Tiểu Hạ xem ti-vi tới phát chán, lết tới bếp tìm đồ ăn, vô tình nhìn xuống dưới lầu, đập vào mắt là bóng dáng của một người đàn ông đang đứng ở bên dưới. Cô sống ở tầng 5, lại hơi cận thị, nhưng dầu vậy, cô vẫn nhận ra người đứng đó là ai!
Giờ là lúc tan sở vì thế tiểu khu nơi cô ở, người qua lại rất đông, rất nhiều người kinh ngạc nhìn chàng trai đứng im như tượng, lại nương theo ánh mắt của chàng trai ấy nhìn lên trên, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ đành thất vọng rời đi. Tiểu Hạ nhìn Uông Dương, chỉ thấy máu trong cơ thể đột nhiên dồn ngược hết lên não.
Uông Dương? Hắn đang giở trò vậy? Muốn o ép cô sao?
Nhưng cô sẽ không mềm lòng đâu.
Cô giận dữ quay vào phòng khách, bật loa ti-vi hết cỡ, như vậy sẽ không nghe được nhịp tim đang đập thình thịch như trống đánh, và cũng để ngăn cản tâm trạng thấp thỏm bất an phiền muộn trong lòng. Trên ti-vi, có kênh đương phát sóng cảnh nữ chính dưới trời mưa to bão bùng đau khổ hỏi nam chính : “Rốt cuộc anh có yêu em không?”, chuyển kênh khác, lại gặp ngay cảnh “ion âm và dương đang dao động quay vòng” của một đoạn phim cổ trang, nàng từ trên cây rớt xuống, chàng vội vàng bay lên đỡ, hai người bắt đầu quay quay xoay xoay, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất!
Có nhầm không thế? Lẽ nào, ngoài mấy cảnh tình tình ái ái này ra thì không còn tiết mục nào khác sao? Lẽ nào, tiết mục của cả đời người chỉ là nói về chuyện yêu đương thôi sao?
Cô không tin!
Tiểu Hạ bực bội, tức tối hết chuyển kênh này rồi nhảy sang kênh khác, cuối cùng chuyển sang kênh tin tức! Nhưng cô biên tập viên xinh đẹp lại đang nghiêm nét mặt đọc đoạn tin : giết nhau vì tình! Cảnh tình này, thời khắc này, đã khiến cho Tiểu Hạ sụp đổ hoàn toàn.
Cô quẳng remote sang một bên, nằm phịch xuống ngẩn người nghĩ ngợi.
Anh ta……..rốt cuộc đã bỏ đi chưa? Không phải vẫn còn đứng đó chứ?
Không biết qua bao lâu, Tiểu Hạ cuối cùng nhịn không nổi, tiến tới cửa sổ nhìn vọng xuống. Cô cúi khom người, lấy rèm cửa che mình lại, giống như đang lén lút đi ăn trộm vậy. Qua một kẽ rèm nhòm xuống dưới lầu, nhưng lại không trông thấy bóng dáng Uông Dương đâu cả. Cô cảm thấy đầu óc mơ màng, lòng không rõ là vui hay buồn.
Nếu như Uông Dương còn tiếp tục đứng đó, cô sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng hắn thật sự đi rồi, vậy thì cảm giác hụt hẫng trong lòng đó là do đâu?
Phan Tiểu Hạ, mi rốt cuộc muốn thế nào đây?
Tiểu Hạ rối như tơ vò, cầm quần áo bước vào phòng tắm, chỉ hi vọng lần này tắm xong sẽ không còn bất cứ phiền não nào dai dẳng đeo đuổi nữa. Có lẽ, vì đang tâm sự trùng trùng, cô bước tới cửa phòng tắm liền trượt chân, cả cơ thể ngã cái rầm xuống sàn cứng, chỉ cảm thấy toàn thân đau điếng, khuỷu tay càng đau thấu xương. Cô ngồi trên sàn đá lạnh, nỗ lực mấy lần nhưng không đứng dậy nổi, vừa tức vừa lo, nước mắt cũng vì thế mà ứa ra. Cô nhớ tới bài báo: “Một cô gái độc thân chết tại căn hộ riêng, mười ngày không ai hay biết”, càng nghĩ càng thê lương, nước mắt không kiềm nổi liền tí tách tuôn rơi!
Đau quá……….
Nếu như ở nhà, mẹ nhất định sẽ vội chạy tới đỡ cô dậy, mắng cô vụng về, còn nếu như Nhược Phi ở nhà cũng không để cô một mình lẻ loi hiu quạnh như thế này! Thẩm Nhược Phi! Tên nhóc thối tha! Giờ phút then chốt nó lại chết ở đâu rồi? Đợi đến lúc nó về tìm cô, e rằng cô đã sớm “ngọc nát hương tan” từ lâu lẩu lầu lâu rồi!
Quả nhiên là thằng nhóc không đáng tin cậy!
Điện thoại trong phòng khách không ngừng reo lên, cũng không biết là ai đang gọi cô!
Tiểu Hạ cố gắng gượng dậy, loạng choạng lê ra phòng khách, phát hiện khuỷu tay rách một mảng, sưng đỏ lên, khẽ duỗi ra một chút mà đau tới kinh hồn! Cô đang phân vân có nên tới bệnh viện hay không, đầu óc rối ren, chính lúc này chuông cửa lại reo lên!
“Đing—đoong!”
Bình thường rất hiếm có khách tới nhà cô chơi, cho nên khi nghe thấy tiếng chuông thì cô liền sững người! Cô cẩn thận nâng khuỷu tay, bước tới cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy Bà Lí hàng xóm thỉnh thoảng có bữa gọi cô sang ăn cơm đang cười tít mắt với mình. Cô vội dùng tay trái vẫn còn lành lặn mở cửa, nhưng lại nhìn thấy kẻ cô không muốn nhìn nhất đằng sau lưng bà…………
*****
Hai người họ đều đã trưởng thành rồi!
Uông Dương!
Cô rất muốn đóng sầm cửa lại, nhưng bà Lí trước tới giờ luôn đối xử với cô rất tốt, lỡ như để bà ấy hiểu lầm thái độ của cô, như vậy sẽ không hay!
Cô hít sâu một hơi, không để hai người họ vào, miễn cưỡng mỉm cười hỏi : “Bà Lí ạ, có chuyện gì không bà?”
“Cô giáo Phan à, chàng trai trẻ này muốn tìm cháu, nhưng gõ nhầm cửa! May là cháu có ở nhà, nếu không thì chàng trai trẻ này về tay không rồi!”
“Cảm ơn bà Lí, bà có muốn vào nhà, ngồi uống tách trà với Tiểu Hạ không ạ?” Uông Dương nói.
“Không cần, không cần, chuyện của hai thanh niên các cháu, bà không nên can dự vào, kẻo lại gây thêm phiền phức! Cô giáo Phan rảnh thì sang nhà bà ăn cơm nha!”
“Nhất định ạ! Nhất định ạ!” Tiểu Hạ cười cười, miễn cưỡng cầm cự!
Khi bà Lí vừa về tới phòng của mình, mặt Tiểu Hạ bỗng sa sầm lại. Cô chẳng thèm nói lời nào, toan đóng cửa cái rầm, nhưng Uông Dương nhanh nhẹn hơn, vội đẩy cửa, lách người vào. Tiểu Hạ tức điên, gằn giọng uy hiếp : “Anh mà không ra là tôi báo cảnh sát đó!”
“Tiểu Hạ, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại thành ra như vầy!”
“Tôi chẳng xảy ra chuyện gì cả!”
“Vẫn còn nói không xảy ra chuyện gì?Tay em bị sao vậy?”
Ánh mắt sắc lẻm của Uông Dương thoáng cái đã phát hiện ra cánh tay phải giấu sau lưng Tiểu Hạ. Tiểu Hạ không muốn dây dưa gì thêm với hắn nữa, miễn cưỡng lạnh giọng : “Không liên can tới anh!”
“Cho anh xem! Anh là bác sĩ!”
Uông Dương kiên định nói, dưới kiên trì của hắn, Tiểu Ha cuối cùng cũng bị đánh bại.
Cô giơ tay cho Uông Dương xem, Uông Dương chỉ nắn nhẹ, cô đã đau tới suýt khóc. Uông Dương chau mày nhìn cô : “Sưng tấy lên rất nghiêm trọng, em phải đi tới bệnh viện chụp X-quang kiểm tra!”
“Tôi cảm thấy không sao hết, không cần phải đi bệnh viện khám!” Tiểu Hạ bực bội đáp lại.
“Phan Tiểu Hạ! Anh lấy thân phận của một bác sĩ khuyến cáo em, không phải lấy thân phận bạn trai của em đâu! Anh là bác sĩ, phải có trách nhiệm với bệnh nhân, cho nên em phải đi tới bệnh viện với anh! Có những vết thương bề ngoài không nghiêm trọng nhưng lại vô cùng ảnh hưởng tới cơ thể, đợi vết thương hiện rõ triệu chứng, lúc đó mới đi bệnh viện khám thì muộn mất rồi! Em trai em bị thương, em còn biết đưa nó tới bệnh viện, sao khi đến lượt mình thì lại lơ là qua quýt như vậy? Hay là em luôn nghĩ, chỉ cần không nhìn thấy anh thì có tổn hại tới bản thân cũng không sao?”
“Bác sĩ Uông, anh nghĩ mình quan trọng đến thế sao?”
“Nếu đã không phải thì mau theo anh tới bệnh viện!”
Tiểu Hạ trợn mắt trừng Uông Dương, cô biết rõ sự cố chấp ban nãy của mình vốn dĩ không thể thắng nổi chiêu khích tướng của Uông Dương, nhưng cánh tay ngày càng đau nhức, xem ra không cần thiết phải ngoan cố mãi để làm gì. Cô lại lườm Uông Dương một cái, miễn cưỡng theo sau hắn xuống lầu, bước tới cạnh chiếc xe Audi đen. Uông Dương giúp cô mở cửa xe đàng trước, cô lại nhất quyết đòi ngồi ở đàng sau, Uông Dương chỉ đành mỉm cười, không hề chấp nhặt cái tính trẻ con của cô.
Xe phóng nhanh tới bệnh viện, ngồi trên chiếc ghế mềm mại êm ái làm bằng da thật, Tiểu Hạ bỗng nhiên có chút khinh nhờn chiếc xe Mazda của mình, lòng cũng có chút đố kị cùng bất bình! Cô ngắm chiếc xe mới của Uông Dương, thầm nghĩ hắn tốt nghiệp chưa được bao lâu đã tậu được Audi, còn mình thì dựa vào tiền của gia đình để mua chiếc Mazda đỏ, thật sự là người hơn người, tức chết người mà! Cô nhìn ra cửa kính, không thể kiềm nổi, buông lời mỉa mai : “Bác sĩ Uông, lăn lộn cũng khá đó nhỉ, tự mua được cả Audi, xem ra HẢI QUY so với dân quèn như chúng tôi quả là một trời một vực!”
“Tôi đang tán dương anh, anh nghe không hiểu sao? Trước đây anh từng nói, mơ ước của mình là được lái xe Audi, giờ thành hiện thực rồi đó! Chúc mừng nha!”
“Cảm ơn……….Nhưng anh càng hoài niệm tháng ngày đạp xe cùng em đi hết quãng đường học sinh hơn!”
Tiểu Hạ lặng thinh.
Cô nhớ lại hồi đại học, Uông Dương vẫn chỉ là cậu học sinh nghèo, có mỗi một chiếc xe đạp hai bánh, ngoài cái chuông không kêu ra thì thứ gì cũng kêu cành cạch, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới tình yêu của hai người. Tiểu Hạ thích nhất cảm giác ngồi sau xe, ôm chặt lấy eo Uông Dương, để mặc Uông Dương lái xe đưa mình hết đi tới trường lại lượn quanh sân vận động. Hai người hay cùng nhau ăn tô mì xào chỉ đáng giá 2 tệ ở ven đường, tuy không đầy bụng, nhưng ai cũng nói no rồi, tìm cớ nhường cho người kia ăn nhiều thêm một chút. Uông Dương hồi đó mặc bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm, nói với Tiểu Hạ ngồi sau xe như thế này : “Tiểu Hạ, đợi anh có việc làm rồi, anh sẽ thi bằng, mua xe Audi!”
“Audi? Tại sao lại không mua Mercedes?” Tiểu Hạ đong đưa hai chân, thắc mắc hỏi.
“Sau này anh sẽ làm bác sĩ, kiểu dáng của Mercedes trông không chín chắn, Audi thích hợp hơn!”
“Anh nghĩ nhiều thật đó!”
“Đương nhiên! Anh phải làm việc thật chăm mới có thể nuôi nổi con heo mập đang ngồi sau xe này chứ!”
“Này! Anh nói ai là heo mập đó hả? Em có mập chút nào đâu!!!”
“Ha ha………”
Tiểu Hạ tức tối nhéo tai Uông Dương, Uông Dương chỉ nhường nhịn cười cười, bánh xe vô tình cứ thế tiến lên trước, lăn qua rồi nén qua hồi ức đẹp đẽ thời thanh xuân của họ.
Bây giờ Uông Dương đã được toại nguyện, thực hiện được mơ ước của anh ta, còn cô không còn là cô bé đơn thuần tới đáng buồn cười như lúc trước nữa………
Hai người họ đều già theo năm tháng, không phải sao?
Đến bệnh viện, Uông Dương giúp Tiểu Hạ đăng kí, dẫn cô đi chụp X-quang. Tiểu Hạ lo lắng không yên đợi bác sĩ, lại nhìn thấy Uông Dương khoác bộ blouse trắng lên bước vào phòng, vội giãy nảy lên. Cô bàng hoàng hỏi : “Anh khám bệnh cho tôi?”
“Đúng vậy! Hôm nay anh trực ban, có vấn đề gì không?”
“Không có!” Tiểu Hạ rầu rầu đáp, đột nhiên có cảm giác bị người khác chơi xỏ.
“Làm sao em lại bị ngã vậy?”
“Trượt chân ở nhà tắm!”
“Xương tay có vết nứt, phải bó bột!”
“Bó bột? Đùa gì vậy? Có đến mức nghiêm trọng như vậy không?” Tiểu Hạ thảng thốt, vô cùng hoài nghi nhìn Uông Dương.
“Nếu như em không tin thì có thể đi tìm bác sĩ khác khám lại hoặc tới bệnh viện khác chẩn trị!” Uông Dương đẩy gọng kính, mặt vô biểu cảm đáp lại.
Uông Dương là người luôn thận trọng tỉ mỉ, không bao giờ phát ngôn bừa bãi, thêm vào cái uy danh “Thần y” khoác lên người, lời của hắn, cũng khiến Tiểu Hạ tin tưởng vài phần. Tiểu Hạ thở dài, đau đầu nói : “Tôi còn phải lên lớp, xin nghỉ tạm thời như vậy thật……….”
“Nhớ kĩ, sức khỏe lúc nào cũng quan trọng hơn công việc!”
“Ay………..Thật là xui xẻo mà! Một tháng trước Thẩm Nhược Phi bị thương ở chân, bây giờ tới phiên tôi bị thương ở tay, hai người chúng tôi thật sự nên đi thắp nhang khấn Phật rồi!” Tiểu Hạ rầu rĩ nói.
“Sao lại đi tin vào mấy trò mê tín dị đoan phong kiến đó ? Em bị thương là do bản thân vụng về, trách ai được chứ? Liên can gì tới Thẩm Nhượ