." Kỳ Kỳ gật đầu, đi tới bên cạnh Thố Thố, đưa cánh tay nhỏ bé của mình ra.
Thố Thố nhìn Kỳ Kỳ, lộ ra hai chiếc răng thỏ khả ái, cười với nó, Kỳ Kỳ cũng mỉm cười nhìn lại. Thố Thố lúc này mới đưa tay cho Kỳ Kỳ.
"Bà xã, đây là em đang tìm vợ cho con trai sao?" Chẳng biết từ lúc nào Cung Hình Dực đã đi đến sau lưng Tống Tâm Dao, ôm Tống Tâm Dao, kéo vào trong ngực mình.
Tống Tâm Dao sau khi quay người lại liền đưa tay ôm ngược lấy Cung Hình Dực.
"Dực, cám ơn anh, cám ơn anh đã tin tưởng em!" Lúc ấy, cô thật sự rất sợ, anh sẽ lại một lần nữa không tin mình, nếu như anh lại không tin lời cô..., cô phải làm thế nào đây?
Lần trước, khi anh không tin cô, tâm tình của cô thật sự là rất kinh khủng.
"Cô bé ngốc!" Ôm cô càng chặt hơn một chút.
"Ha ha ha. . . . . .Vừa rồi trải qua một màn kịch như vậy, thật hy vọng mọi người sẽ không vì chuyện không vui vẻ đó mà phá hư tâm tình. Trải qua chuyện này đã cho chúng ta thấy được, tình cảm chân thành giữa tổng giám đốc Cung và thiên kim của Tống gia, thật sự làm cho chúng ta cảm động. Tiếp theo sau đây, những nghi thức vừa rôi chưa hoàn thành sẽ được tiếp tục. Xin mời tổng giám đốc Cung đeo nhẫn kim cương cho cô dâu xinh đẹp của chúng ta ngày hôm nay. Khi đeo chiếc nhẫn này, hy vọng hai người vô cùng đẹp đôi, có thể tương thân tương ái, trong những ngày tháng sau này, tin tưởng nhau, ngày càng thêm yêu thương nhau."
Cung Hình Dực ôm Tống Tâm Dao đến giữa sân khấu, lấy chiếc nhẫn để ở trong ngực mình ra, đeo vào tay Tống Tâm Dao. Tống Tâm Dao cũng cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào trong tay anh. Đôi tay nắm lấy nhau thật chặt, bọn họ không hề phát hiện ra, hai tay của họ đang nắm thành hình trái tim. Ký giả ghi nhớ một màn này, chụp lại khoảnh khắc đó, đặc tả hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của họ.
Dưới đài, tiếng vỗ tay vang dội, tràn đầy tiếng chúc phúc, một tiếng nối tiếp một tiếng đua nhau vang lên.
Kỳ Kỳ đưa Thố Thố đi tới một chiếc ghế sofa ngồi xuống. Phục vụ bàn đưa tới chút bánh ngọt, để cho hai đứa cùng ăn.
Nhìn hai đứa bé vui vẻ ăn bánh ngọt, Tống Tâm Dao rúc vào trong ngực Cung Hình Dực lộ ra nụ cười hạnh phúc. Thật hy vọng mọi chuyện có thể vẫn luôn tiếp tục như vậy.
Lôi Vũ Minh không dám đến dự lễ đính hôn của bọn họ, trong tay vẫn luôn nắm thật chặt tấm thiệp mời. Đây là thiệp mời Cung Hình Dực dặn thư ký đem tới cho anh, nhưng mà anh không dám đi, nên đã để Dạ Đình đi thay anh.
Anh thật sự không thể, anh không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ gắn bó kề cận bên nhau . Có phải do anh quá chậm chạp hay không?
Anh tới trễ cho nên anh cũng không có cơ hội nữa, cho nên cô đã thuộc về anh ta mất rồi ư?
Anh thật sự không tin, thật sự không thể tin được!
"Vẫn còn nhìn thiệp mời à!" Dạ Đình đẩy cửa đi vào, thấy anh vẫn ngồi ở trong phòng nhìn tấm thiệp mời, có chút bất đắc dĩ.
"Tại sao sớm như vậy đã trở lại?" Lôi Vũ Minh thấy Dạ Đình trở lại, hình như hơi sớm, chẳng lẽ bữa tiệc đính hôn đã kết thúc rồi sao?
"Bữa tiệc, lễ nghi cũng khá tốt, Y Y kêu mệt, chúng tôi đi trước đây!" Nơi này là trụ sở của hai người bọn họ, chỉ là một người ở trên lầu, một người ở dưới lầu.
"Không phải cậu đưa Y Y đến đây chứ?" Mặc dù nơi này cách âm rất tốt, nhưng mà hai người bọn họ vẫn nên bỏ qua cho anh đi. Để cho một người đàn ông không có bạn gái, nghe âm thanh "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" của hai người bọn họ ở lầu dưới, có muốn cho anh sống hay không đây?
"Đúng. . . . . . Tôi để cho cô ấy đi tắm trước rồi!"
"Không phải chứ, anh trai à! Anh có bạn gái, nhưng tôi không có đâu! Anh không thể bỏ qua cho tôi sao?" Lôi Vũ Minh mặc dù ngoài miệng nhạo báng như vậy, trái tim lại hơi đau đau, còn có chút út vị chua.
"Anh cũng mau chóng tìm một người bạn gái đi, có biết hay không hả? Hôm qua mẹ anh lại gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi là anh đã tìm được người phụ nữ nào phù hợp chưa? Nếu như có, tôi phải ngay lập tức thông báo với bà. Nếu Tống Tâm Dao đã đính hôn với Cung Hình Dực rồi, anh còn muốn dây dưa với cô ấy làm gì? Tấm thiệp mời này để tôi cầm đi, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, rượu tôi cũng cầm đi đây, đừng uống nữa!" Dạ Đình cầm rượu đỏ để trên bàn anh, sau đó lại lấy tiếp thiệp mời.
Lúc ra cửa, lại quay đầu lại nói: "Đi ngủ sớm một chút đi! Buổi tối âm thanh sẽ không quá lớn đâu!" Dạ Đình thò đầu vào nói. Anh muốn cùng Y Y cố gắng thêm nữa, để cho cô mang thai sớm một chút, cô sẽ không cả ngày nghĩ tới công việc, mà không muốn kết hôn cùng với anh nữa.
Anh cảm thấy, phải cưới được Y Y về nhà mới tương đối an toàn. Nếu không, có quá nhiều đàn ông dòm ngó đến người phụ nữ của anh rồi.
Giống như hôm nay cũng vậy, những công tử nhà giàu vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, nếu như không có anh đứng bên cạnh cô thì bọn họ đã sớm tiến lại gần hơn rồi.
Trở về phòng, vừa đúng lúc Quách Y Y từ trong phòng tắm đi ra.
"Ah, trong tay anh sao lại có thêm một tấm thiệp mời nữa vậy?" Nhìn thấy thiệp mời trong tay anh, cô có chút buồn bực.
"Đây là của Vũ Minh, hôm nay vốn là anh ấy phải đi, nhưng mà anh ấy lại không có đi, trong tay em lại cũng có thiệp mời cho nên anh không cầm theo." Anh để rượu đỏ lên trên bàn, đi tới bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực mình.
"Em đó, lần sau nếu như còn ăn mặc hấp dẫn như vậy, anh nhất định sẽ cho em biết tay!" Hôm nay ánh mắt của những người đàn ông kia làm cho anh cảm thấy thật sự không thoải mái.
"Anh không thích sao?"
"Anh thích, thích đến mức lúc ấy chỉ muốn đẩy ngã em ra thôi. Nhưng mà mấy tên đàn ông kia rất đáng ghét, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người em!" Anh đặt một tay lên ngực cô, Quách Y Y liền đỏ mặt.
"Ghét, tay anh đang để chỗ nào thế!" Đưa tay đẩy tay của anh ra, nhưng cũng bởi vì lời nói của anh mà len lén vui vẻ!
"Em nằm lên giường nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm, rất nhanh thôi!" Đặt một nụ hôn lên môi cô, anh liền chạy vào trong phòng tắm.
Quách Y Y nhìn anh một cái, đi tới bên giường ngồi xuống, lại thấy trên giá sách bên cạnh có bày một quyển photo album. Vì sao trước kia khi tới đây cô chưa từng nhìn thấy nó?
Từ tò mò, cô liền đi tới giá sách, lấy quyển phôt album đó xuống, bắt đầu lật xem. Nhưng mà, càng xem mặt của cô lại càng đen.
Trong quyển album đó, tất cả đều là ảnh anh chụp chung với cùng một cô gái, mặc dù phía trên tghi thời gian là mấy năm trước, nhưng mà anh lại chưa từng nói chuyện này với cô.
Cho tới bây giờ vẫn không hề nói cho cô biết, trong cuộc sống của anh còn xuất hiện một người phụ nữ như thế này. Hơn nữa hình như anh cũng thường xuyên xem những tấm ảnh này, vài tấm hình cũng bị dấu tay làm mờ. Chỉ như vậy cũng đủ để chứng minh, anh thường xem chúng.
Là vì anh vẫn thích cô gái này sao?
Cô càng xem càng tức, đi tới tủ treo quần áo, ở ngăn dưới cùng lấy ra rương hành lý của mình, lấy một bộ quần áo để thay. Sau đó, thu dọn tất cả quần áo của mình đều bỏ vào trong rương.
Ngồi trên ghế sa lon, chờ Dạ Đình từ trong phòng tắm đi ra.
Dạ Đình từ trong phòng tắm đi ra, mặc trên người áo choàng tắm màu trắng, lại thấy Quách Y Y đã mặc xong quần áo, ngồi trên ghế sa lon.
"Tại sao lại mặc quần áo vào rồi?" Đi tới bên cạnh cô, ánh mắt lại nhìn đến quyển photo album trên khay trà.
"Ai cho phép em đụng đến đồ đạc của anh?" Thấy hình bị mở ra, đặt ở trên bàn trà, giọng điệu của Dạ Đình cũng trở nên tức giận.
"Cô ấy là ai?" Quách Y Y không ngẩng đầu lên, âm thanh cũng rất lạnh nhạt.
Mắt Dạ Đình đỏ lên vì tức, ngẩng đầu nhìn cô, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của cô.
"Tại sao không trả lời em? Cô ấy là người anh yêu có phải hay không? À? Anh không thể quên cô ấy đúng không? Cho đến bây giờ người anh yêu vẫn là cô ấy có đúng không?" Cô muốn nghe anh giải thích, thế nhưng một câu anh cũng không nói.
Cô tức giận đứng lên, xách theo rương hành lý của mình, liền rời đi.
"Em muốn đi đâu?" Đến lúc này Dạ Đình mới phát hiện, tính chất nghiêm trọng của vấn đề này.
"Tôi đi đâu thì có liên quan gì đến anh? Dạ Đình, bắt đầu từ bây giờ, Quách Y Y tôi không có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa." Hất tay anh ra, cô đá cửa chạy ra ngoài.
"Y Y. . . . . ." Dạ Đình ở phía sau gọi cô lại, muốn đuổi theo cô ra ngoài nhưng lại phát hiện trên người mình chỉ mặc áo choàng tắm, xoay người vào trong nhà, thay nhanh quần áo.
Quách Y Y xoay người xem anh có đuổi theo cô hay không, lại thấy anh khép cửa phòng lại, hoàn toàn hết hy vọng.
Trong lòng anh căn bản là không hề có cô, trong lòng anh, căn bản là chỉ có cô gái trong tấm hình kia. Nếu như trong lòng anh còn có cô..., cũng sẽ không không đuổi theo cô như vậy.
Chạy ra khỏi chung cư, cô bắt một chiếc xe, quay trở lại chỗ ở của mình.
Dạ Đình thay xong quần áo, đuổi theo ra ngoài. Chạy một lúc lâu, xem xét xung quanh, gọi tên cô, nhưng cũng không thấy bóng dáng của cô đâu cả.
Suy nghĩ một chút, anh liền chạy trở về, lái xe đến chung cư của cô.
Y Y về đến nhà, liền khóa cửa nhốt mình vào bên trong, đèn cũng không bật lên.
Dạ Đình lái xe đến chung cư, lại thấy trên lầu tối đen như mực, chạy lên nhà, đưa tay vỗ vỗ cửa, ghé tai vào trên cửa nghe một lúc lâu, nhưng hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cô chưa trở về sao? ( Muốn theo dõi chuyện giữa hai người này, thì đợi đến ngoại truyện nhé!)
"Y Y, cậu đừng khóc nữa mà!" Quách Y Y vừa đến nhà Tống Tâm Dao, nhìn thấy Tống Tâm Dao liền khóc không ngừng, mắt của cô đã khóc đến sưng đỏ lên rồi, nhưng mà vẫn chưa muốn ngừng lại.
"Cậu nói cho tớ nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Tâm Dao thật sự không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho cô ấy đau lòng như vậy.
"Mẹ nuôi, mẹ đừng khóc, rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy? Có phải cha nuôi bắt nạt mẹ hay không? Kỳ Kỳ giúp mẹ đi đánh ông ấy." Kỳ Kỳ thấy quách Y Y khóc đến đau lòng, cũng lên tiếng khuyên nhủ.
"Dao Dao, anh ấy, anh ấy, trong lòng anh ấy căn bản là không có tớ...trong lòng anh ấy vẫn luôn chỉ có một người phụ nữ khác." Vì sao cô lại ngu như vậy, ngây ngốc giao mình cho anh, nhưng quay đầu lại, kết quả lại là như thế này.
"A, anh ấy không giải thích với cậu sao?"
"Không có, anh ấy còn tức giận mắng tớ, nói tớ đụng vào đồ đạc của anh ấy. Lúc tớ chạy đi, anh ấy cũng không hề đuổi theo, trực tiếp đóng cửa lại." Quách Y Y càng khóc càng đau lòng, khóc đến khản cả giọng. Cuối cùng biến thành nức nở.
"Được rồi, đừng khóc nữa, khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề. Nếu không cậu ở lại đây cùng tớ và Kỳ Kỳ đi, cậu cũng đừng quá đau lòng. Hai người các cậu hãy nói chuyện rõ ràng với nhau trước đã sau đó lại tính toán sau!" Hiện tại, nếu để cô ấy về nhà, cô không yên tâm chút nào, vẫn nên để cô ấy ở lại đây thì hơn!
"Dao Dao, cậu nói với Lôi Vũ Minh giúp tớ, tớ muốn từ chức!" Ban đầu vào Lôi thị cũng là bởi vì Dạ Đình, muốn thường xuyên cùng gặp mặt anh, nhưng mà bây giờ không cần thiết nữa rồi.
"Cậu đừng có kích động như vậy, tớ sẽ nói với anh ấy, cậu có chuyện gấp xin nghỉ mấy ngày, như vậy có được không?" Hiện tại cô ấy đang tức giận, đau lòng như vậy, lời cô ấy nói cô làm sao có thể nghe chứ!
"Dao Dao, xin cậu, giúp tớ từ chức đi, tớ không muốn đi làm nữa! Tớ muốn về với ông bà, nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Chờ tớ sinh con xong, lại tính toán tiếp!" Cô vuốt ve bụng mình, bọn họ rõ ràng có ngừa thai, tại sao cô lại mang thai được không biết?
"Cậu mang thai?" Tống Tâm Dao kinh ngạc nhìn cô bạ