Sáng sớm Hạ Ngưng Âm nhanh chân đến công ty xin nghỉ phép.
Hôm nay là ngày gặp Tư Khảm Hàn, không nên chậm trễ.
Tới cửa công ty Tư thị, Hạ Ngưng Âm ngơ ngác nhìn tòa nhà chọc trời đứng sừng sững giữa bầu trời, không phải công ty bình thường, nơi cô làm cũng không lớn đến vậy.
Cô chần chờ đi vào, đến trước quầy lễ tân hỏi: "Tiểu thư, tôi tìm Tư Khảm Hàn, xin hỏi đi thế nào?"
Cô gái mỉm cười nói: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Khế ước? Là Tư Khảm Hàn tìm cô bàn về việc đó.
"Có!"
"Tốt, cô chờ một chút."
Hạ Ngưng Âm gật đầu, rất nhanh sau đó cô gái quay lại, "Tiểu thư cô có thể vào, mời cô đi theo tôi."
Cô gái mang cô tới thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, lịch sự nói: "Tiểu thư, tới lầu trên cùng rẻ phải là phòng của tổng giám đốc, cô đi thong thả."
Hạ Ngưng Âm tìm được phòng làm việc của Tư Khảm Hàn, vừa định gõ cửa, cửa liền bị kéo ra, hai người nhất thời giật mình, Phong Hàm Niệm rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đóng cửa lại.
"Là cậu! Hạ Ngưng Âm? Sao cậu đến đây?"
"Hàm Niệm? Sao cậu đến đây?"
Hạ Ngưng Âm cùng Phong Hàm Niệm hai miệng một lời thốt ra, ngón trỏ chỉ vào đối phương
Hạ Ngưng Âm ngẩn người, không biết mở lời thế nào, do cô ảo giác à? Mặc dù giọng điệu Phong Hàm Niệm ôn hòa, tuy nhiên cô nhạy cảm biết được cô ấy có cái gì đó đắc ý.
Hạ Ngưng Âm quay mặt, thoáng chốc hoảng hồn, không dám chống lại đôi mắt bức người kia, suy nghĩ mơ hồ, giả vờ đánh trống lãng: "Đúng rồi, Hàm Niệm, ngày đó cậu đi đâu? Sao lại không thấy cậu?"
Phong Hàm Niệm cũng né tránh ánh mắt nghi vấn của cô, đối với cô tỏ ý khinh miệt, nhưng giả bộ như không việc gì: "Tớ cùng Tề có chút bận, có chuyện gì hả?"
Hạ Ngưng Âm lặng người, cô cảm thấy Hàm Niệm không như lời Tư Khảm Hàn nói, lấy cô làm điều kiện trao đổi với anh ta, vì vậy cười cười đáp: "Không có việc gì."
Phong Hàm Niệm cười lại, thân mật kéo tay Hạ Ngưng Âm, ngữ điệu áy náy: "Vậy thì tốt, đúng rồi, ngày đó tớ đi trước, không còn kịp báo với cậu, ngày đó không có xảy ra chuyện gì chứ?"
Hạ Ngưng Âm theo bản năng xoay mặt, sợ Phong Hàm Niệm biết sự thật, hốt hoảng trả lời: "Không có."
Phong Hàm Niệm còn muốn nói điều gì, lúc này, Tư Khảm Hàn mở cửa, thân hình cao lớn tựa vào cửa, thân thể cường tráng chiếm hết phân nửa không gian cửa, đôi con người xanh lam híp lại, thần thái kiêu ngạo lạnh lùng khiến đối phương kính sợ, anh nhìn thẳng vào bọn họ, cắt đứt lời Phong Hàm Niệm.
Hạ Ngưng Âm quay đầu vừa đúng chạm vào đôi mắt thâm thúy sâu hút mê người, dáng người cao ráo dựa vào cửa, ngăn cản ánh sáng từ trong phòng chiếu ra, vì đứng nghịch sáng nên càng tôn lên khí phách hiên ngang của người đàn ông này.
Hai người họ nghẹt thở bởi sức hút của anh, ánh mắt Phong Hàm Niệm tham lam dán chặt vào lồng ngực rộng lớn của anh, kể từ lúc nhìn thấy anh, cô tình nguyện đem thân thể mình nằm dười thân anh, hy vọng trở thành người tình của anh.
Phong Hàm Niệm lanh lẹ buông tay Hạ Ngưng Âm ra, ngang nhiên bước lên chỉnh áo vest cho Tư Khảm Hàn, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngụ ý hỏi: “Tư tổng? Sao lại ra đây? Có chuyện gì à?”
Tư Khảm Hàn không trả lời, cái nhìn lơ đễnh hướng tới Hạ Ngưng Âm, nội tâm thoáng qua tia cợt nhã, bờ môi ngưng đọng nụ cười thật sâu, ngón tay anh vân vê cánh môi Phong Hàm Niệm, kéo cằm cô tới gần cánh môi mình, nhẹ nhàng đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt.
“Anh!” Hạ Ngưng Âm đột nhiên bừng tỉnh khi thấy anh có ý định kéo tay Phong Hàm Niệm lên hôn, tức giận dùng sức kéo tay Phong Hàm Niệm khỏi anh, lôi cô ấy bảo vệ sau lung mình, đôi mắt đẹp trừng lớn, ngón trỏ chỉ vào anh, quát tháo: “Đồ lưu manh! Thấy cô gái xinh đẹp liến táy máy tay chân, không biết xấu hổ! Mặt người dạ thú! Nhường nhịn với loại người như anh chỉ làm dơ nhân cách người ta, hạ lưu vô sỉ!”
Hạ Ngưng Âm chỉ thuận theo tâm trạng mà mắng.
Đôi mắt sắc bén của Tư Khảm Hàn xẹt qua tia sáng tức giận, sắc mặt lạnh lẽo hơn cả tên của mình, hai chân dùng lực bước lên một bước, bàn tay máy móc kéo mạnh thân thể cô vào lòng mình, Hạ Ngưng Âm bị hành động của anh làm cho hoảng sợ: “Anh…”
Tư Khảm Hàn chợt cúi đầu, cánh tay dài quấn chặt eo cô, thô lỗ hôn lên môi cô, đầu lưỡi luồn lách vào khoang miệng cô, triền miên cùng cô gái nhỏ trong ngực, động tác thô lỗ không mang theo tình cảm, tròng mắt tràn ngập lửa giận, hung hăng chiếm đoạt đôi môi anh đào để phát tiết cơn giận của mình.
Hạ Ngưng Âm thét to, giãy dụa đánh anh, nhưng sức đàn ông luôn hơn phụ nữ, cô có phản kháng cũng vô ích, với hành động thái quá của anh, cô chỉ có thể rơi nước mắt, lúc này anh giống như con báo nổi cơn thịnh nộ trước con mồi, ánh mắt anh đáng sợ khát máu, Hạ Ngưng Âm sợ anh nhất thời kích động sẽ không lãnh nổi hậu quả.
Hai tay Phong Hàm Niệm nắm thành quả đấm, giận tím mặt trước tình cảnh này, đôi mắt đầy đố kỵ, trực giác mách bảo cho cô biết, Tư Khảm Hàn và Hạ Ngưng Âm không chỉ đơn giản là tình một đêm.
Mới vừa rồi cô còn tưởng Hạ Ngưng Âm có ý tốt bảo vệ mình, bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy mình thật ngu ngốc, hay lắm, Hạ Ngưng Âm, người của tôi mà cô cũng cả gan tranh giành.
Chưa có ai dám ba bốn lần khiêu khích uy quyền của anh, cô dũng cảm lắm! Vốn coi nụ hôn là sự trừng phạt cho cô, nhưng lại dấy lên dục vọng trong người anh, làm dưới bụng anh rục rịch căn trướng, hít sâu một hơi, Tư Khảm Hàn chợt dừng lại, anh sợ một giây kế tiếp cô liền bị lửa giận của anh xé rách quần áo, muốn cô ở chỗ này!
Tư Khảm Hàn dùng sức nắm cằm cô như muốn bóp nát cô, ánh mắt chim ưng lạnh lẽo nhìn cô đầy sắc bén, khan giọng nói nhưng hết chín phần lạnh như băng: “Nhớ! Đừng bao giờ khiêu khích tôi, đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ, lần sau… ”
Dừng lại một giây, Tư Khảm Hàn cười rét lạnh, bàn tay không chút nào thương tiếc nhéo má cô, đẩy thân thể cô vào bức tường, tay kia chống đỡ trên tường, thân hình cao lớn như bóng ma bao trùm bóng dáng bé nhỏ của cô.
Thân thể Hạ Ngưng Âm run rấy, muốn mở miệng nhưng nói không nên lời, đôi tay nắm lấy tay Tư Khảm Hàn có ý muốn trốn thoát, cảm giác khó thở sắp chết, cổ họng nóng rát, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Phong Hàm Niệm có ý cầu cứu.
Phong Hàm Niệm cũng sợ hết hồn, khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt nhìn Tư Khảm Hàn, vừa bước lên hai bước bị ánh mắt cứng rắn của Tư Khảm Hạ ngăn chặn, hai chân nặng trịch như chì đứng yên tại chỗ
Hạ Ngưng Âm đang ở trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, ddlqd Tư Khảm Hàn thu tay lại buông cô ra.
Hạ Ngưng Âm ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt vô hồn, âm thanh kia như ma quỷ vang vọng bên tai.
Tư Khảm Hàn mặt lạnh lùng xoay người liếc Phong Hàm Niệm, giọng nói không nhiệt độ: "Trở về đi, khi khác tôi tìm cô."
Phong Hàm Niệm gật đầu như gà mổ thóc, nhìn cặp mắt đờ đẫn của Hạ Ngưng Âm, lại tỏ vẻ đắc ý, "Tốt." Dứt lời, liền rời đi.
Tư Khảm Hàn nhíu chân mày nồng đậm, lạnh giọng châm chọc Hạ Ngưng Âm: "Không có chết thì đi vào."
Hạ Ngưng Âm run rẩy mi tiệp, máy móc đứng lên, nhưng hai chân nhũn ra mới vừa đứng lên thân thể lại ngã xuống đất lần nữa.
Nhìn cô, lòng Tư Khảm Hàn có một loại cảm giác khác thường, anh chỉ muốn dọa cô một chút thôi, ai biểu cô dám trước mặt của anh giương oai! Anh cũng coi cô như con rối mua vui, nhưng không hiểu sao thấy cô yếu ớt lại không đành lòng, ddlqd vô thức cúi xuống đỡ cơ thể run rẩy của cô, một khắc anh đến gần Hạ Ngưng Âm, thân thể lảo đảo lùi về phía sau, có ý muốn tránh xa anh.
Tầm mắt của anh rơi vào người cô, hành động của cô làm cơn giận vô cớ nhảy vọt trong lòng anh, hừng hực thiêu đốt lý trí của anh, anh trầm ổn kiện tráng bước đến chỗ cô, ddlqd bàn tay chế trụ eo ếch, khom người ôm cô lên.
Hạ Ngưng Âm thét chói tay, sau một khắc bị ánh mắt của anh buộc phải im lặng, mặc cho anh ôm cô đi vào phòng làm việc, cô sợ tới mức không dám động đậy, chỉ sợ giây kế tiếp, người đàn ông đáng sợ này sẽ giống như dã thú nhào tới, đem lấy cô cắn xé, lúng túng nhìn hai tay của mình, không biết đặt ở đâu cho phải, đành để trước ngực.
Anh đặt cô trên bộ ghế salon, chậm rãi đi tới bàn làm việc, nhấn một dãy trên chiếc điện thoại nội bộ, trầm giọng ra lệnh: "Lam Nguy, đem cốc nước ấm vào phòng, nhanh lên!"
Cúp điện thoại, Tư Khảm Hàn liếc phần văn kiện, quay đầu liếc Hạ Ngưng Âm, trầm tư một lát, cầm văn kiện lên, không tiếng động đưa cho cô.
Nội tâm Hạ Ngưng Âm có chút sợ hãi, không có ngẩng đầu nhìn anh, lặng thinh nhận lấy văn kiện, hôm nay cô mới nhớ bản thân mình đến đây ký khế ước với anh, cô cẩn thận xem xét không nhận ra có người đi vào.
Lam Nguy bưng cốc nước đặt lên bàn, khuôn mặt tuấn tú chứa đựng nụ cười, đi tới Tư Khảm Hàn nói: "Tư tổng, ngài uống nước nóng."
Nụ cười Lam Nguy quá chói mắt, hiển nhiên tâm tình Tư Khảm Hàn không tốt, trán nhăn nhó nhìn chằm chằm vào anh ta, kể khổ: "Anh làm thư ký cho tôi bao lâu, lúc nào thấy qua tôi uống nước lọc?"
Lam Nguy quệt miệng nhún nhún vai, khua môi múa mép: "Anh không nói với tôi là ai uống, hơn nữa tôi là thư ký riêng của anh, thời gian của tôi luôn đặt hết cho anh, những thứ khác là đứng sau, tôi cảm giác mình rất tận tâm với công việc."
Thư ký Lam vừa vào phòng làm việc đã cảm giác một cỗ không khí khác thường, anh cũng thấy sự tồn tại của Hạ Ngưng Âm, chỉ là, thật tò mò nha, người nào có thể chịu được khuôn mặt không biến sắc, suốt ngày với đống văn kiện của tổng giám đốc tập đoàn Tư thị, anh bên cạnh Tư tổng đã ba năm, ddlqd tình huống như thế rất ít thấy qua.
Từ khi Tư Khảm Hàn tiếp nhận tập đoàn tới nay, có thể nói chưa bao giờ thất bại qua vụ đấu thầu nào, anh ngồi ở vị trí cao để lãnh đạo cả tập đoàn Tư thị, dưới sự dẫn dắt của anh đã đẩy tập đoàn ngày một vững mạnh.
Anh quá hiểu Tư Khảm Hàn, tình cảm đối với anh ấy là cái gì đó mua vui đổi chát, anh đối với chuyện yêu đương rất hờ hững, chỉ chủ động với mỗi chuyện lên giường, có lúc anh rất đau lòng thay cho anh ta, bởi vì cuộc sống của anh quá nguyên tắt, mọi thứ xung quanh như không liên quan đến anh, tâm trạng bình thản như mặt nước phẳng lặng chảy.
Tư Khảm Hàn lạnh lùng nói: “Bởi vậy, tôi bị mắc phải phải miệng đời tiếp đãi khách không chu đáo, nên mới nhờ anh giúp tôi.”
Lam Nguy liếc mắt nhìn Hạ Ngưng Âm, không biết sống chết, lắm mồm hỏi: “Lại đùa giỡn với gái nhà lành?”
Tư Khảm Hàn trừng mắt nhìn anh, không trả lời, đặt văn kiện xuống, nhíu mi tâm, thần sắc lãnh đạm, chẳng để tâm lời anh ta nói, tầm mắt xẹt qua cô gái ngồi yên tĩnh bên kia, cảm giác hơi áy náy đau lòng...., ánh mắt có một chút phức tạp, Lam Nguy không cách nào giải thích hàm nghĩa trong đó.
Thấy ý tứ Tư Khảm Hàn không muốn nói thêm, Lam Nguy cũng ngậm miệng, nào dám chọc anh, mặc dù anh rất hay nói giỡn với Tư Khảm Hàn, nhưng nếu vượt quá giới hạn, hậu quả......, uhm, thư ký Lam lạnh sống lưng, không dám nghĩ tới.
Tư Khảm Hàn thấy anh ta đứng bất động ở đó, ngón tay thon dài gõ bàn phím, ngữ điệu khó chịu: “Còn đứng ngây đó làm gì? Nước muốn lạnh luôn rồi, còn kh