>Liếc vào phòng tắm, Mạc Thanh Ngải cắn mạnh miếng khoai tây chiên, hận không thể khóa cửa phòng tắm, mở nước nóng cho khói bốc lên, làm Nhan Hàn Thành chết ngạt ở bên trong.
Ở đầu bên kia điện thoại, Nguyễn Phỉ đang bận rộn tới mức không thể ngừng lại mà vẫn phải nói chuyện với Mạc Thanh Ngải: "Tốt nhất là cậu nên chuẩn bị sẵn sàng."
Thật ra chuyện này Nguyễn Phỉ hoàn toàn không đoán trước được, cô còn chưa kịp tìm tên hồ ly Nhan Hàn Thành kia xem tình hình thế nào, anh ta đã hành động, xem ra lần này về nước là đã có âm mưu từ sớm, không phải cô không muốn giúp mà là vì người nào cũng biết rằng Mạc Thanh Ngải đừng hòng trốn thoát bàn tay Nhan Hàn Thành.
"Cậu còn cười trên nỗi đau khổ của người khác, không muốn nghĩ biện pháp giúp tớ."
"Đại tiểu thư, tớ có cười trên nỗi đau của cậu bao giờ đâu, không nói nữa, hiện tại tớ bận rộn tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc, về nhà sẽ gọi lại cho cậu."
"Này này...."
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Mạc Thanh Ngải trợn trừng mắt ném điện thoại sang một bên, không thể tin được là mình còn kém đống bra kia.
"Mạc Thanh Ngải...."
"Két" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra kèm tiếng nước chảy, giọng nói trầm thấp lười biếng của Nhan Hàn Thành truyền tới: "Không có sữa tắm, cầm chai mới tới đây."
Giọng điệu kiểu gì vậy, xem cô là bảo mẫu của hắn sao?
Mạc Thanh Ngải nhe răng trợn mắt đứng dậy khẽ nguyền rủa, đi đến tủ lấy ra một chai sữa tắm tinh dầu hạt nho, sau đó đi tới phòng tắm.
"Này... tắm gì mà..." Cánh tay đưa sữa tắm vào, đột nhiên dừng lại lời nói, Mạc Thanh Ngải như bị sét đánh trúng, giật mình run rẩy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất giẫm chân Nhan Hàn Thành rồi đóng cửa phòng tắm, hoàn toàn bỏ qua tiếng kêu trong phòng tắm, hét chói tai: "Trời ơi... Thật không thể tin được, anh anh anh... Anh chỉ đi Ý bốn năm, không phải bốn mươi năm, sao lại có thể vô liêm sỉ đến mức này rồi?"
Thượng đế ơi, cô thề, cô không nhìn thấy gì... Được rồi, chỉ nhìn thấy một chút thôi, thôi, cô thừa nhận mình đã nhìn thấy hết, chỉ tại tên này dám trần truồng đứng cửa chờ cô mang sữa tắm tới!!!
Nhan Hàn Thành vất vả đứng lên từ sàn phòng tắm, buồn bực nói: "Mạc Thanh Ngải, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, không được động tay động chân, nếu tôi bị cô đạp chết còn phiền cô đưa tôi tới bệnh viện, thật phiền phức."
"Đi gặp ông nội anh, ngược lại tôi đạp chết anh cho bớt phiền, anh nên tìm người bói cho một quẻ, chắc chắn ngũ hành của anh có vận đáng đánh đòn!" Mặt Mạc Thanh Ngải đỏ lên, may là anh ta còn ở trong phòng tắm, nếu không thì không cần đến ngũ hành, cô nhất định sẽ cho anh một trận.
Nhan Hàn Thành nghĩ đến cô gái đang hoảng loạn vẫn còn nhanh mồm nhanh miệng được, tươi cười thể hiện âm mưu đã thực hiện được, còn vô tội nói: "Không phải tôi cố ý, dù sao hồi ở nhà trẻ cô cũng đã nhìn thấy hết rồi, có gì đáng xấu hổ đâu."
Huống chi cô không những đã xem qua mà còn sờ qua...
"Anh... Nhan Hàn Thành! Anh cũng nói đó là nhà trẻ... Bây giờ chỉ số thông minh của anh bằng trẻ con mẫu giáo sao?"
"Tôi? Đương nhiên không phải... Là tôi đang an ủi cô."
"Tên biến thái nhà anh, anh lập tức mặc quần áo rồi ra đây ngay."
"Tôi sẽ lập tức đi ra, không cần mặc quần áo nữa."
Sau đó vang lên tiếng đẩy cửa, Mạc Thanh Ngải sợ tới mức mặt mũi xám xịt chạy đi, Nhan Hàn Thành... mặc áo tắm đi ra.
Môi nở nụ cười: "Mạc Thanh Ngải, đây là lễ gặp mặt tôi dành cho cô."
***************
Sì poi chương mới một chút cho mọi người nha =)))) Đố ai đoán được chuyện gì đang xảy ra ))))
"Nhan Hàn Thành, đừng..." Âm thanh ái muội truyền ra từ môi cô, xúc cảm nóng bỏng khiến thần trí cô mơ hồ, chỉ biết là nên chống cự hành động của người trước mắt, nhưng lại có cả ham muốn.
Anh nở nụ cười tà mị, đôi mắt đen sâu thẳm mê người mà nguy hiểm, mồ hôi mỏng đọng trên lồng ngực và cơ bụng gợi cảm, anh khẽ hôn vào trước ngực cô, đi xuống...
"Ưm..."
Cô không nhịn được ôm lưng anh, nhưng ngón tay không để móng không tạo ra vết thương nào, lại càng kích thích giác quan của anh.
Bỗng nhiên anh dừng động tác, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô đang ở dưới thân như đang chờ cô cầu xin.
Cô dịch chuyển cơ thể theo bản năng, chủ động hôn ngực của anh, giống như con mèo hoang nghịch ngợm cũng muốn để anh cảm nhận hương vị điên cuồng.
Khi đó mọi thứ đều đi vào giai đoạn tươi đẹp nhất...