không đi đến chỗ ấm hơn có lẽ anh thật sự sẽ ngã xuống mất.
Nhưng mà nếu như ngã xuống rồi mà Tống Tâm Dao vẫn không thể tha thứ cho anh thì anh thật sự không biết, tiếp theo mình sẽ phải làm thế nào nữa?
Cuộc sống thiếu vắng cô, anh cảm thấy tất cả đều là màu xám trắng, không có sắc thái nào khác. Cảm giác toàn thế giới này đều sẽ thay đổi.
Anh rất cô độc, từ nhỏ đã cô độc, cho đến hiện tại, anh vẫn cô độc như vậy. Mặc dù có một khoảng thời gian vui vẻ cùng Tống Tâm Dao nhưng mà tất cả đều đã qua. Tống Tâm Dao không thể nào tha thứ cho anh, cũng đã nói rõ rằng, đoạn này tình cảm, cuối cùng người bị thương tổn sâu nhất sẽ là anh sao?
Ban đầu anh làm cho Tống Tâm Dao tổn thương sâu như vậy, cũng đã tự làm tổn thương chính mình.
Cho dù sau này có như thế nào, anh cũng không thể trách cô. Cho dù hôm nay, anh có chết ở đây thì cũng chỉ có thể coi là giải thoát cho mình, có thể nói gì được chứ?
Cánh cửa đột nhiên mở ra. Ánh đèn trong nhà chiếu sáng ra bên ngoài. Cung Hình Dực ngẩng đầu nhìn, giống như là Tử Thần đang vẫy gọi anh, để cho anh mau mau tới dặp Diêm Vương báo cáo. Anh mở to mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy khối băng giắt trên tóc đâm thẳng vào trong mắt, khiến cho anh không thể nào mở mắt ra được.
Cảm giác đau nhói từ trong mắt truyền ra, khiến cho anh không thể mở mắt ra nhìn được nữa.
"Vào đi!" Nghe thấy âm thanh quen thuộc, anh cố nén đau, mở hai mắt ra, thấy Tống Tâm Dao đang đứng bên cạnh cửa, tức giận nhìn hắn.
Anh nghĩ là mình bị hoa mắt rồi, có lẽ bởi vì quá đau đớn nên nhìn lầm mất rồi?
"Hình Dực, con còn đứng ở ngoài đấy làm cái gì? Mau đi vào đi! Thời tiết lạnh như vậy, con phải nhanh chóng vào trong tắm nước nóng đi, nếu không thật sự sẽ không sống nổi mất!" Triệu Tâm Nguyệt thấy anh không có phản ứng gì, lo lắng nói.
"Dao. . . . . . Dao. . . . . .Em. . . . . . Em nguyện. . . . . . Nguyện ý. . . . . . Nguyện. . . . . . Tha thứ cho. . . . . Anh sao?" Anh đã biết, anh không bị hoa mắt, người đứng ở cửa, đúng là Tống Tâm Dao.
"Đúng! Nếu anh còn không vào nhà, em sẽ không tha thứ cho anh nữa!" Thấy anh nửa ngày cũng không di chuyển, Tống Tâm Dao tức giận thét lên.
"Được!" Lúc này Cung Hình Dực mới nhấc chân lên, nhưng mới vừa nhấc lên. . . . . .
"Bịch" một tiếng, Cung Hình Dực nặng nề ngã lên mặt tuyết. Máu từ bên khóe mắt chảy ra càng ngày càng nhiều. Màu tuyết trắng đẹp đẽ vừa rồi bây giờ cũng đã bị nhuộm đỏ.
“Hình Dực…” Tống Tâm Dao hét lên, chạy tới bên cạnh lại nhìn thấy máu đang chảy ra từ khóe mắt của anh, hiển nhiên bị dọa sợ đến sắp ngất.
“Mau, mau gọi xe cứu thương…” cô thét lên với Lôi Vũ Minh. Anh bị làm sao vậy? Tại sao mắt anh lại bị chảy máu?
cô thật sự hối hận rồi, hối hận về việc cô đã đối xử với Cung Hình Dực, đáng lẽ ra cô không nên làm như vậy. Thời tiết rất lạnh, còn có tuyết rơi, thế nhưng cô lại để cho anh đứng ở bên ngoài bảy, tám tiếng đồng hồ.
Bất kể là ai cũng không thể nào chịu được. Ở trong phòng, cô không có cảm nhận gì, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy bão tuyết mạnh như thế nào rồi. Gió thổi qua gương mặt, cho dù đã choàng khăn quàng cổ, nhưng mà vẫn có cảm giác đau nhói.
Cung Hình Dực ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, nếu như có chuyện, cô thật sự không thể tha thứ cho mình. Bây giờ cô mới biết, mình độc ác tới cỡ nào, cô lại có thể độc ác tới nỗi để cho anh đứng trong gió tuyết lâu như vậy chỉ vì muốn nhận được sự tha thứ của cô. hiện tại cô thật hoài nghi có phải cô có tâm địa sắt đá hay không? rõ ràng khi ở trong bệnh viện, lúc cô mơ mơ màng màng nhìn thấy anh cũng đã gọi tên của anh. Cho dù hiểu rõ tim của mình, nhưng tại sao vẫn không tha thứ cho anh?
cô thật sự muốn kết cục như thế này sao? Kết cục như vậy, trong lòng cô cảm thấy thật sự thoải mái hơn sao?
không, không phải vậy!
cô không thoải mái chút nào, nhìn bộ dáng anh như thế này, cô đau đớn đến nỗi muốn hít thở cũng không thông, so với khi biết anh lợi dụng cô càng đau hơn.
Nhìn bộ dáng anh bây giờ, khuôn mặt tái nhợt, đã có một lớp băng mỏng bao phủ, trên đầu còn có một chút tuyết, tóc cũng đều ướt đẫm.
Quần áo trên người, tất cả đều bị tuyết làm ướt nhẹp, tay cũng lạnh cóng giống như lòng cô hiện giờ, cô thật sự vô cùng sợ hãi và lo lắng. Nhìn dáng vẻ này của anh, tâm của cô rất đau, cũng quên cả cái rét bên ngoài, quên mất trên người mình có bao nhiêu lạnh, hiện tại trong lòng cô, chỉ có một mình Cung Hình Dực. Chỉ cần anh không sao, tất cả đối với cô mà nói, cũng sẽ không có gì quan trọng nữa.
Dù là lừa gạt hay là lợi dụng cũng vậy, tất cả đã là quá khứ rồi. Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô hoàn toàn có thể nhận ra tình cảm của Cung Hình Dực đối với cô. Chuyện anh làm không phải ai cũng có thể làm được, trừ phi người đó thật sự rất yêu cô.
Ôm thân hình lạnh lẽo của Cung Hình Dực, nghe thấy tiếng thở suy yếu của anh, cô không biết sau đó phải làm sao, cô cảm thấy như anh đang từng bước, từng bước một rời xa cô.
“Hình Dực, anh không thể xảy ra chuyện gì! Anh ngàn vạn lần không được có chuyện!” Nước mắt ấm áp rơi vào trên mặt anh lập tức liền đông lạnh thành băng, có thể nhận thấy thời tiết lạnh như thế nào.
“Trước tiên đưa anh ấy vào trong nhà đi! Nếu không thân thể anh ấy sẽ càng không chịu được hơn nữa.” Nằm trên mặt tuyết lạnh lẽo, sẽ càng khiến anh ấy cảm thấy tồi tệ hơn thôi.
Lôi Minh Vũ đi tới bên cạnh, kéo Cung Hình Dực lên, dìu vào trong nhà, nhờ người làm mang thêm thảm trải xuống, sau đó tất cả mọi người tránh đi, cởi quần áo ướt ra.
Điều hòa trong nhà đã điều chỉnh lên đến nhiệt độ cao nhất, lò sưỡi cũng đã bật, trên người còn đắp thêm chăn dày nhất, ấm nhất.
trên người được sưởi ấm, từ từ nhiệt độ cơ thể anh cũng đã khá hơn một chút, có chút hơi ấm. Tống Tâm Dao nhờ người làm lấy cho cô một chậu nước nóng, giúp anh lau mặt vài lần, khiến cho sắc mặt anh cũng hồng hào hơn đôi chút.
Nhưng mà, mắt của anh rốt cuộc bị làm sao Tại sao khi ngã xuống lại chảy máu. Là mắt của anh bị thương sao? Rốt cuộc là cái gì đã khiến mắt anh bị thương?
Từ từ, thân thể Cung Hình Dực khẽ giật, Tống Tâm Dao vội vàng kéo tay gọi tên anh: “ Hình Dực, Hình Dực…”
cô gọi liên tục, chỉ muốn đánh thức anh, chỉ cần anh tỉnh lại, tất cả đối với cô mà nói, đều không quan trọng nữa.
Dù là không có mặt trời, không có trăng sáng, coi như tất cả đều biến thành màu đen, chỉ cần có anh, tất cả đều sẽ là ánh sáng.
“Xe cứu thương tới rồi, mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi!” Lôi Vũ Minh giúp anh mặc quần áo vào, sau đó mới đưa lên xe cứu thương.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Tống Tâm Dao vẫn luôn đứng ở một bên, trên người khoác một cái áo bông thật to, ngay cả mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm vào bên trong. Đây là lần thứ hai cô đứng ngoài phòng giải phẫu đau khổ chờ đợi.
Đau khổ đã trải qua một lần, tại sao lần này cũng phải chờ đợi lâu như vậy.
"Không có việc gì! Không có việc gì!" Cô yên lặng cầu nguyện, chỉ hy vọng anh không sao.
Nhìn đèn phòng giải phẫu vẫn luôn sáng, từ khi trời vừa rạng sáng đến khi trời sáng rõ, đèn trong phòng giải phẫu chưa từng tắt đi. Cô vô cùng hi vọng, sự đau khổ này có thể mau chóng kết thúc, sự đau khổ này quả thực rất khó nhịn. Một phút giống như là một năm vậy, vì sao mãi không trôi qua?
"Dao Dao, con đã không ngủ một đêm rồi, mau nghỉ ngơi một chút đi, nếu không cả con và đứa bé đều không thể chịu đựng được đâu." Triệu Tâm Nguyệt nhìn Tống tâm Dao, làm sao nó có thể chống đỡ được chứ?
Mà cho dù nó có chịu được thì đứa bé trong bụng cũng không thể chịu nổi.
"Con phải chờ đến khi anh ấy ra ngoài." Ngồi trên ghế dài, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trong phòng giải phẩu, chưa hề rời đi chỗ khác.
Trời đã sáng, tuyết cũng đã ngừng rơi, nhiệt độ cũng dần dần ấm lên, tuyết phủ trên nền đất, cũng từ từ tan rã, tại sao Cung Hình Dực vẫn ở trong phòng giải phẫu, không ra ngoài?
Cũng không có một bác sĩ nào bước ra ngoài, rốt cuộc bọn họ ở trong đó làm cái gì vậy? Mấy tiếng đã trôi qua, tại sao ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc?
"Nhưng con đã không ngủ cả một đêm rồi, cho dù con không muốn ngủ, cũng phải ăn một chút gì đi!" Triệu Tâm Nguyệt mang cháo từ nhà tới cũng săp lạnh ngắt rồi, cho đến bây giờ ngay cả một hớp cô cũng không ăn.
"Mẹ, có phải con đã làm sai rồi không, mẹ nói cho con biết đi?"
"Con à, tất cả những chuyện này cũng không phải lỗi tại con, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, Hình Dực sẽ không sao đâu!" Triệu Tâm Nguyệt vỗ vỗ vai cô. Tối hôm qua cô nói những lời đó quả thực là hơi quá đáng, nhưng mà cô cũng không nhẫn tâm muốn Cung Hình Dực đứng một mình trong gió tuyết, chỉ vì muốn nhận được sự tha thứ của cô.
"Nhưng mà, con cảm thấy con quá sai lầm rồi. Rõ ràng là lo lắng cho anh ấy, lo lắng muốn chết, nhưng lại vì giữ thể diện mà không cho anh ấy vào nhà."
Cô nghĩ là anh ấy sẽ không kiên trì được bao lâu, nếu không gặp được cô thì sẽ rời đi thôi.
Cô nghĩ là anh ấy sẽ không thể đứng ở trong gió tuyết chỉ vì cầu xin sự tha thứ của cô.
Cô cho là. . . . . .
Tất cả đều là cô tự nghĩ ra, nếu như cô không nghĩ như vậy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra, mà cô hiện tại cũng không cần phải ngồi ở đây đau khổ chờ đợi.
"Ra rồi!" Triệu Tâm Nguyệt thấy đèn trong phòng giải phẫu đã tắt, vội vàng đỡ Tống Tâm Dao dậy.
"Bác sĩ, con rể tôi như thế nào rồi?" Triệu Tâm Nguyệt kéo bác sĩ vừa mới bước ra lại, vội vàng hỏi.
"Đứng trong gió tuyết quá lâu, cho nên chân của anh ấy có chút tê liệt, phải chăm sóc mấy ngày, mỗi ngày phải giúp anh ấy xoa bóp, như vậy sẽ mau khôi phục lại thôi. Nhưng phiền toái là. . . . ." Bác sĩ dừng lại một chút, lại nói: "Có thể là băng lạnh đã đâm vào mắt của anh ấy, làm thương tổn tới mắt, cho nên mới chảy máu. Bây giờ vẫn phải đợi tới khi anh ấy tỉnh lại, mới có thể biết được anh ấy có mù hay không." Hiện tại, ông cũng không thể kết luận ngay được.
"Khoảng bao lâu nữa nó mới có thể tỉnh lại?" Nếu như không có Triệu Tâm Nguyệt đỡ, chắc hẳn Tống Tâm Dao đã ngã xuống. Nghe câu nói sau cùng kia, cô càng thêm thống hận chính mình.
"Cái này phải phụ thuộc vào chính anh ấy, nếu như có thể tỉnh lại, tôi nghĩ là rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi. Nhưng mà, nếu như thân thể không tốt, có thể sẽ chậm một chút. Nhớ giữ ấm cho anh ấy. Hiện tại thân thể thật sự không tốt, lại còn bị cảm nữa." Nửa đêm phải phẫu thuật, khiến bác sĩ cũng cảm thấy không chống đỡ nổi nữa.
Nếu như chưa cấp cứu trước cho anh ta, có thể bọn họ còn phải đợi lâu hơn nữa. Đứng trong tuyết hơn bốn giờ, so với đứng trong tủ lạnh hơn bốn giờ còn nghiêm trọng hơn. Nhiệt độ bên ngoài so với trong tủ lạnh còn thấp hơn.
Nhiệt độ trong tủ lạnh chỉ có mấy độ, nhưng mà nhiệt độ thấp nhất ở bên ngoài trời đã đạt đến dưới mười mấy độ C rồi.
"Cám ơn!" Triệu Tâm Nguyệt sau khi nói cảm ơn bác sĩ, liền thấy Cung Hình Dực được đấy ra ngoài, trên tay còn đang cắm kim truyền nước.
"Hình Dực. . . . . ." Tống Tâm Dao nhìn thấy Cung Hình Dực liền chạy tới. Nhìn hai cánh tay của anh dán đầy băng keo cá nhân, bên trong còn có thể nhìn thấy vết máu, đây là cái gì?
"Tại sao trên tay của anh ấy, lại có nhiều vết thương như vậy?" Hơn nữa mỗi vết thương, đều là ở trên mạch máu.
"Chích giúp anh ta, tay quá lạnh, cũng sắp đóng băng, không làm không được." Y tá đứng bên c