nh cũng quá thiên vị Sở Mạnh rồi chăng?" Tiêu Tĩnh Nguyệt bình tĩnh nhìn ly trà, tâm tình lên xuống bất định.
"Tĩnh Nguyệt, em muốn nói gì cứ nói đi!" Thiên vị sao? Sở Vân Thiên ở trong lòng thở dài, coi như vậy đi! Đây là điều duy nhất ông có thể làm.
"Anh Vân Thiên, năm đó em giao Sở Mạnh cho anh, anh chưa bao giờ hoài nghi sao?" Năm đó trùng hợp như vậy, dĩ nhiên không chỉ là trùng hợp. Chị hai có thể không quan tâm, chịu mấy cái khổ cực kia, nhưng Tiêu Tĩnh Nguyệt bà chưa bao giờ chịu nuốt thua thiệt, buồn bực vào bụng cả! Huống chi đối phương cũng hết sức quá đáng.
"Anh nghi ngờ cái gì đây? Đối với Tĩnh Vân, anh mắc nợ cô ấy cả đời, nếu như đây là bù đắp duy nhất anh có thể làm thì anh không quan tâm." Ông tin tưởng Tĩnh Vân, vẫn luôn tin tưởng cô! Chẳng qua là ông không có cơ hội có thể chính miệng nói với cô một tiếng "Xin lỗi em."
"Dù là Sở Mạnh. . . . . ."
"Tĩnh Nguyệt, không cần nói gì cả!" Sở Vân Thiên ngăn cản lời nói tiếp theo của Tiêu Tĩnh Nguyệt: "Anh không muốn biết cũng không muốn nghe. Bất kể thân thế thực sự Sở Mạnh là gì, cũng không thay đổi được sự thật nó là con trai Tĩnh Vân, dĩ nhiên cũng sẽ là con trai của Sở Vân Thiên anh. Nếu như đây là điều em muốn biết!" Sở Vân Thiên ngăn cản ý đồ Tiêu Tĩnh Nguyệt muốn nói.
"Anh Vân Thiên, em không biết anh sẽ vì chị em mà có thể làm được như vậy." Lời của anh khiến Tiêu Tĩnh Nguyệt xúc động, cái gì bà cũng không cần hỏi, đáp án đã ở trong lòng. Chị hai, anh ta mặc dù phụ chị nhưng đối với Sở Mạnh là thật lòng yêu thương, chị có thể yên tâm. Thật sự có thể yên tâm, chẳng qua là, con gái đáng thương và cố chấp không buông của bà phải làm sao bây giờ?
"Đây là việc duy nhất anh có thể vì cô ấy, không phải sao?" Trà đã lạnh, nhưng không ai muốn pha thêm nước nóng.
"Cuối cùng chị hai có thể an tâm!" Diệc San, con có thể không cần lưu luyến si mê nữa không? Lưu luyến người đàn ông vĩnh viễn không thuộc về mình?
"Buổi chiều em muốn đi thăm chị hai một chút, anh Vân Thiên có đi cùng không?"
"Không, anh sợ Bội Văn. . . . . ." Ông không muốn làm cho Mộ Bội Văn biết chuyện này, chuyện gặp gỡ đầy gió bão này mà biết, đến lúc đó sợ là muốn không cách nào thu xếp ổn thỏa.
"Mộ Bội Văn. . . . . . anh Vân Thiên, nhiều năm như vậy anh có yêu cô ta không?" Vẫn để ý, hay là hỏi đi.
"Tĩnh Nguyệt. Anh với cô ấy chưa nói tới có yêu hay không, nhưng đã kết hôn anh sẽ không bạc đãi cô ấy, huống chi bọn anh cũng cùng nhau lớn lên, không có tình yêu cũng có những thứ tình cảm khác." Sau khi Tĩnh Vân đi, ông đã biết ông không thể nào đi yêu người khác nữa, nhưng ông là người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở, ông không có biện pháp khác.
"Về sau hai người có một đứa con." Bọn họ là vợ chồng bình thường, làm sao có thể không có con chứ? Tiêu Tĩnh Nguyệt, mày thật khờ!
"Tĩnh Nguyệt, đó là trách nhiệm của anh." Một người đàn ông cùng một người phụ nữ lên giường không liên quan đến yêu hận. Đây là bệnh chung của đàn ông khắp thiên hạ, không phải là Sở Vân Thiên ông muốn làm Liễu Hạ Huệ là có thể làm.
"Tốt lắm, chúng ta không cần nói những thứ này nữa. Vô dụng! Anh Vân Thiên, lần này em trở về không phải là muốn phá hư cuộc sống của các người, chẳng qua là cùng Diệc San về thuận tiện thăm chị hai luôn. Em đi trước! Tạm biệt!" Tiêu Tĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy ngực buồn bực phải khó chịu, không muốn ở trong phòng trà bịt kín này nữa. Tạm biệt? Sẽ không tạm biệt? Bọn họ đã không cần thiết gặp mặt lại nữa!
"Chị hai, xin lỗi chị. Lâu như vậy cũng không tới thăm chị!" Tiêu Tĩnh Nguyệt đem một bó hoa đặt trước bia mộ, nói với khuôn mặt mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền trong bức hình.
"Sở Mạnh đã trưởng thành, rồi kết hôn cũng chuẩn bị có con. Anh Vân Thiên đối với nó rất tốt, thật sự rất tốt. Chị có thể yên tâm! Nhưng mà chị à, chị biết không? Thế nhưng Diệc San lại yêu Sở Mạnh. Nhưng đứa nhỏ kia, một chút tình yêu nam nữ đối với Diệc San cũng không có, Diệc San nhất định chỉ có thể đau lòng. ]Chị, chuyện đời trước vì sao không ngừng tái diễn? Em thương xót Diệc San tại sao phải chịu loại hành hạ này? Cuộc đời của em đã đủ thê lương rồi, con gái em lại bước vào vết xe đổ của em. Chị, chị biết không? Có lúc em thật sự ghen tỵ với chị." Nói tới chỗ này Tiêu Tĩnh Nguyệt ngừng lại, khóe mắt nhỏ lệ.
"Từ nhỏ chị được ba mẹ yêu hơn em, học tập lại giỏi hơn em. Trưởng thành có thể cùng người con trai mình thích ở bên nhau. Nhưng mà chị biết không? Em cũng thích anh Vân Thiên. Bản quyền thuộc về ☆diễnđàn☃lê☢quý❀đôn☆@TửQuânNhưng mà em lại không thể giành với chị, bởi vì ba mẹ không muốn chị cô đơn mà đem em từ Cô Nhi Viện về . . . . ." Đúng vậy, cho nên bà thật sự rất không cam lòng! Nhưng ba mẹ còn đang sống, bà sao có thể phụ công ơn nuôi dưỡng của họ được.
"Chị, hiện tại nói những thứ này thì có ích lợi gì nữa đây? Đã sống hơn phân nửa đời người, em không muốn đời này Diệc San chịu thống khổ từ một người đàn ông như em." Tiêu Tĩnh Nguyệt lau sạch nước mắt, giơ tay lên cầm cái cuốc nhỏ để xúc cỏ, từ từ cạy từng viên gạch đã mấy chục năm qua dưới lớp bùn nhão kia, cho dù là mài rách da cũng không tiếc. May là lúc này không phải là tảo mộ, nếu không người ta sẽ cho rằng bà đến quậy, không để người chết yên giấc.
Cuối cùng đem gạch lấy ra, cái hủ tro cốt đó nhỏ hình chữ nhật ra ngay trước mắt: "Chị, thật xin lỗi! Để bí mật này an nghỉ với chị đi! Sẽ không có người biết thêm nữa! Ngày mai em sẽ đem Diệc San về Pháp!" Tiêu Tĩnh Nguyệt từ trong người lấy ra một cái túi nhỏ giấy đặt nhẹ trong hủ tro cốt của Tiêu Tĩnh vân. Hãy để cho tất cả mọi chuyện cùng chị hai đã qua đời tan thành mây khói đi! Nhiều năm như vậy, bà cất giấu cũng rất mệt mỏi!
"Mẹ, tại sao?" Tiêu Diệc San không thể tin được lỗ tai mình. Vậy mà mẹ gọi cô dọn dẹp hành lý ngày mai trở về Pháp. Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Mặc dù lúc đầu mẹ không có ủng hộ cô theo đuổi Sở Mạnh, nhưng cũng không có phản đối không phải sao? Tại sao đột nhiên lại gọi cô về?
"Diệc San, có những thứ cưỡng cầu không được. Mẹ cuối cùng cũng nhìn thấu! Mẹ không muốn con sai lầm giống mình." Hơn nữa, Sở Mạnh không phải là Sở Vân Thiên, căn bản một chút cơ hội Diệc San cũng không có. Lòng của đứa nhỏ kia quá sâu, không thích hợp với Diệc San, đau dài không bằng đau ngắn!
"Mẹ, chúng ta còn chưa đem chuyện nói rõ ràng cùng Sở Mạnh, có lẽ nói rõ anh ấy sẽ thay đổi chủ ý đây? Phải hay không?" Tiêu Diệc San còn chưa muốn buông tha, nhưng nếu như ngay cả mẹ cũng không đồng ý lời của cô, một chút biện pháp cô cũng không có.
"Diệc San, con nói nó sẽ là người dễ thay đổi chủ ý của sao?" Tiêu Tĩnh Nguyệt ngồi ở mép giường trấn an con gái.
"Không, con không tin. Không thử một chút làm sao biết?" Cá tính Tiêu Diệc San trước giờ luôn cố chấp, muốn chuyện gì nhất định phải đi làm. Lúc trước có thể chịu được lâu như vậy là bởi vì Sở Mạnh vẫn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái. Nhưng hiện tại đã khác, anh ấy kết hôn còn chuẩn bị có con, nếu như cô không thừa dịp lúc này vì mình tranh thủ ra tay, đời này cô cũng không có cơ hội.
Một dùng sức đẩy mẹ ra, Tiêu Diệc San xông ra ngoài, cô nhất định phải tìm Sở Mạnh nói chuyện.
"Diệc San, không thể đi." Tiêu Tĩnh Nguyệt đuổi theo con gái đến cửa tiệm rượu, mắt thấy con chuẩn bị ngồi vào xe, bà lao mình ra đường phố tấp nập, bà nhất định ngăn lại nó. Bà đã đáp ứng Sở Vân Thiên sẽ không nói, hôm nay cũng đáp ứng chị rồi. Chỉ cần Sở Mạnh tốt là được rồi!
"Mẹ. . . . . ." Trong tiếng thét động trời, thân thể Tiêu Tĩnh Nguyệt giống như lông vũ, nhẹ nhàng bay lên cao rồi rơi xuống đất. Máu đỏ tươi càng không ngừng chảy từ đầu của bà, mũi, miệng, từ toàn thân chảy xuống; trong nháy mắt, mặt đất nhiễm đỏ …
Tại sao có thể như vậy? Rõ rang mọi chuyện đều tốt mà!
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Xin lỗi. . . . . . Xin lỗi mẹ." Tiêu Diệc San toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất, muốn đỡ mẹ dậy, cũng không dám. Xe cứu thương sao còn chưa tới? Đều do cô quá tùy hứng, tại sao không nghe lời mẹ? Ngộ nhỡ mẹ. . . . . . Cô không dám nghĩ tới, cuộc sống một mình sẽ như thế nào, hai mẹ con các cô sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, mẹ nhất định không thể bỏ cô lại!
"Diệc San. . . . . ." Mất nhiều máu khiến hơi thở Tiêu Tĩnh Nguyệt rất yếu ớt.
"Mẹ, mẹ không phải nói gì hết được không? Xe cứu thương lập tức tới đây!" Nhiều năm không có khóc, lúc này nước mắt Tiêu Diệc San như bị đứt tuyến lệ, không ngừng chảy xuống.
"Đáp ứng mẹ, đừng nói, đừng nói. . . . . ." Có lẽ đây chính là số mệnh! Chị, có phải chị quá cô quạnh nên muốn em đến với chị hay không?
"Mẹ, con đáp ứng mẹ, đáp ứng mẹ. Đừng nói, đừng nói nữa. . . . . ." Đúng vậy, cô với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, từ nhỏ cô cũng biết mẹ một mình nuôi cô lớn lên không dễ dàng, hiện tại mẹ đã như vậy rồi, cô làm sao có thể không đáp ứng? Cô sao có thể ích kỷ như vậy?
Âm thanh của xe cứu thương từ xa đến gần, nhân viên cứu hộ mang băng ca xuống xe, không tới mấy phút đã đến bệnh viện trung tâm.
Mẹ, mẹ nhất định sẽ không có chuyện gì.
Đèn phòng phẫu thuật sang lên, lần đầu tiên Tiêu Diệc San cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, không ngừng ở bên ngoài đi tới đi lui.
"Diệc San." Sở Mạnh đến rồi.
"Anh Mạnh, mẹ không có việc gì phải không?" Rốt cuộc thấy có người đến, Tiêu Diệc San giống như người chết đuối bắt được bè gỗ, ôm thật chặt anh.
"Diệc San. Có A Tự ở đây, dì sẽ không có việc gì. Ngồi xuống trước." Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Diệc San, Sở Mạnh lập tức gọi Tống Tử Tự điều toàn bộ chuyên gia tốt nhất ở viện hội chẩn trước, hơn nữa có thiên tài ngoại khoa A Tự ở đây, nhất định sẽ không để dì gặp chuyện không may. Tuy rằng anh đối với cách làm của các cô rất bất mãn, nhưng dù sao họ còn là thân nhân duy nhất của mẹ. Đúng vậy, anh sẽ đến, chỉ bởi vì các cô là thân nhân của mẹ mà thôi.
"Anh Mạnh, anh ở đây với em có được không?" Sau khi đỡ Tiêu Diệc San ngồi xuống, Sở Mạnh nâng tay nhìn đồng hồ, đã 8 giờ rồi. Bình thường thời gian này anh sẽ đến tầng thượng thăm Ngưng Lộ và nói chuyện phiếm với con cưng, nhưng hôm nay. . . . . . Sở Mạnh liếc mắt nhìn Tiêu Diệc San, thôi, ngồi nữa một chút! Coi như làm chuyện tình nghĩa, dù sao khi còn bé cô cũng chăm sóc anh một lần, anh không thích thiếu nợ người khác.
"Diệc San, dì tại sao phải chạy ra giữa đường?" Sở Mạnh nhìn chằm chằm mặt của cô.
"Mẹ em là. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Nghĩ đến mặt mẹ mới vừa rồi tái nhợt, Tiêu Diệc San bình thường mạnh miệng thế nhưng im re. Đúng vậy, mẹ vẫn còn cấp cứu ở bên trong, cô không thể lại sinh ra nhiều thị phi nữa.
"Bởi vì sao?" Sở Mạnh không nhìn rõ vẻ chần chờ trên mặt cô.
"Mẹ muốn em ngày mai cùng mẹ về Pháp, rồi bọn em cãi nhau. Em chạy ra. . . . . . Thật xin lỗi, anh Mạnh." Tiêu Diệc San cúi đầu. Đúng là sự kích động và tùy hứng của cô đã hại mẹ.
"Người em phải xin lỗi không phải là anh, mà là mẹ em!" Sở Mạnh buông cô ra, nhắm mắt lại. Nếu như không phải là dì gặp chuyện không may, Sở Mạnh nhất định sẽ không gặp lại Tiêu Diệc San. Cô đã làm ra quá nhiều chuyện khiến anh không muốn thấy cô rồi.
"Em biết rõ." Anh đối với cô vĩnh viễn là lạnh nhạt như vậy, nếu như không phải là mẹ gặp chuyện không may, anh sẽ không muốn gặp lại cô chứ? Tiêu Diệc S