, không đi thì không được mà đi thì…cũng không muốn đi lắm…nhưng Thiên đã nói vậy thì…phải đi thôi… nghĩ ngợi một lúc rồi nó lại đi ngủ. 5h chiều nó giật mình dậy. Nó xem ti vi một lúc thì đi tắm rồi chuẩn bị đến GLORY nữa.
Nó vừa xuống lầu thì thấy Long đang ở đó nói chuyện gì đó với Duy…nó đang nghĩ không biết là có nên lại hỏi Long một tiếng hay không thì Duy gọi nó lại:
- Pul mày đi đâu đó?
- uhm…có hẹn với bạn!- nó nhìn thoáng qua Long vài giây nhưng Long nhìn nó một cách lạnh lùng không như mọi ngày…cứ như Long đang giận nó vậy.
- Ừ…vậy đi đi…
Thật ra Duy gọi Long đến là cố ý đế nó với Long gần gũi hơn một chút nhưng kế hoạch thất bại rồi. Duy thấy thái độ của Long với nó cũng hơi lạ nhưng chắc là do Duy suy nghĩ quá nhiều thôi. Nhưng dù sao đi nữa thì Duy cũng quyết tâm ghép nó và Long thành một cặp thì mới yên lòng được.
- Lâu rồi tao với mày không chơi game nhỉ???
- Ừh…
- Đấu vài ván nhá???
- ok
……………
Nó vừa đến GLORY đã thấy Thiên đợi sẵn ở đó, Thiên cười với nó thật tươi, nó cũng đáp lại nụ cười ấy.
- Thiên đến rồi hả?
- Ừh…
-… đợi Minh lâu chưa?
- Thiên cũng mới tới thôi mà!!! hì…- Thiên cười tít mắt…
- Mà có chuyện gì quan trọng vậy?
- Thôi…vào trong đi…- Thiên kéo tay nó vào trong rồi lựa một chỗ lý tưởng để ngồi.
Thiên gọi đồ ăn ra vừa ăn vừa nói chuyện:
- Hôm nay có chuyện gì mà Thiên hẹn Minh ra đây vậy?
- Uhm…hôm nay là sinh nhật Thiên…- Thiên có vẻ hơi ngại.
- Hả? Sao Thiên không nói sớm???
- Thì giờ nói cũng có sao đâu!!!
- Uhm…
Nó và Thiên nói chuyện với nhau một lúc lâu bất chợt nó bắt gặp được cái nhìn triều mến mà Thiên đang dành cho nó, nó thấy lạ lạ nhưng lại không muốn hỏi, nó quay sang chỗ khác để tránh ánh mắt ấy.
Ăn xong cả hai cùng đi dạo lanh quanh rồi dừng chân ở một cửa hàng lưu niệm.
Nó đi xem từng thứ từng thứ một… rồi nó đứng lại, mất một khoảng thời gian khá lâu để ngắm nghía món đồ nó đang cầm trên tay…là một chiếc hộp nhỏ hình trái tim màu xanh rất đáng yêu.
- Minh lựa gì lâu thế???- Thiên từ bên kia đi tới vỗ vai nó.
- À…Minh muốn mua một số thứ…- nó bỏ cái hộp trên tay xuống.
- Cái hộp đó đẹp nhỉ???
- Ừ…đi thôi!!!- nó cầm hai cái ly đôi bên cạnh trông cũng rất dễ thương và một cái đồng hồ nhìn rất cá tính đi ra quầy tính tiền.
- Ủa! sao lại không mua nó nhỉ? Mình thấy Minh rất thích nó mà!!!- Thiên ngơ ngác nhìn theo nó khó hiểu và quyết định sẽ mua nó.
Nó đi cùng Thiên một đoạn cũng gần tới nhà rồi…nó đưa cái hộp quà nho nhỏ cho Thiên:
- Tặng Thiên đó!
- Minh mua lúc nãy hả?
- Ừh…
- Là cái gì thế???- Thiên cầm chiếc hộp cười tủm tỉm.
- Về nhà mới được mở!!!
- Ừh…
- Thôi Minh vào nhà đây…Thiên về đi cũng trễ rồi!!!
- Ừh…Thiên về nhé!!! Mai gặp lại!- Thiên vẫy tay tạm biệt nó rồi về.
Vào nhà nó thấy Long vẫn đang ngồi đó bấm bấm gì đó với Duy…chắc là chơi game. Nó đắn đo mãi không biết có nên tới nói chuyện với Long không…nhưng nó có làm gì sai đâu tại sao lại bị đối xử như thế? Nghĩ thấy tức tức nó xông thẳng tới chỗ Long đang ngồi:
- Long…ra đây nói chuyện với tôi một lát!
- …………
- NÀY! TRẦN ĐINH LONGGGGG…tôi có chuyện muốn nói với anh!- nó bực mình hét lên.
- …………
- Anh không nghe tôi nói gì à???
- …………
- Anh ngon nhỉ???- nó lầm bầm rồi đi lại phía ghế sofa lấy cái gối quăng thật mạnh vào đầu Long một cái.
- ÁÁ! Khùng hả?- Long quay phắt lại nhìn nó chăm chăm.
- Không bằng anh đâu!- nó đắc chí đi thẳng lên phòng để Long lại đầu bốc khói.
- Mày với nó sao thế? Lại cãi nhau gì nữa hả?- Duy nãy giờ mới lên tiếng.
- Đâu có!!!- Long lại tiếp tục dán mắt vào màn hình chơi tiếp.
- Vậy sao lúc nãy…mày lơ nó???
- Thích thế thôi!- Long làm ra vẻ như không có gì.
- Thiệt hok đó?- Duy nhìn Long với ánh mắt nghi ngờ.
- KHÔNG TIN THÌ HỎI LÀM GÌ?- Long gắt lên.
- Tin…tin mà! Làm gì mà nóng vậy! Chơi tiếp đi!!!
“ Rõ ràng là có chuyện mà không chịu nói! Không qua mắt Duy này được đâu! Haha”- Duy suy nghĩ rồi ngồi cười khúc khích như thằng điên trong khi Long thì đang khó chịu trong người.
Từ lúc lên phòng nó cứ suy nghĩ mãi nhưng nó không hiểu tại sao Long lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Từ lúc xuống xe buýt là hắn đã điên điên khùng khùng vậy rồi…
Nó lăn qua lăn lại rồi cũng quyết định xuống hỏi Long thêm lần nữa. Vừa xuống thì chỉ có mình nó ở đó thôi. Duy với Long đi đâu mất rồi.
- Ủa Pul…tao tưởng mày ngủ rồi chứ!!!- Duy đóng cửa lại rồi đi tới chỗ nó.
- Long về rồi hả?
- Ừh…nó mới về! Mà có gì hả?
- Không!
- Cãi nhau nữa phải hok?
- Không có!
- Vậy sao tao thấy mày với nó lạ lạ sao đó!
- AI BIẾT ĐÂU!!! ĐI MÀ HỎI NÓ ĐÓÓÓÓ!
- Làm gì mà nổi nóng thế? Không biết thì thôi! Mà tao cũng có hỏi rồi nhưng nó không nói!
- Tao không biết đâu! Nhức đầu quá!- nó nói rồi hậm hực đi lên phòng.
Màn đêm buông xuống…Đường phố đã bắt đầu vắng bóng người, ánh đèn cũng mờ dần, ai nấy đếu đã chìm vào giấc ngủ…nhưng vẫn còn 4 thiên thần nhỏ (ác quỷ thì đúng hơn :d) đang hành hạ chiếc giường yêu quý của mình.
“Trời ơi! Có ai nói cho mình biết mình đã làm sai cái gì không? Tự nhiên lại bị lơ như thế! Hay là hắn giận mình chuyện mình nói thích hắn lúc ở nhà ngoại hắn nhỉ? Từ lúc xuống xe đã như thế…chắc là vậy rồi! Thôi mệt quá! Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Bực mình quá!!! ”- nó ôm đầu rồi lại đạp rầm rầm trên chiếc giường đáng thương của nó.
Còn Long thì từ lúc ở nhà nó về tâm trạng cũng không tốt hơn chút nào.
“Tại sao mình lại hành động như vậy nhỉ? Tự nhiên lại đi giận nó…nhưng mà sao thấy nó thân mật với cái thằng ấy mình không thể chịu nổi… trong khi mình tới tìm nó lại còn bỏ đi chơi nữa…rõ ràng là không xem mình ra gì mà! Tức quá!!!”
Duy thì nghe tiếng đạp giường rầm rầm từ bên phòng nó cũng không ngủ được.
“ Pul nó làm gì mà đạp rầm rầm không cho ai ngủ thế??? Chắc là đang tức thằng bạn yêu dấu của mình đây! Thấy quan hệ hai đứa nó tốt hơn trước nhiều lắm nhưng giờ lại có chuyện gì nữa không biết! Mà hình như…thằng Long nó thích con Pul thì phải! Còn con Pul kia thì sao mình không biết nhưng chắc cũng có chút chút chứ! Mai phải hỏi nó mới được! Mai ư??? Mai…lại gặp Hân nữa…không biết phải làm sao đây??? Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy lại toát lên vẻ lạnh lùng khó gần…nhưng cứ như thế mãi…thiệt là khó chịu quá!!! Heizzzzzzz…”
Còn Hân thì đang lo lắng không biết có nên tiếp tục tình cảm với Duy hay không nữa…nhưng sao trước mặt Duy Hân không thể tỏ ra bình thường như không có gì cả…cũng không thể cười nói và thân với Duy như trước được…nhưng cứ lạnh lùng với Duy hoài thì cũng không phải là cách… suy nghĩ mãi mà vẫn không có câu trả lời và Hân bị giấc ngủ lôi đi từ lúc nào không hay.
Ông mặt trời đã thức giấc từ lâu nhưng nó thì vẫn đang nằm co mình trên chiếc giường mà nó đã hành hạ suốt đêm qua. Đồng hồ báo thức cũng chẳng còn ích gì với nó nữa, có cũng như không…đồng hồ reng mà vẫn nằm ỳ trên giường…mãi được một lúc nó sực nhớ ra là hôm qua nó hứa sẽ làm bữa sáng cùng dì…nó nhanh chân phóng thẳng vào phòng vệ sinh.
10’ sau nó có mặt ở dưới lầu nhưng dì nó đã làm xong bữa sáng mất rồi.
- Dì ơi…con xin lỗi…- nó làm bộ mặt hối lỗi.
- hi…không sao đâu…bữa này không được thì bữa khác!- dì nó cười tươi vì biết thế nào nó cũng ngủ quên.
- Dạ!!!- nó phấn khởi ngồi xuống bàn.
- Không gọi thằng Duy nó xuống với!
- ỦA! Nó…à không…anh Duy chưa dậy nữa hả dì!
- hư…hư…mọi người dậy rồi hả???- Duy vươn vai uốn ** một cái rồi ngồi vào bàn.
- Hôm nay có chuyện gì mà dậy trễ vậy? Thường ngày mày vẫn dậy sớm hơn tao mà?- nó nhìn Duy bằng con mắt nghi ngờ.