lớn chưa động đũa là không thể được ăn sao?" Mộc Nhược Lan lại đem trách nhiệm đẩy tới trên người Tống Tâm Dao.
"Mẹ, Điềm Điềm là cháu gái của mẹ, đứa bé còn chưa được hai tuổi, làm sao có thể hiểu được những thứ này chứ?" Cung Hình Dực thật sự không chịu nổi, Mộc Nhược Lan căn bản là đang cố gắng tìm những điểm xấu của Tống Tâm Dao.
"Mẹ, thật xin lỗi! Con sẽ dạy bảo lại con bé." Tống Tâm Dao ôm lấy Điềm Điềm.
"Hình Dực, anh ăn cơm đi! Con để em trông được rồi, anh ăn xong còn phải đi làm." Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao. Bây giờ mới là ngày đầu tiên sau hôn lễ, nếu như tình hình vẫn tiếp tục như vậy, Mộc Nhược Lan nhất định sẽ còn ghê gớm hơn.
Anh thật không rõ, Mộc Thanh Thanh tốt ở điểm nào, tại sao Mộc Nhược Lan lại thích Mộc Thanh Thanh mà không thể đối xử tốt với Tống Tâm Dao.
"Vợ, em ăn nhiều một chút." Cung Hình Dực gắp một chút thức ăn vào trong bát của Tống Tâm Dao. Thấy Mộc Nhược Lan trong bữa cơm luôn làm đủ điều chí nhằm vào Tống Tâm Dao.
Anh thật sự rất lo lắng, khi anh không ở nhà, Mộc Nhược Lan nhất định sẽ làm khó Tống Tâm Dao.
"Được!" Tống Tâm Dao đáp một tiếng, đút Điềm Điềm ăn một chút, mình chỉ là ăn cho có, không có một chút khẩu vị.
Mộc Nhươc Lan không thích cô, cô hiểu rất rõ ràng, nhưng tại sao ngay cả để cho cô ăn bữa cơm, cũng không cảm thấy hài lòng?
"Mẹ, Hình Dực, em họ, mọi người từ từ ăn! Con ăn no rồi!" Ôm Điềm Điềm, Tống Tâm Dao liền đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Thấy Tống Tâm Dao đã đi xa, Cung Hình Dực nhìn Mộc Nhược Lan.
"Mẹ, Dao Dao khiến mẹ không hài lòng ở chỗ nào? Tại sao lại luôn luôn nhằm vào cô ấy?" thật không hiểu, Tống Tâm Dao nhẫn nhịn, anh nhận ra được, nhưng cũng vì vậy mà đau lòng cho cô.
cô không muốn làm cho Mộc Nhược Lan không thích mình, cho nên đang nỗ lực làm một nàng dâu khéo léo.
"Ta nhằm vào nó bao giờ? Ta chỉ đang dạy nó đạo lý làm người." Mộc Nhược Lan tự nhiên ăn cơm, Mộc Thanh Thanh không mở miệng nói một câu, chỉ ngồi ở chỗ đó tự nhiên ăn.
"Mẹ, con thấy rất rõ ràng. Dao Dao vẫn luôn nhẫn nhịn mẹ... Nếu như mẹ vẫn còn tiếp tục như vậy, con không thể làm gì khác hơn là dọn ra ngoài ở cùng Dao Dao, còn có cái sổ tay nàng dâu gì đó kia, khi còn tại thế, ông nội cũng đã bỏ điều lệ như vậy rồi, cho nên mẹ không cần phải lấy cái đó đi đối phó Dao Dao." Cung Hình Dực buông bát đũa trong tay, nhìn hai người bọn họ, anh căn bản ăn không vào bất kỳ thứ gì.
"cô..." Mộc Nhược Lan thật không nghĩ đến, con trai của mình, lại có thể uy hiếp mình như vậy. Chỉ vì người phụ nữ kia mà uy hiếp bà.
"cô, cô đừng tức giận! Anh họ chỉ là một lúc không thể tiếp nhận." Mộc Thanh Thanh lúc này mới lên tiếng, nhìn Cung Hình Dực rời khỏi phòng.
Người mà cô xem trọng cho dù là ai cũng trốn không thoát lòng bàn tay của cô. Cung Hình Dực là tình thế bắt buộc, cho dù hiện tại anh ta đã có vợ thì như thế nào, chỉ cần cô muốn, không có gì là không có được.
"Thanh Thanh, con đúng là hiểu chuyện!" Mộc Nhược Lan vẫn ưa thích Mộc Thanh Thanh nhất, hiểu bà rõ nhất, mỗi lần đều an ủi bà.
2.3
Trong phòng khách, Tống Tâm Dao ôm Điềm Điềm vẫn còn đang nhìn sổ tay nàng dâu, cô thật không hiểu, tại sao tất cả mọi chuyện lại biến thành bộ dáng giống như hiện tại. Nhìn những điều lệ trong sổ tay kia mỗi một cái đều là bất bình đẳng, lấy loại trọng nam khinh nữ trong xã hội trước kia làm tiêu chuẩn, có lẽ không biết cái này là bất bình đẳng. Ngược lại hiện tại, đã là thời đại nào rồi, những thứ đồ này rốt cuộc tính là cái gì?
"Dao Dao, em đừng xem cái này nữa!" Cung Hình Dực đưa tay cướp lấy quyển sổ tay trong tay cô, trực tiếp ném vào trong thùng rác, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
"Anh chưa ăn no, đúng không?" Anh biết chuyện này nhất định khiến cô phiền lòng.
"Em thì sao? Mới ăn được có hai miếng như vậy, no được sao? Nếu như có uất ức đừng giấu trong lòng, anh hi vọng nếu như có chuyện gì, em có thể nói với anh, chúng ta là vợ chồng, anh không muốn nhìn thấy em khó chịu. Em biết chưa?" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, tựa sát vào ngực Cung Hình Dực.
"Chồng à, em hiểu, là vợ người ta sẽ phải hiếu kính cha mẹ, chãm sóc chồng, em đã gả cho anh, là bởi vì em yêu anh! Anh cưới em về, cũng không phải chính là bởi vì, anh cũng yêu em sao?" Nếu như anh không yêu cô..., không thể nào sẽ cưới cô, người đàn ông giống như Cung Hình Dực, làm sao có thể bởi vì hai đứa bé mà trói buộc hạnh phúc cả đời của mình được chứ?
"Đúng! Bởi vì anh yêu em, cho nên anh hi vọng sẽ có thể làm cho em hạnh phúc, khiến bọn nhỏ có thể thật vui vẻ, vậy mà ngày đầu tiên sau hôn lễ đã lại khiến em đối mặt với vấn đề như vậy." Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, thật sự rất rõ ràng.
"Anh yên tâm, chắc có lẽ bởi vì, em đã cướp mất con trai của mẹ, cho nên mẹ mới như vậy, qua một khoảng thời gian nữa sẽ hết chuyện! Xem ra, mẹ thật sự rất yêu quý anh, mẹ có người con trai ưu tú như vậy, nhất định cảm thấy rất kiêu ngạo. Chồng à, không cần bởi vì quan hệ của em và mẹ mà đối cứng với mẹ được không?" Cung Hình Dực gật đầu một cái.
"Cuộc đời này có thể lấy được một người vợ như thế này, chồng còn có đòi hỏi gì nữa chứ." Cung Hình Dực ôm chặt Tống Tâm Dao, Điềm Điềm cũng đưa tay, ôm cổ Cung Hình Dực thật chặt.
Mộc Thanh Thanh đứng ở cửa lẳng lặng nhìn, trong mắt tràn đầy thù hận. Tống Tâm Dao, là cô ta đã đoạt mất Cung Hình Dực, cô sẽ không để cho cô ta sống tốt. hiện tại Mộc Nhược Lan đang đứng ở phía cô. Mộc Nhược Lan lại không thích nàng dâu này, cô tin tưởng chỉ cần có bà ở bên cạnh ủng hộ, mượn gió thổi lửa, tin chắc là bọn họ sẽ mau chóng tách ra. Đến lúc đó Cung Hình Dực sẽ là của cô, cho dù anh không muốn kết hôn với cô, Mộc Nhược Lan nhất định cũng sẽ bắt buộc anh kết hôn với cô.
*
"cô ở đây làm cái gì vậy?" Mộc Nhược Lan ở dưới lầu không gặp được Tống Tâm Dao liền đi lên trên lầu, lại thấy đang Tống Tâm Dao ôm Điềm Điềm ngồi ở bên giường.
"Mẹ, mẹ nói nhỏ một chút, chúng ta đi ra ngoài rồi nói." Tống Tâm Dao vội vàng đặt Điềm Điềm đã ngủ lên trên giường, đi ra khỏi gian phòng, thuận tay đóng chặt cửa phòng lại.
"Làm sao cô lại ở đây?" không trách được ở dưới lầu không tìm thấy cô ta, thì ra là ở chỗ này lười biếng.
"Con dỗ Điềm Điềm ngủ trưa."
"Nếu như nó muốn ngủ, phải dụ dỗ sao? Dưới lầu bận rộn như vậy, cô thấy là cô đang lười biếng đi!" Mộc Nhược Lan chỉ xuống lầu, kéo cô đến bên hành lang, Tống Tâm Dao suýt nữa từ ngã từ trên cao xuống.
"Mẹ, mỗi khi Điềm Điềm ngủ đều phải dụ dỗ một chút, không ru, nó lập tức sẽ tỉnh." Cho dù bà có không thích đứa con dâu như cô, nhưng Điềm Điềm là cháu gái của bà, tại sao bà lại cũng đối xử như vậy, cô chỉ ru đứa bé ngủ, bà cũng có ý kiến.
Cho dù trong lòng Tống Tâm Dao có bất mãn, vậy thì có thể như thế nào đây? Bà là trưởng bối, cô cũng không thể cãi lại lời bà.
"cô còn muốn tranh luận với tôi sao?" "Bốp" một tiếng, bàn tay Mộc Nhược Lan in lên trên mặt Tống Tâm Dao, gương mặt trắng nõn lập tức lưu lại năm dấu tay.
"Mẹ..." Tống Tâm Dao tuyệt đối không ngờ rằng, nhẫn nhịn của mình lại đổi lấy đánh chửi của bà.
"Tôi thế nào? Tôi giáo huấn người làm dâu làm vợ như cô thì có lỗi sao? cô xem, thân là thiếu phu nhân nhà họ Cung vậy mà cô ăn mặc cái gì thế kia? Làm phụ nữ, thế mà lại như vậy, cô không cảm thấy thất bại sao? Hình Dực làm sao lại coi trọng người phụ nữ như cô vậy chứ?" Mộc Nhược Lan tức giận nhìn cô, thật là càng nhìn càng thất vọng.
"Mẹ, con tôn trọng mẹ là trưởng bối, không muốn làm cho Hình Dực khó xử, cho nên con mới tùy theo ý mẹ, nếu như mẹ quá đáng quá mức hơn thế này, vậy thì con cũng không phải cố kỵ quá nhiều nữa." Tống Tâm Dao che mặt mình, nhìn Mộc Nhược Lan.
"Lá gan của cô đúng là không nhỏ, dám uy hiếp tôi đúng không. Tôi ngược lại thật muốn biết người làm mẹ chồng như tôi đã sai ở chỗ nào rồi." Mộc Nhược Lan tiện tay lấy cây chổi ở bên cạnh qua, trực tiếp đánh lên trên người Tống Tâm Dao.
"A..." Tống Tâm Dao né tránh không kịp, bị đánh đến mấy lần.
Trốn trốn tránh tránh, cô đã chạy đến bên cầu thang, càng ngày càng gần đến méo cầu thang còn thừa lại chút ít thì ngưng lại, Tống Tâm Dao đi dép, có chút trơn trượt, đứng tránh qua một bên bước lên trên nơi có nước, liền ngã về phía sau.
"A...." Trực tiếp lăn xuống cầu thang, trên cầu thang còn lưu lại một chút máu.
Cung Hình Dực trở về lấy tài liệu liền thấy một màn như vậy. Mộc Nhược Lan cầm cây chổi đứng ở trên cầu thang, Tống Tâm Dao ngã xuống cầu thang ở bên dưới, hạ thân của cô đã nhiễm đỏ một mảnh.
"Dao Dao.." Cung Hình Dực thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ xảy ra chuyện như vậy, vội vàng chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao.
Thấy phía dưới người cô toàn là máu anh cũng sợ hãi.
"Dao Dao, em làm sao vậy?" Ôm lấy Tống Tâm Dao, liếc nhìn Mộc Nhược Lan trên lầu lại nhìn tháy một người núp ở trong góc cười trộm - Mộc Thanh Thanh.
Anh thật rất không nên, không nên để cô ta vào trong nhà.
"Dực! thật là đau, thật là đau!" cô chỉ có cảm giác khắp người nơi nào cũng thật là đau, đau đến nỗi cô muốn đứng lên cũng khó khăn.
Hình như có thứ gì đó, đang từ từ vuột mất khỏi cô. Từ từ rơi xuống dưới.
"không có chuyện gì, anh lập tức đưa em đến bệnh viện, sẽ không có chuyện gì!" Anh không hy vọng cô có bất kỳ chuyện gì.
"Dực..." cô kêu một tiếng, liền rơi vào hôn mê.
Mộc Nhược Lan nhìn cô một cái, ngã xuống đất.
"cô, cô không sao chứ?!" Mộc Thanh Thanh chạy tới, đỡ Mộc Nhược Lan.
"Thanh Thanh, có phải là ta đã quá đáng rồi không?" Bà chỉ muốn đánh cô con dâu một trận cho hả giận, căn bản cũng không có ý muốn đẩy cô xuống cầu thang.
"cô, cũng không phải là cô cố ý, chúng ta cùng tới xem một chút." cô cũng muốn đi xem một chút, Tống Tâm Dao có chuyện gì hay không. Nếu như có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không đổ lên đầu cô.
2.4
Bên ngoài phòng cấp cứu, người nhà họ Tống nhận được tin tức, vội vã chạy tới, Mộc Nhược Lan đứng xa xa nhìn, không dám đến gần.
Cung Hình Dực đi đi lại lại, chờ đợi bác sĩ ra ngoài.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Dao Dao lại ngã từ trên cầu thang xuống?" Hôm nay mới là ngày đầu tiên sau khi kết hôn làm sao lại biến thành như thế này.
"Tâm Nguyệt, đừng hỏi, chờ xem đi!" Tống Hàm Quân ôm Triệu Tâm Nguyệt, cùng nhau lo lắng cho Tống Tâm Dao.
"Đứa bé không thể giữ được, trên người Cung phu nhân có nhiều vết thương, cần phải điều trị mấy ngày, đừng để cho cô ấy ăn đồ lạnh." Bác sĩ từ bên trong đi ra, đem đến tin tức thật đáng kinh ngạc cho mọi người.
Cung Hình Dực đi tới trước mặt Mộc Nhược Lan, níu lấy cổ áo bà, nói: "Bây giờ mẹ đã hài lòng chưa? Đứa bé không giữ được, đây chính là điều mẹ muốn sao?" Anh cũng không nghĩ đến, Tống Tâm Dao đã mang thai.
"Ta thật sự không biết, ta thật sự không biết là nó đã mang thai!" Mộc Nhược Lan thế nào cũng không nghĩ tới, Tống Tâm Dao đã có thai. Nhưng bây giờ bởi vì bà, mà mất đi đứa bé.
"Dao Dao. . . . . ." Tống Tâm Dao được đẩy ra ngoài, Cung Hình Dực vội chạy đến bên cạnh, nắm thật chặt lấy tay cô.
"Dực. . . . . . Đứa bé. . . . . . Đứa bé không còn nữa rồi. . . . . . Không còn nữa rồi. . . . . ." Sắc mặt cô tái nhợt đến dọa người, trong miệng vẫn luôn nhắc tới đứa bé, nước mắt một mực chảy xuôi.
"Dao Dao, chúng ta còn có thể có thêm con, bây giờ em phải nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ nhiều như vậy, đ