“không được ngất…Pul ơi…đừng ngất…mày can đảm và mạnh mẽ lắm mà…mở mắt ra”- nó tự nói với bản thân và cố xua đi cơn buồn ngủ đang lôi kéo nó.
Từ bên kia đường có một chàng trai đang ngồi dựa lưng vào ghế đá với dáng vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng. Thoáng nhìn qua Duy thấy ai rất giống nó, giống đứa em gái yêu quý của mình, Duy chạy vội sang bên đó.
- Pul ơi…Pul…- Duy lay lay người nó.
Đầu óc nó đang quay cuồng, cảm giác chóng mặt ban nãy cũng từ từ vơi dần. Nó chỉ thoáng nhìn qua, nó thấy Duy đang ở trước mặt nó, không ngừng gọi tên nó. Nó có dùng sức để ngồi dậy.
- Duy!… Sao mày… lại ở đây?… Chưa… ngủ nữa hả?- nó mệt mỏi gằn lên từng tiếng một.
- Ừh…về thôi! Làm gì mà ngồi ở đây một mình vậy? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?- Duy bực bội mắng nó nhưng trong lòng thì đang rất xót xa khi thấy em gái mình ra nông nỗi này.
- Xin lỗi!- nó đã hồi sức lại được một chút - Về…thôi…Pul muốn về nhà!!!-nó chống hai tay xuống đất rồi đứng dậy với bộ dạng mệt mỏi.
- Lên tao cõng!- Duy nói rồi cuối người xuống.
- Uhm…- nó cũng không từ chối vì chẳng còn chút sức nào để mà đi bộ về nữa.
Nó đang nằm yên trên tấm lưng rộng của Duy, nó lại nhớ về thời thơ ấu. Lần đó Duy cũng cõng nó như thế này…cũng đã rất lâu rồi.
……………10 năm trước…………
- Anh Rin ơi đợi Pul với!- nó_một con bé chỉ mới 8 tuổi đang chạy theo một thằng nhóc bằng tuổi nó.
- Từ từ thôi…té bây giờ đó! Anh ra đây hái ổi cho Pul mà…Pul đừng đi theo anh…vào nhà đi!- Rin quay lại nhìn nó với ánh mắt triều mến.
- Không! Em đi với anh cơ…anh Rin cho em đi cùng với!- nó vẫn cố chấp chạy thẳng về phía Rin.
- Pul! Cẩn thận đó!- Rin hoảng hốt khi thấy có cục đá vô duyên nằm một đống phía trước nó.
- Á…- vừa dứt lời thì nó đã ngã nhào xuống đất- huhu…đau quá! Huhu…anh Rin cho em đi hái ổi với! huhu- nó ôm lấy đầu gối đang rỉ máu mà khóc òa lên.
- Pul ngoan! Nín đi mà! Lên anh cõng đi!- Rin vỗ nó rồi cuối xuống đợi nó leo lên lưng mình.
Năm Duy 8 tuổi thì cùng với pa mẹ xuống nhà nó chơi. Nó lúc nào cũng đi theo Duy không rời nửa bước. Lần đó cũng là lần cuối cùng mà Duy được đi cùng với cả pa và mẹ. Sau đó vài tháng thì pa mẹ Duy ly hôn nên Duy không muốn đi đâu cả, chỉ ngồi một mình trong phòng ủ rũ. Từ đó nó với Duy cũng ít đi cùng nhau hơn, thậm chí là chỉ liên lạc qua điện thoại. Đến khi Duy dần chấp nhận được chuyện của pa mẹ mình thì Duy thường xuống nhà nó chơi vào những dịp được nghỉ học. từ đó cả hai thân thiết trở lại nhưng không
bằng trước kia. Và sau này (1 năm trước) nó dọn đến ở cùng Duy và dì cho tới bây giờ.
…………Hiện tại…………
Nó không nói gì chỉ cười khẽ.
- Pul…nhớ chuyện lúc nhỏ không?
- Hả? Chuyện gì?- nó giật mình khi Duy đề cập đến việc nó đang nghĩ trong đầu.
- Chuyện lúc đi hái ổi đó…lúc đó…tao cũng cõng mày như thế này…nhớ không?
- uhm…nhớ…sao mà quên được!- nó nhỏ nhẹ thì thầm vào tai Duy.
- Pul không còn là Pul của ngày trước nữa…và Duy cũng thế… đã không còn là thằng nhóc ngày xưa lúc nào cũng yêu thương chiều chuộng Pul nữa!- Duy nói mà lòng thấy đau đau.
- Pul muốn được làm trẻ con như ngày ấy…không phải suy nghĩ gì cả…cũng không vướng bận chuyện tình cảm…càng không phải đau lòng khi nhớ đến…
- uhm…“Pul đang rất đau đúng không?”- Duy biết nó đau lắm nhưng lại không hỏi nó chuyện gì đã xảy ra.
- xin lỗi…
- chuyện gì?
- Tất cả.
- ………… “đáng lẽ ra người xin lỗi là mình chứ không phải Pul…Pul àh…Rin xin lỗi Pul nhiều lắm…vì tất cả…”
Cả hai đều im lặng không ai nói tiếng nào, cứ như thế mà tiếp tục đi.
Có thứ gì đó…ươn ướt đang lăn dài trên má nó, kèm theo tiếng thút thít nho nhỏ bên tai Duy. Duy cảm nhân được nó đang khóc, khóc đến nỗi ướt hết một bên vai áo Duy. Nó khóc vì cảm giác hạnh phúc này lâu lắm rồi mới có lại…bên cạnh đó có một chút đau trong lòng.
- Pul…khóc hả?
- hức…đâu có…- nó vừa khụt khịt cái mũi vừa trả lời mà còn muốn chối.
- Vậy sao áo tao ướt hết rồi?
- uhm…thì…hức…ừ…
- Muốn khóc thì khóc lớn lên…có ai nhìn đâu mà sợ!- Duy cũng phải buồn cười vì thái độ của nó.
- Không thích!
- ừhm…biết rồi! Không thích thì thôi!
Về đến nhà dì nó nhìn cả hai mà lắc đầu. Nó đã ngủ trên lưng Duy từ lúc nào không hay. Duy mở cửa phòng nó rồi nhẹ nhàng đặt nó lên giường. Lúc ngủ trông nó cứ như một thiên thần, phải, thiên thần bé nhỏ 10 năm trước cũng chính là nó.
- Anh Rin!…đừng đi…đừng bỏ Pul!- nó ngủ rồi mà vẫn không quên gọi Duy.
- hì…anh không bỏ Pul đi đâu mà! Pul ngoan! Ngủ đi!- Duy vuốt nhẹ mái tóc nó.
…………………
Sáng nay nó dậy sớm nên xuống phụ dì làm bữa sáng. Đầu vẫn còn hơi nhức nhối nhưng có lẽ ổn hơn rồi.
- Dì ơi con muốn…con muốn…- nó nhìn dì mà ấp úng nói không nên lời.
- Có chuyện gì hả Pul???- dì nhìn nó cười hiền.
- Dạ! Con muốn sang Hàn Quốc!
- Chừng nào đi?
- Dạ…hôm nay!
- Hôm nay? Gấp vậy? Mà sang đó làm gì…nhớ mama rồi hả?
- Dạ…con muốn về thăm nhà thôi!
- Uhm…vậy chừng nào con về? Cho dì gửi lời hỏi thăm pa mẹ…
- Dạ…khoảng vài ngày con về!
- Mẹ con chắc nhớ con lắm…cứ mỗi lần cuối tuần là mẹ lại gọi cho dì hỏi thăm tình hình của con…lần này về chắc mẹ con vui lắm.
- Con còn đi học nữa mà dì…con đâu có đi lâu được…con cũng nhớ mẹ lắm!- mặt nó buồn hiu.
- Ừh thôi dọn đồ ăn lên bàn đi con!
- Dạ!- nó bưng đồ ăn để lên bàn rồi lên phòng gọi Duy xuống.
Cả bữa ăn nó cứ cười tủm tỉm, Duy nhìn nó chăm chăm, dường như mọi chuyện tối qua nó đã quên hết, hôm qua thì khóc lóc hôm nay tươi tỉnh hẳn ra, đó cũng là cái mạnh của nó, nó rất mau quên đi những phiền muộn trong lòng.
- Rin lát đi học xin phép dùm em nhé!- nó thấy Duy cứ nhìn nó nên lên tiếng.
- Ừ…mà sao thế? Đi đâu àh?- Duy ngạc nhiên nhìn nó vì sự thay đổi nhanh như chong chóng của nó.
- ờ…em sang thăm pa mẹ!- nó cười tít mắt.
- Ừh…vậy lát anh xin phép cho!- Duy muốn đi cùng nó lắm nhưng nghĩ sao lại thôi.
- hì…thanks nhá!
Nó ăn xong chạy lên phòng chuẩn bị đồ đạc. Nó gọi điện thoại cho Hân.
“ ………………”
- A…lô- Hân trả lời bằng giọng ngái ngủ đặc sệt.
- Hân hả? Đang làm gì đó! Giờ này mà còn ngủ hả? Hôm nay có bận gì không???
- ưm…ưm…không! Mà chi vậy?- Hân còn đang nhắm mắt nằm trên giường, giờ chỉ mới hơn 6h thôi mà.
- Dậy chuẩn bị đồ rồi sang Hàn với tao!
- HẢẢẢẢẢ? SANG HÀN? LÀM GÌ?- Hân mở to mắt ra ngồi bật dậy.
- Sang thăm pa với mama tao! Đi không thì bảo?
- Đi! Đi chứ! Đợi tao xíu! Lát tao qua nhà mày!- Hân đứng nhanh dậy chạy ngay vào phòng vệ sinh.
Sau 30’ chuẩn bị Hân có mặt ở nhà nó.
- Nhanh vậy?- nó giật mình khi thấy Hân đang đứng trước nhà nó.
- hỳ…Hân mà!- Hân cười tươi.
- Ừh vậy đi thôi!- Nó nói rồi kéo hành lý đến sân bay.
Sau 30’ làm thủ tục nó và Hân cũng yên vị trên máy bay.
Trở lại với Duy và Long.
Sáng nay Long muốn sang lớp nó rủ nó đi chơi để làm lành chuyện hôm trước, thật ra thì cũng không còn giận nhau nữa nhưng đã hai hôm rồi không thấy nó. Nhưng nghe Duy nói nó mới về nhà lúc sáng, lại không thấy Hân đâu cả, chắc là Hân đi cùng nó.
- Duy!
- Cái gì? Mày làm gì mà léo nhéo sáng giờ vậy?
- Pul …nó về nhà nó rồi hả?
- Ừh! Đi vài ngày thôi! Không cần phải sốt ruột đến thế đâu!
- Tao đâu có…sốt ruột hồi nào!??
- Ừh…không sốt ruột…chỉ là nhớ thôi chứ gì!
- Không có!
- Heizzzzzzz…Chán quá mày ơi! Tao muốn sang đó quá! Nhưng mà…
- Ừh…vậy sang đi!- Long hớn hở.
- Sang đó??? Ừh…cũng được! Lát về chuẩn bị đi! Sáng mai tao với mày đi!
- Ủa…sao mai mới đi???
- Thì bây giờ đi qua tới đó cũng tối rồi…để mai đi qua tới đó thì chắc cũng xế chiều thôi.
- ??? - Long ngơ ngác nhìn Duy mà chẳng hiểu Duy đang nói cái gì.
- Đi qua Hàn Quốc! Nhìn gì mà nhìn ghê thế?
- Hả??? Nhà nó bên Hàn hả? Vậy mà trước giờ tao có biết đâu!
- Nó có nói đâu mà mày biết!
Long ngồi trong lớp mà cứ nôn nao mong mau đến mai để được sang gặp mặt nó.
Còn Thiên hôm nay cũng không đến lớp vì tối qua uống nhiều quá nên sáng nay không dậy nổi. Thiên quyết định sẽ xem như không có gì…vẫn là bạn của nhau.
……………………
5 tiếng sau
Sân bay Incheon (HQ)
( hình ảnh chỉ mang tính minh họa)
Bước xuống sân bay điều đầu tiên mà nó cảm nhận được là cái lạnh se se của bầu trời Seoul. Nó và Hân mệt mỏi đón taxi về nhà. Lúc đi là 8h sáng qua đến đây cũng 13h trưa mà giờ bên Hàn quốc nhanh hơn Việt Nam 2 tiếng nên hiện tại bây giờ là 15h.
Nó nhấn chuông một hồi thì cô San chạy ra mở cửa. Nhìn thấy nó cô San mừng rỡ reo lên rồi vội mở cửa cho nó vào.
Nó lên căn phòng vốn là của nó mà bao lâu nay không được ngắm, mệt mỏi nên nó với Hân vừa bước vào phòng là lăn ra ngủ ngay.
Trời cũng sập tối. Nó lờ mờ tỉnh dậy. Xuống nhà thì pa và mama nó đã ngồi đợi sẵn.
- Mamaaaa!- nó nhào tới ôm chầm lấy mẹ nó.
- Con… sao qua mà không báo với pa và mama một tiếng để mama ra đón con!- mama nó vuốt nhẹ tóc nó.
- Dạ con muốn mọi người bất ngờ mà!- nó ôm mama nó mà cười tít mắt.
- Con bé này! Lúc nào cũng vậy!
- Hân! Lại đây đi…- nó chạy lại kéo Hân tới rồi quay sang pa và mama nó- Đây là Hân bạn con!
- Con chào hai bác!- Hân cuối đầu chào pa mẹ nó.
- Ừh…ngồi đi con.
- Àh pa ơi… Hân là hàng xóm của nhà mình hồi trước đó!
- Àh là con bé nhà bên cạnh hay đi cùng con đó hả?
- Dạ!
- $%^>&^.^#@
Mọi người nói chuyện một lúc thì trở về phòng ngủ. Nó với Hân mới vừa ngủ dậy nên không buồn ngủ. Trời thì đã tối om với cái không khí se lạnh của mùa xuân cả hai chỉ biết ở trong phòng mà trò chuyện với nhau. Được một lúc thì đều chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Sau khi dùng xong bữa sáng, pa mẹ nó đều đến công ty làm việc còn nó và Hân thì chuẩn bị cho kế hoạch dạo phố.
Nó cùng Hân trên chiếc xe đạp lượn lờ quanh phố Seoul.
Cảm giác khác hẳn với ở Việt Nam. Nó đi vòng hết các đường rồi dừng chân ở một góc phố nhỏ.
Duy và Long sau khi chuẩn bị thì bây giờ cũng đã có mặt ở Seoul. Nghe có tiếng chuông cô San chạy xuống mở cửa thì thấy Duy với Long đang đứng trước cổng. Cô san cũng hơi ngạc nhiên không biết sao hai anh em nó lại kéo nhau qua đây hết. Không may cho Duy là nó với Hân đi đâu từ sáng tới giờ chưa thấy về với lại còn mệt nên lên phòng ngủ luôn cho khỏe.
Căn nhà này còn đẹp và rộng hơn căn nhà mà 3 dì cháu nó đang ở nữa và tất nhiên là lộng lẫy hơn cả biệt thự của Long. Long cứ luôn thắc mắc là tại sao pa mẹ nó lại quyết định chọn Hàn Quốc để sinh sống, tại sao không chọn thị trường bên Mỹ hay Châu Âu gì đó để kinh doanh. Pa mẹ nó ở đây từ năm nó mới 10 tuổi. Vì không muốn đi cùng nên nó ở lại sống cùng cô Linh ở căn nhà cũ của nó cho đến khi nó dọn lên ở cùng dì và Duy. Vào mỗi dịp hè hằng năm nó thường sang đây thăm gia đình, nó cũng đã quen với cuộc sống không có pa mẹ bên cạnh nên việc sống xa nha cũng không mấy khó khăn đối với nó.
Hai tiếng sau, cả hai đều giật mình dậy. Duy vào tắm trước còn Long thì xuống phòng khách ngồi xem ti vi. Trời cũng xế chiều, vừa lúc đ