không học, lại học uống rượu!” Cô nhào tới định cướp chai bia trong tay cậu, gương mặt căng ra: “Đừng uống nữa! Uống say rồi sẽ gây thêm phiền phức cho người khác!”
Hà Sùng giơ cao tay lên, không để cô cướp được, thu lại nụ cười trên nét mặt, giận dữ. Khi nổi giận với Chu Giai Ý cậu chẳng bao giờ nể tình, không gào thét hay đánh đập, chỉ là mỗi lời nói đều rất tổn thương người khác. Cậu hiểu rõ tâm tư của Chu Giai Ý, đánh thẳng vào nỗi đau của cô: “Chu Giai Ý! Đừng vì bản thân mình không thích mà can dự vào chuyện người khác. Bố cậu là bố cậu, mình là mình.” Đôi mắt hoa đào đó của cậu khi tức giận cũng khiến người ta phải sợ hãi: “Hơn nữa, cậu thì hiểu cái gì. Đàn ông mà không biết uống rượu, sau này làm sao ra đời lăn lộn được.”
Chu Giai Ý lườm cậu, cứ giằng co như vậy, không ai chịu lùi bước. Cuối cùng cô xách cặp, đứng dậy, quay người định một mình đi qua đường . ray. Tới bên đường ray, cô vẫn còn giận, quay đầu hét lên với cậu: “Cậu đừng có uống rượu rồi để xe lửa đâm! Tự làm tự chịu!”
Hà Sùng không lên tiếng chỉ tiếp tục uống.
Tối hôm đó, cậu không tới nhà họ Chu ăn cơm. Mẹ cô hỏi, Chu Giai Ý mới thành thật khai báo là hai người đã cãi nhau, nhưng không kể chuyện Hà Sùng uống rượu. Chu Giai Ý đã từng nhìn thấy bố cậu đánh cậu. Mỗi lần như vậy cậu không khóc, cũng không chống trả, chỉ nhìn bố trân trân. Ánh mắt đó không giống nhìn bố mà giống một kẻ thù. Chu Giai Ý cảm thấy Hà Sùng có làm sai thế nào cũng không nên bị đánh như thế.
“Vậy mẹ sắp cơm vào trong hộp, lát nữa ăn xong con mang tới cho bạn ấy.” Mẹ xới cơm cho cô, bất luận cô có đồng ý hay không cũng sắp xếp như vậy: “Trẻ con cãi nhau là chuyện bình thường. Con và Hà Sùng là bạn bè bao nhiêu năm rồi, lại cùng nhau khôn lớn trưởng thành, đừng vì một chút chuyện mà trở mặt với nhau.”
Thế là ăn cơm xong Chu Giai Ý cầm hộp cơm, chạy sang nhà đối diện tìm Hà Sùng. Để cậu không nhìn thấy, cô không mở cửa mà chỉ ấn chuông rồi vội vàng kiễng chân lên che chặt mắt thần ở cửa. Cuối cùng đợi mãi mà không có ai ra mở cửa. Cô lại ấn chuông thêm một lúc nữa, rồi chạy xuống nhà, ngó lên cửa sổ nhà cậu, không thấy đèn sáng tức là Hà Sùng còn chưa về nhà.
Cô lập tức thấy sốt ruột, vội chạy tới quán mạt chược tìm, cũng không thấy bóng dáng cậu đâu. Chu Giai Ý vội vội vàng vàng đút hộp cơm vào trong túi ni lông, móc vào xe đạp, đi khắp tiểu khu tìm Hà Sùng. Trước nay cô luôn ngoan ngoãn, không bao giờ chạy ra ngoài chơi khi trời đã tối. Hà Sùng thì khác, cậu thường xuyên đi chơi tới tận tối khuya. Có một lần còn bò lên một chiếc xe hàng đỗ bên vệ đường trong tiểu khu, bị cắm cả đinh vào gan bàn chân.
Hà Sùng thật ra rất ít khi bị thương. Cậu không bất cẩn như Chu Giai Ý. Cũng chính vì như vậy, nên chỉ một hai lần bị thương lại để lại ấn tượng sâu sắc. Vì tai nạn lần đó, Chu Giai Ý thường xuyên lải nhải bên tai cậu, bớt ra ngoài chơi vào buổi tối thôi, rồi lại bị thương chỗ này chỗ kia.
Chu Giai Ý hay có thói quen nghĩ sự việc trở nên nghiêm trọng. Ví dụ như về tới nhà không tìm thấy mẹ, gọi điện cũng không bắt máy là Chu Giai Ý có thể sốt ruột phát khóc. Cô lập tức lo lắng mẹ đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là bị xe đụng, hoặc là gặp cướp. Đối với Hà Sùng, cô cũng như vậy.
Cô tìm khắp tiểu khu cũng không ra cậu, nóng ruột một lúc mới bình tĩnh lại được, nhớ ra ban ngày họ đã cùng tới cầu vượt.
Cô mò mẫm leo lên cầu, cuối cùng cũng nhìn thấy Hà Sùng. Cậu vẫn ngồi bên hàng rào bảo vệ, bên cạnh có chiếc đèn đường cao cao rọi sáng, khiến từng làn khói thuốc trên tay cậu càng thêm rõ nét, chầm chậm bay lên cao, rồi biến mất trên không trung.
“Toàn học những cái xấu!” Chu Giai Ý xông tới, cướp điếu thuốc của cậu, vứt xuống đất. Còn chưa hết lo lắng, nỗi bực tức đã dâng lên trong lòng cô, cô gần như sắp mất kiểm soát: “Cậu cũng không nhìn xem mình mới tý tuổi đầu, còn chưa tốt nghiệp tiểu học* đã lấy cái cớ bước chân vào xã hội? Chẳng phải là học thói xấu sao!”
*Tiểu học ở Trung Quốc học sáu năm.
Hà Sùng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, như đang nhìn một người lạ mặt đột ngột xuất hiện nổi nóng với mình. Đúng lúc đó, có xe lửa đi qua, tiếng ầm ầm vang lên bên tai, màng nhĩ rung đến đau nhức. Nhưng hai người không ai bịt tai lại.
“Cậu nói xem, cậu học mấy thứ tốt để làm gì?” Hà Sùng nhìn Chu Giai Ý, nét mặt không biểu cảm, lời nói ra còn khó chịu hơn cả tiềng ồn của xe lửa: “Cậu ngoan rồi, chẳng phải bố mẹ vẫn ly hôn đó sao? Cậu ngoan là bố cậu sẽ không lấy người khác à? Chu Giai Ý! Cậu bảo cậu học mấy cái tốt đó có ích gì không?”
Chu Giai Ý đứng bên cạnh cậu, gương mặt vì phẫn nộ mà đỏ hồng lên. Cô có thể phản bác lại. Cậu học thói xấu thì có ích gì? Chỉ khiến lại ăn thêm một trận đòn của bố, mẹ cũng chẳng đoái hoài tới. Nhưng những lời đó quá tổn thương, Chu Giai Ý có thể tưởng tượng ra mình mà nói Hà Sùng sẽ tức giận đến mức nào. Cô không lo cậu giận dữ với cô, cô chỉ không muốn cậu khó chịu như cô…
Nghĩ như vậy, một bụng tức của Chu Giai Ý bỗng trở nên chua xót. Cô vừa cảm thấy ấm ức vừa đau buồn: “Hà Sùng…” Cô ngồi xuống, kéo vạt áo Hà Sùng, nói với giọng nghẹn ngào: “Có phải cậu gặp chuyện gì không vui không? Cậu nói với mình được không? Đừng nói những lời khó nghe như thế…”
Hà Sùng có lẽ cũng không ngờ cô lại phản ứng như vậy. Cậu sững sờ, rồi đưa tay vò mạnh đầu cô, khiến hai đuôi sam của cô rối bù. Chu Giai Ý cũng không phản kháng, cứ để mặc cậu vò đầu như thế, lặng lẽ rơi nước mắt. Hà Sùng buông tay, không còn tức giận nữa: “Mình đoán là nếu một ngày mình chết, mẹ mình cũng chẳng buồn như cậu.”
Chu Giai Ý ngẩng đầu, đáng thương nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ nhà cậu có lẽ lại xảy ra chuyện gì đó. Cậu không nói, cô cũng chẳng biết nên an ủi ra sao. Vả lại cô cũng ăn nói vụng về. Dù cậu có nói, cô lại càng chẳng thể an ủi nên hồn. Cô đành phải đổi chủ đề, khụt khịt mũi hỏi: “Cậu còn muốn thi lên cấp hai không?”
“Cậu muốn mình thi?” Hà Sùng ăn nói bao giờ cũng vòng vo, cũng chẳng biết học ở đâu ra.
“Mình vẫn muốn cậu học cùng trường trung học với mình. Cậu sẽ thi chứ?”
“Đương nhiên rồi!” Hà Sùng liếc mắt nhìn cô: “Mình không thể bỏ học trung học được, thời đại nào rồi!”
“Vậy thì cậu phải ôn thi nhanh đi.” Lần này cô rất vui mừng, cầm cánh tay định kéo cậu đứng dậy: “Thành tích của mình tốt hơn cậu rất nhiều đấy, lỡ như cậu không thi đỗ vào trường của mình thì phải làm sao?”. “Ồ, không thi đỗ thì thôi! Có trường để học là được rồi.” Hà Sùng từ từ đứng dậy, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cô đang trừng mắt với cậu. Cậu lập tức giơ tay véo má cô, vừa nói vừa cười: “Được rồi, được rồi! Mình đi học bù là được chứ gì? Đừng có dỗi nữa!”
Cậu đúng là thay mặt nhanh hơn con gái. Đợi xe lửa đi qua, cậu bèn kéo cô xuống cầu vượt.
“Mình còn một ít tiền, có muốn ăn xiên gà nướng không?”
Chu Giai Ý còn hộp cơm, vội lắc đầu. Rồi cô chợt nhớ ra: “Cậu lấy đâu ra tiền mà mua rượu, mua thuốc mà vẫn còn đủ ăn xiên gà nướng?”
Hà Sùng cười, dựng chiếc xe đạp của cô lên. Sau khi ngồi lên, cậu hất cằm ý bảo cô ngồi lên đằng sau: “Mình nói với bố mẹ là mình đi học thêm.” Chu Giai Ý không ngờ cậu lại to gán dám nói dối bố mẹ như vậy. Cô muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại dù có nói gì cậu cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai: “Vậu càng hay, cậu mang số tiền đó đi học thêm, tạm thời đừng có mua rượu với thuốc nữa.” Rồi cô đổi giọng: “Sau này phải học những thứ này, nhưng uống rượu hút thuốc quá sớm có hại cho sức khỏe.”
Hà Sùng đạp mạnh bàn đạp, chở cô về tiểu khu.
Kiểu nói này của cô rất có tác dụng với cậu, cậu luôn nghe lọt tai, mỉm cười đáp: “Ồ!”