Cận Diêm sửng sốt, cảm giác rượu đỏ lạnh lẽo chảy từ đầu xuống má, đối diện là Nguyễn Phỉ đang kìm nén lửa giận: "Tôi nói cho anh biết, đừng bao giờ sỉ nhục cô ấy trước mặt tôi, hơn nữa, dùng đầu óc nghĩ lại một chút, anh nghe thấy giọng của Mạc Thanh Ngải trong điện thoại sao? die.nnn daan lle qqy donnn Tôi không biết trợ lý kia là ai, ít nhất không phải chính mồm Tiểu Ngải nói, vậy thì không phải sự thật, mà nhìn thái độ nóng vội vừa rồi mà nói, cô ấy không biết Nhan Hàn Thành xảy ra chuyện gì."
Nguyễn Phỉ cầm lấy túi sách, chạy nhanh ra nhà hàng.
Càng nóng lòng càng không bắt được taxi, Nguyễn Phỉ hung dữ nguyền rủa, sao hôm nay mình lại không lái xe, đột nhiên, tay cô bị kéo mạnh lại, quay đầu, là Cận Diêm!
"Anh tới đây làm gì, cách xa tôi ra một chút."
"Tôi đưa em đi!"
"Không cần!"
"Chứng minh cho tôi xem."
"Hử?" Nguyễn Phỉ khó hiểu.
"Cô ấy không phải loại người như tôi nghĩ."
"Đinh đinh..."
Mạc Thanh Ngải đeo khăn quàng cổ, đang chuẩn bị ra ngoài thì chuông cửa kêu lên, từ lúc Nguyễn Phỉ nói đợi cô ấy năm phút đã nửa tiếng trôi qua rồi, cô nghĩ tự mình ra ngoài tìm vẫn hơn.
Oa, có phải Nhan Hàn Thành đã về không?
Vui vẻ ra mở cửa: "Nhan... Nguyễn Phỉ, Cận Diêm? Sao hai người lại đến đây?"
"Cậu định đi đâu?" Nguyễn Phỉ nhìn quần áo của Mạc Thanh Ngải.
"Tớ đi tìm Nhan Hàn Thành,tớ càng nghĩ càng không đúng, bình thường Nhan Hàn Thành không về cũng gọi điện cho tớ, hôm nay thì khác, tớ phải đến phòng tranh, cậu có lái xe tới không, đưa tớ đi một chút." Mạc Thanh Ngải cầm tay Nguyễn Phỉ.
"Cậu không nhận được điện thoại?" Cận Diêm bắt đầu dao động, dù anh mới gặp qua Mạc Thanh Ngải một lần nhưng bây giờ nhìn cô rất chân thành, không giống giả vờ.
"Điện thoại? Điện thoại gì? Bây giờ không phải lúc nói chuyện điện thoại, chúng ta cùng đi tìm."
"Không cần." Nguyễn Phỉ cản Mạc Thanh Ngải.
"Cậu bận? Vậy tớ tự đi."
Kéo Mạc Thanh Ngải về, Nguyễn Phỉ gầm nhẹ: "Đủ rồi, mỗi lần gặp chuyện liên quan đến Nhan Hàn Thành cậu đều rối loạn như vậy, lại còn giả ngốc, bình tĩnh lại."
Mạc Thanh Ngải cứng đờ, từ từ cười ngây ngô: "Phỉ Phỉ, cậu nói gì vậy?"
"Cậu nghe tớ nói đã..."
"Cậu nói đi, tớ đang nghe."
"Nhan Hàn Thành mắc bệnh X, bị cách ly ở bệnh viện rồi."
Nguyễn Phỉ và Cận Diêm nhìn nụ cười dần đông cứng trên khuôn mặt Mạc Thanh Ngải, sắc mặt trắng xanh, cắn cắn môi dưới nói nhỏ: "Tớ biết mà, vì sao cả ngày đều bất an, không tập trung được, người này đúng là phiền, còn nói thân thể rất khỏe mạnh, sẽ chăm sóc tớ, kết quả là tớ không sao, còn anh ấy thì mắc bệnh."
Xoay người chạy về phòng trong, bỏ lại Nguyễn Phỉ và Cận Diêm.
Cận Diêm nhàn nhạt hỏi: "Cô ấy bỏ đi?"
"Không phải. . . . . ."
Sau một lúc lâu, Mạc Thanh Ngải chạy ra, ôm một cái túi lớn: "Đi thôi đi thôi, đưa tớ tới bệnh viện."
"Cậu định làm gì?" Nguyễn Phỉ tức giận.
"Không phải anh ấy bị cách ly sao... Ít nhất cũng phải một tuần mới đỡ, tớ cầm vật dùng hàng ngày, tớ đến chăm anh ấy." Mạc Thanh Ngải còn rất hài lòng: "Ha ha, bây giờ phong thủy luân chuyển rồi, trước kia đều là anh ấy cười nhạo tớ, bây giờ tớ có thể tới cười nhạo lại, thật tốt!"
Mạc Thanh Ngải đã bước một bước xuống cầu thang, Cận Diêm kinh ngạc: "Cô ấy còn vô cùng lạc quan."
"Cậu ấy đã từng ở bệnh viện, hiểu rõ bệnh X nguy hiểm như thế nào, vô cùng lạc quan chỉ là tính cách của của cậu ấy để làm bộ kiên cường, tôi và Nhan Hàn Thành đều biết rõ cậu ấy sợ nhất là chết, khi còn bé còn sợ chết tới mức không ngủ được, Nhan Hàn Thành phải dỗ cậu ấy mới ngủ được, nhưng so với chết, cô ấy còn sợ Nhan Hàn Thành chết hơn, cho dù đây không phải là bệnh chết người."
"Không, sẽ không hiểu, đây là vấn đề thời gian, làm sao anh có thể hiểu được tình cảm đã hai mươi năm, dù bất cứ tình cảm nào cũng không vượt qua khoảng thời gian đó được."
Nói xong, Nguyễn Phỉ cũng vội vã xuống lầu.
Chỉ là Cận Diêm hiểu được có loại tình cảm thực sự tồn tại mà không cần tới vật chất.