Tiếng khóc của cô làm Tư Khảm Hàn thấy khó chịu, giống như kẻ vừa ăn cướp vừa la làng, bàn tay anh nắm chặt thành quyền, lồng ngực phập phồng khó chịu cùng bực bội, trong đầu không ngừng hiện ra đoạn clip sex kia.
Trong clip là hình ảnh Hạ Ngưng Âm cùng Lăng Tuyên trần truồng, ôm xoắn lấy nhau, hôn nhau kịch liệt, khóe miệng Hạ Ngưng Âm còn nhè nhẹ mỉm cười cảm giác như đang thỏa mãn, giống như được nằm trong ngực người yêu vậy.
Hai người trong hình thân mật ôm hôn, Hạ Ngưng Âm thì nhắm mắt lại, chủ động hiến dâng, phản ứng kịch liệt, mọi thứ rõ ràng như vậy, sống động như vậy, đến nỗi khi anh vừa nhận được video, anh không thể kiềm chế được tâm tình của mình, thiếu chút nữa đã mất khống chế ném chiếc di động đi, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được.
Lồng ngực dâng lên một bầu khí nóng, tim chất đống oán khí, khẽ cắn răng, Tư Khảm Hàn đột nhiên vọt tới chỗ Hạ Ngưng Âm, nảy sinh ý ác độc, tóm lấy âu phục của cô giận dữ hét lớn: “Con mẹ nó! Cô khóc cái gì? Oan ức lắm đấy mà khóc? Hay là không được ở bên cạnh tình lang nên khóc? Nếu làm vậy chỉ vì thiếu hơi đàn ông, yên tâm, tôi sẽ không ghét bỏ cô, tôi sẽ giúp cô nguyện ý.”
Dứt lời không đợi Hạ Ngưng Âm kịp phản ứng, Tư Khảm Hàn đã nhào tới, đẩy Hạ Ngưng Âm ngã nhào ra, cơ thể cao lớn trong nháy mắt đã nằm đè lên người cô, môi mỏng đặt nên môi Hạ Ngưng Âm nuốt lấy lời Hạ Ngưng Âm sắp nói ra, bàn tay dùng sức nắm giữ chân tay cô đang giẫy giụa.
Môi mỏng thô lỗ cắn vào đôi môi nhỏ nhắn của cô, rồi dời đi dần xuống cổ, gương mặt tuấn tú nâng lên nhìn cô một chút, dùng lực hai tay xé toang tấm áo, vừa định cúi hôn lên ngực Hạ Ngưng Âm liền thấy những vết hôn đỏ thẫm, nhất thời khựng lại bất mãn, trong nháy mắt gương mặt Tư Khảm Hàn tái xanh, giận dữ đẩy cô ra đứng lên, ánh nhìn đầy chán ghét.
Hạ Ngưng Âm bị anh làm cho hoảng sợ như một chú chim nhỏ, thấy Tư Khảm Hàn vừa rời đi liền ngồi dậy nhanh chóng, đôi tay run rẩy khẽ kéo áo che lấy ngực, phòng bị cách xa Tư Khảm Hàn.
Nhìn Hạ Ngưng Âm giống như vừa bị vũ nhục, coi anh ta như một kẻ cưỡng gian, thần thái hoảng sợ của cô như một cây châm kích thích đại não Tư Khảm Hàn, gương mặt anh rét lạnh, cười một tiếng, giở giọng châm chọc: “Che cái gì? Cô tưởng mình là thánh nữ sao? Thân thể của cô có chỗ nào tôi chưa từng sờ đến?”
Hạ Ngưng Âm vẫn ngồi im bất động.
Tư Khảm Hàn vỗ vỗ lên người mình chỉnh trang lại những nếp nhăn trên y phục: “Nhìn lại mình đi! Cô nghĩ là tôi sẽ chạm vào người cô sao? Chỉ nhìn thôi cũng đủ cảm thấy bẩn thỉu.”
Nghe vậy Hạ Ngưng Âm bớt run rẩy, ánh mắt nhìn anh như không hiểu chuyện gì, rồi rất nhanh cô chợt hiểu ra, mắt trợn lên, vai co lại, càng thu mình lại nhỏ bé hơn.
Tư Khảm Hàn nhìn cô một cái lạnh lùng nói: “Xem ra tôi đã quá cưng chiều cô rồi, cô quên mất mình là người của ai, cũng quên mất thân phận của mình, bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn cô phải thực hiện nghĩa vụ của mình, phục vụ kim chủ thật tốt, ngày mai nhớ đem mình rửa đi thật sạch sẽ, tôi không quen dùng chung đụng với người khác, mà cô là của tôi, cô hãy nhớ kỹ điều này.”
Nhìn thấy cô run lên, thân thể từng hồi co giật, sắc mặt tái xanh, môi không có chút hyết sắc, Tư Khảm Hàn dừng một chút, đáy lòng dâng lên một chút hiền não, nhưng bị anh đè nén xuống, không cho phép mình được thương hại, cô không đáng giá.
Cô đối xử với anh như vậy, hỏi anh làm sao đối với cô còn có lòng thương hại? Tư Khảm Hàn khẽ cắn răng, nhìn Hạ Ngưng Âm một cái rồi xoay người rời đi.
Hạ Ngưng Âm nghe thấy tiếng đóng cửa, mí mắt mới chầm chậm nâng lên, kinh ngạc nhìn trân trân vào cánh cửa đã đóng, thân thể vô lực, ngã xuống ghế salon, người không ngừng run lên, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống không ngừng.
Khóc đến không còn nước mắt, hai mắt sưng đỏ, đau đến không mở ra được, toàn thân run rẩy đứng lên, Hạ Ngưng Âm đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước lạnh băng, đôi tay không ngừng chà sát lên những dấu vết đỏ thẫm trên thân thể.
Nhưng dù đã tắm bao nhiêu lần, càng chà sát, càng muốn tẩy rửa đi thì chúng lại càng hằn rõ lên như một dấu ấn chạm khắc vào da thịt cô, nước mắt cứ thế tự nhiên rơi ra, bất lực dựa vào tường, đau khổ cùng tuyệt vọng khiến cô thấy bực bội.
Hai mắt đau nhức, mở ra vô hồn nhìn lên trần nhà, nằm trên giường mà không thể ngủ được. Cả ngày không ăn gì nhưng cũng không có cảm giác đói.
Trong lúc đó trên đường cao tốc, một chiếc BMW sang trọng phóng như bay. Tư Khảm Hàn nhìn chăm chăm phía trước vọt đi, gân tay nổi lên xanh lét, khớp xương trắng bệch nhô ra.
Loại cảm giác này vừa lạ lẫm lại rất chân thật, tức giận có, không thể tin có, đè nén có, thậm chí là…đau lòng !
Không! Anh làm sao lại cảm thấy đau lòng được, chỉ là một chút phẫn uất, anh đối xử với cô ta tốt như vậy. Vì thấy có lỗi với cô, anh đã đáp ứng cô vô điều kiện, lần đầu tiên anh chấp nhận vào bếp, anh không có nửa câu oán hận. Vậy mà cô lại đối xử với anh tệ bạc như vậy, sẵn sàng trèo lên giường người đàn ông khác, sẵn sàng cắm sừng anh, thử hỏi làm sao anh chịu đựng được ?
Lắc đầu một cái, Tư Khảm Hàn khẽ cắn răng, đạp chân ga, trong nháy mắt xe phóng đi như bay, không biết đã đi qua bao nhiêu con phố, bao nhiêu cánh đồng, tới một nơi cách thành thị khá xa, hai bên đường đều là vách núi dựng đứng, cây cối rậm rạp, không khí trong lành.
Điện thoại di động đột ngột vang lên, Tư Khảm Hàn không để ý không ngừng phóng xe đi, đến khi hồi chuông thứ ba vang lên, anh mới uể oải bắt máy.
" Tư tổng " tiếng Lam Nguy ở đầu dây vang lên ngập ngừng.
" Nói !" Tư Khảm Hàn đỗ xe ở ven đường, mở cửa xe, đứng lên lạnh lùng nói.
Lam Nguy liếm liếm môi có chút sợ hãi : "Tư tổng, mới nhận được một thiệp mời, là Lam Trung sai người mang tới."
Tư Khảm Hàn ngừng hút thuốc, trong nháy mắt, gạt bỏ mọi nỗi ưu tư, lý trí trở nên minh mẫn, ánh mắt bén nhọn : "Thời gian ?"
Lam Nguy đáp vội : " 8h tối mai, địa chỉ có ghi rõ trên thiệp. "
" Ừ !" Tư Khảm Hàn đáp nhẹ một tiếng, rũ mí mắt suy tính, trong nháy mắt, dường như đã quyết định xong, bèn phân phó cho Lam Nguy : " Hãy đi chuẩn bị một bộ âu phục cho Hạ Ngưng Âm tham gia yến tiệc, tối nay đưa đến chỗ tôi. "
Nghe Tư Khảm Hàn phân phó, Lam Nguy tưởng mình nghe nhầm, không khỏi hiếu kỳ hỏi lại : " Sao cơ ? Tư tổng muốn cùng Hạ tiểu thư đi dự tiệc ? chẳng phải tư tổng sắp đính hôn với tiền tiểu thư sao ? sao người đi dự tiệc không phải là Tiền tiểu thư ? "
Ánh mắt Tư Khảm Hàn chợt nheo lại, giọng lạnh lùng : " Ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình thôi, những việc khác không cần phải hỏi tới lui nhiều như vậy ! "
Da đầu Lam Nguy tê dại một hồi, gãi gãi đầu khẽ cười lấy lòng : " Dạ, thuộc hạ biết a. "
Tư Khảm Hàn không nói thêm câu nào, cúp điện thoại, người dự vào thành xe, yên lặng hút thuốc, ánh mắt sắc bén.
Lam Trung là ai chứ ? Cái tên này đã lâu rồi không còn thấy ai nhắc đến. Mỗi ngày trôi qua, anh đều cố gắng gây dựng công ty ngày một lớn mạnh, mở rộng địa bàn, nâng tầm tên tuổi của mình, để khiến kẻ anh phải hận thấu xương biết anh đã đủ lực để đối đầu với hắn, anh không đợi được nữa, anh muốn diệt trừ hắn.
Lam Trung, kẻ mà anh oán hận tám năm nay, hắn là nguồn gốc của ác mộng, cội nguồn của mọi đau đớn anh phải chịu đựng, gia đình anh cũng vì hắn mà không được yên ấm. sẽ rất nhanh thôi, anh có thể báo thù, khiến Lam trung phải trả một cái giá thật đắt !
Đột nhiên anh nhớ đến Hạ Ngưng Âm, khóe miệng khẽ nâng lên, anh bỗng phát hiện ra : anh từng có rất nhiều tình nhân, nhưng cô là người duy nhất được sống cùng nhà với anh, cô cho là nhà anh có thể tùy tiện thích đi thì đi thích ở thì ở sao ? Cô cho là cái tủ lạnh là của mình, thích dùng thì dùng sao ? Haha, cô đã quá ngây thơ rồi !
Cô sẽ phải trả một cái giá thật cao, còn về phần cao bao nhiêu thì còn phải xem thái độ của cô thế nào, cứ nhìn vào biểu hiện của cô ta mấy hôm nay, anh chắc chắn cái giá đó cũng cao không kém.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời xuống núi đỏ rực như một vũng máu, chảy loang ra khắp một vùng trời, xem ra sắp tới sẽ là những tháng ngày không bình yên giống như sắc đỏ của mặt trời nhuộm lên người anh lúc này.
Thu hồi lại ánh mắt tà ác, tùy tiện vứt bỏ điếu thuốc đang hút dở, khuôn mặt Tư Khảm Hàn hiện lên nụ cười quỷ dị.