy như vậy, chắc hẳn cũng nhẹ nhàng, dễ dàng vô cùng.
Nhưng mà, Tề Nguyên Kiệt vẫn chưa đi đến, một bóng dáng đã phóng qua mọi người, ôm Cổ Ngấn Nhi đi ra ngoài.
Ngay cả Lý Tiểu Vũ ngồi cạnh Cổ Ngấn Nhi cũng không phản ứng kịp.
Người mới vừa rồi rốt cuộc là ai?
"Chuyện này. . . . . ." Thầy giáo liếc mắt nhìn, Tề Nguyên Kiệt sững sờ tại chỗ, tay Lý Tiểu Vũ hình như vẫn đang duy trì bộ dạng mới vừa đỡ Cổ Ngấn Nhi, mà bóng dáng Cổ Ngấn Nhi không biết đã đến đâu rồi!
"Tiểu Vũ, chắc là đưa cô ấy đến phòng y tế, em qua xem một chút!" Lý Tiểu Vũ nghe thấy thầy giáo gọi mình, lúc này mới kịp phản ứng, chạy ra ngoài.
"Thầy, em cũng muốn đi!" Kha Man Man rất muốn xem một chút, người mới vừa rồi là ai vậy?
Cái bóng dáng kia, thật quá mức quen thuộc, khiến cho cô có chút hoài nghi, có phải Cung Tử Kỳ hay không, nếu quả như thật sự là anh, như vậy tiếp theo sẽ không thể quá mức mềm lòng đối với Cổ Ngấn Nhi.
"Có Lý Tiểu Vũ đi làm nhiệm vụ này được rồi, chúng ta tiếp tục học!" Thầy lịch sử liếc mắt nhìn, lập tức trở lại bục giảng, ông rất yên tâm về Cổ Ngấn Nhi, tin tưởng cô có thể theo kịp tiến độ của mọi người.
Cho dù Lý Tiểu Vũ có học ít hơn một tiết, tin tưởng Cổ Ngấn Nhi cũng sẽ bù lại giúp cô, dù sao có thể nhìn ra được, hai người bọn họ là bạn bè vô cùng thân thiết.
"Ồ!" Kha Man Man có chút không thoải mái, cho dù cô không thể nhìn thấy được, chắc hẳn chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp tất cả các góc trong trường.
Sớm muộn gì, cũng sẽ truyền vào trong tai cô.
Trong phòng y tế, bác sĩ đang cẩn thận kiểm tra thân thể Cổ Ngấn Nhi. Cung Tử Kỳ tựa vào trên cửa, nhìn Cổ Ngấn Nhi nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt. Nếu như không phải anh đang học tiết thể dục, phải đi đến phòng thể chất lấy ít đồ, nhưng mà khi đi qua phòng học của Cổ Ngấn Nhi lại thấy cảnh cô ngã xuống kia.
Anh bỏ lại dụng cụ trong tay, lập tức chạy vào trong phòng học của cô, dùng tốc ðộ nhanh nhất, đưa cô đến phòng y tế.
"Cô ấy bị sao vậy ạ?" Thấy bác sĩ thu dọn đồ, anh lập tức mở miệng hỏi.
"Đói quá chóng mặt thôi!" Bác sĩ vừa nói xong, thiếu chút nữa khiến Lý Tiểu Vũ mới vừa tiến vào té xỉu.
“Cô đi mua chút gì đó cho cô ấy ăn đi." Cung Tử Kỳ lấy tiền từ trong ví ra, giao cho Lý Tiểu Vũ.
"Được!" Lý Tiểu Vũ nhận lấy tiền Cung Tử Kỳ đưa, chạy nhanh ra ngoài.
Mặc dù vẫn còn cảm thấy kỳ quái đối với việc tại sao Cung Tử Kỳ lại ở chung một chỗ với Cổ Ngấn Nhi, nhưng mà bây giờ, vẫn không nên suy nghĩ nhiều thì hơn! Sớm muộn cũng có một ngày cô cũng sẽ biết. Bây giờ sức khỏe của Cổ Ngấn Nhi quan trọng nhất, rốt cuộc cô ấy không ăn cơm mấy ngày rồi?
"Có thể là, mấy ngày nay ăn quá ít, hơn nữa nghỉ ngơi không đủ, áp lực quá lớn. Cho nên mới té xỉu, đợi cô ấy tỉnh lai, phải khuyên bảo cô ấy thật tốt, nếu có thời gian thì đưa cô ấy ra ngoài đi dạo, nếu như tiếp tục như vậy nữa, có thể cô ấy sẽ mắc bệnh trầm cảm, u uất." Bác sĩ lấy thuốc, đưa cho Cung Tử Kỳ.
"Em hiểu rồi!" Anh đáp một tiếng, nhận lấy thuốc bác sĩ đưa tới.
Sau khi bác sĩ rời đi, anh lập tức quay sang nhìn Cổ Ngấn Nhi đang nằm trên giường. Nhất định là cô vẫn đang đau lòng vì chuyện đó, cho nên mới biến thành tình trạng như hiện nay.
Anh đã bắt đầu cho người điều tra chuyện này, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn không có một chút tin tức nào, cũng không biết rốt cuộc lúc nào mới có tin tức, nếu như vẫn luôn không có tin tức, sau đó phải làm thế nào?
Hoặc là, nghĩ biện pháp, lừa gạt cô trước. Ít nhất không để cô liên tục duy trì tình trạng như hiện nay, nếu như tiếp tục như thế này nữa, thân thể của cô nhất định sẽ không chịu nổi, hiện tại cũng đã ngã xuống, nếu như còn mắc chứng u buồn, cũng không biết phải làm sao nữa?
Nhìn cô một lúc lâu, anh cũng không di chuyển, chỉ hi vọng là cô có thể sống thật tốt, đừng suy sụp đi xuống như vậy nữa.
Lý Tiểu Vũ mua một ít thức ăn trở lại, đã nhìn thấy Cung Tử Kỳ ngồi bên giường bệnh, cặp mắt chuyên chú nhìn Cổ Ngấn Nhi đang nằm trên giường.
Càng nhìn càng thấy giữa hai người bọn họ có gì đó mờ ám. Nhưng mà sự việc như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không rõ ràng lắm, dù thế nào đi nữa giữa hai người bọn họ, có chút không bình thường, nếu như bình thường, hai người bọn họ cũng sẽ không ngồi ở chỗ này rồi.
Nhìn hai người bọn họ một lát, cô mới xách cháo đi vào.
"Tôi mua cho cậu ấy chút cháo, đặt ở trong hộp giữ ấm, đợi cậu ấy tỉnh, anh cho cô ấy uống nhé! Số tiền này là tiền thừa trả lại anh! Tôi trở về phòng học học đây!" Cô vẫn không có hứng thú ở lại đây làm bóng đèn. Hơn nữa, làm bóng đèn cũng không phải là ý của cô.
Cung Tử Kỳ chỉ nhìn cô một cái, cũng không mở miệng nói chuyện.
Cái cô nữ sinh ngu ngốc này, thật sự khiến cho người ta lo lắng. Hôm thứ hai, khi nhìn thấy cô, cảm thấy cô vẫn còn tốt lắm tại sao lập tức lại thay đổi thành cái bộ dáng như bây giờ vậy.