Lần này Ôn Miên dẫn theo hai đứa bé đến New York khi chưa được sự đồng ý của anh, sau khi trở về không biết sẽ bị thu thập thế nào đây.
Ôn Miên nấu cháo điện thoại để phát tiết, Chu Như đang suy nghĩ xem ngày kỷ niệm kết hôn nên mua quà gì cho Vương Giác mới tốt.
Nghiêm Di ở trong bếp học cách nấu món Tây mới, chờ Ôn Tinh trở về ăn cơm. Tả Luân vốn phải đi sớm, nhưng bà tìm mọi cách để giữ anh ta ở lại ăn cơm, con gái không có bên cạnh, anh còn tìm điều tra viên Magi, hỏi cô có cách nào để giúp bác Nghiêm giải sầu hay không.
Magi thậm chí còn giới thiệu những người thân cùng tuổi cho bà, nhưng lại bị tác dụng ngược, mấy người phụ nữ tác phong cởi mở kia còn định giới thiệu bạn trai cho Nghiêm Di.
Chuyện này thật đúng là khiến cho Ôn Miên và Ôn Tinh thích thú, dù sao mẹ của bọn họ trước kia đã sống quá áp lực, bà cũng không vui vẻ gì.
Tả Luân ngồi trên sofa chơi với Cù An Tường, Cù An Hoan, từ góc độ của anh ta có thể nhìn thấy bóng lưng của cô gái đông phương, nụ cười tự tin ôn nhu của cô, còn mang theo tình thương của người mẹ.
Anh hơi giật giật đầu ngón tay, chạm vào cốc nước cảm thấy có chút mát.
Ba năm nay anh đã tự hỏi chính mình vô số lần, câu chuyện của bọn họ bắt đầu từ lúc nào, phải làm thế nào mới có thể kết thúc.
Anh bước ra khỏi biển lửa, nhìn thấy cô, nói anh giống với anh trai mình, ánh mắt của cô thật ôn nhu.
Anh hôn cô ở vũ hội, cô xem anh như chồng mình, nụ cười của cô thật ôn nhu.
Anh bị thương nằm trên giường không thể cử động, cô chăm sóc anh chu đáo cẩn thận, sự quan tâm của cô thật ôn nhu.
Rất kỳ quái, dường như từ đầu đến cuối, sự tiếp xúc giữa bọn họ đều nhẹ nhàng như vậy, không nghĩ tới, anh lại không cách nào quên được.
Sau này, vào một ngày cuối tuần Tả Luân có đến giáo đường, anh nói, cha sứ, con có tội.
Cha sứ nói với anh, khi yêu một ai đó, chúng ta đều mắc tội.
Cha sứ nói, con phải có lòng nhẫn nại, dịu dàng và sáng suốt, con chỉ cần chờ đợi một tình yêu cân bằng.
Anh nghĩ, anh chưa bao giờ là đối thủ ngang tài ngang sức với cô, chỉ vì không đủ cân bằng, mới không thể thích hợp.
Anh lại hỏi, cha sứ, dạy con làm thế nào để quên cô ấy.
Cha sứ nở nụ cười, đứa nhỏ, trên đời này không có bông hoa nào không héo úa.
Không có cơn sóng nào không rút đi.
Không có tia sáng nào không tàn lụi.
Con nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của con, không cần làm gì cả, bởi vì, Chúa yêu con người.
*****
Ở lại New York mấy ngày, Ôn Miên kết thúc kỳ nghỉ, chuẩn bị dọn đồ về nhà. Trời lạnh đất đóng băng nên cũng không để bà ngoại đi tiễn, mấy đứa nhóc vẫy tay chào tạm biệt với Nghiêm Di.
Ngồi trên xe của Ôn Tinh, bọn nó còn dùng tiếng anh nói hẹn gặp lại với mấy chú điều tra viên FBI đang trực ban, khiến mấy chú ngoại quốc cười to.
Cù An Tường ló đầu, nhìn Tả Luân, ra vẻ người lớn nói: "Không sao, chú về đi, nhớ chú thì con sẽ gọi điện cho chú."
Ôn Miên dở khóc dở cười, đành phải áp tay lên mặt con trai vuốt ve.
Tả Luân nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được câu an ủi nào khác, liền vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Trước đó Cù An Hoan không nhịn được mà cọ cọ Ôn Tinh, dựa vào người anh ngủ thiếp đi.
Trải qua một đoạn đường dài, máy bay hạ cánh an toàn ở sân bay quốc nội.
Trước cửa đón khách có một vị quân nhân mặc thường phục đang đứng, quân hàm hai gạch bốn sao nổi bật giữa những người xung quanh, bởi vì đang vội, anh đã trực tiếp lái xe từ bộ đội đến, cũng chưa kịp thay quân trang xuống.
Người quân nhân dáng đứng thẳng tắp vững vàng nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý, nhưng anh chỉ mím môi nhìn chằm chằm vào lối ra, không hề nhúc nhích.
Ôn Miên giúp lấy hành lý xuống, hai đứa nhóc một trái một phải vây quanh cô, đoán chừng là sắp gặp được ba, nên không dám nghịch ngợm nữa, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh mẹ.
Cô vừa nâng mắt, tầm mắt xuyên qua đám người, đối diện với người đàn ông kia, ánh mắt của anh tối đen, vô cùng sốt ruột, thâm thúy, mệt mỏi, và cả ôn nhu nồng đậm.
Ôn Miên giẫm ủng quân nhân xuống sàn, mạnh mẽ bước qua, ôm đứa bé gái lên, anh giơ tay đánh vào gáy con trai: "Không giúp ba khuyên mẹ, còn dung túng cho mẹ dẫn tụi con đi, đúng không?"
"Báo cáo sếp, là Tiểu Mị, không phải con."
Còn nhỏ tuổi mà đã học theo mẹ gọi anh là "sếp", nhiều năm như vậy rồi mà Ôn Miên vẫn không sửa được thói quen này, đó là tình thú vợ chồng giữa cô và anh, ngược lại còn khiến anh rất thích thú.
Tiểu Mị co người lại, nhìn vô cùng đáng thương tội nghiệp, Cù Thừa Sâm chăm chú nhìn vợ giây lát, cũng không để ý còn có người khác, ôm chầm lấy eo cô.
Ôn Miên định giãy dụa: "Là do trước khi quân diễn anh không gọi điện cho em, anh đã đồng ý với em, cho dù là nhiệm vụ gì, cũng phải nói cho em biết, di động của em đâu có tắt máy, cũng không là tìm không ra tụi em....."
Cù Thừa Sâm lạnh nhạt nghe cô trút hết bực tức một lần, cuối cùng, vợ trừng mắt, "Em nói rồi, không thể để lại dù là một chút tiếc nuối nào...."
Người đàn ông gật đầu, đầu tiên là khiêm tốn thừa nhận sai lầm: "Do anh không suy xét cẩn thận, nên phạt." Anh vừa nâng mi, khí thế lại lên cao: "Nhưng đồng chí Ôn Miên, em cũng quá chuyện bé xé ra to rồi, anh nói rồi cãi nhau thì cãi nhau, nhưng không cho rời nhà trốn đi."
"Em chỉ mang theo con trai con gái đi gặp bà ngoại và cậu của tụi nó......"
Ôn Miên muốn tranh cãi, bàn tay của Cù Thừa Sâm đã phủ lên khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ của cô, cô có biết hay không, có một giọt nước mắt đã theo hốc mắt mà chảy xuống.
"Anh biết, em lo lắng lần này là điềm báo cho sự bắt đầu..."
Cô xuyên qua màng nước mắt mông lung nhìn anh.
Có phải, anh không còn coi trọng lời hứa nhỏ lúc trẻ này với cô nữa.
Không còn nói "anh đi đây" với cô trước kia xuất phát, không còn để cô tự tay ủi phẳng quân trang cho anh, bọn họ đã trải qua những năm tháng yêu nhau cuồng nhiệt, khi nhìn đối phương sẽ không còn tình cảm mãnh liệt như lúc ban đầu.....
"Em không cần nghĩ như vậy." Đôi mày của Cù Thừa Sâm hơi cau lại, nói ra một câu làm rung động lòng người: "Bởi vì, anh sẽ làm hết thảy vì em."
Đồng ý với em, cho nên anh mang cả tính mạng bản thân ra để thề thốt, anh sẽ thực hiện đến cùng.
Ôn Miên không nghĩ là đột nhiên sẽ bị người đàn ông này làm cho cảm động, cúi mắt xuống liền nhìn thấy hai bánh bao nhỏ đang nhìn chằm chằm hai người họ, cô ngượng ngùng.
"...... Anh nói thì được rồi."
Cù Thừa Sâm dắt tay Ôn Miên, cô đoán không ra giờ phút này anh đang nghĩ gì "Đang nghĩ gì thế?"
"Anh đang suy nghĩ sau khi về nhà, làm thế nảo để giáo huấn con cừu nhỏ kia....."
Ôn Miên lại ngẩn ra, "Mấy đứa nhóc vẫn còn ở đây, bớt phóng túng một chút đi."
"Anh đã gọi điện rồi, trực tiếp đưa bọn họ đến nhà ông nội."
Ông nội tư lệnh của bọn nó còn đang chờ mong muốn gặp hai đứa nhóc này kìa.
"Anh đừng có tự chủ trương, em có nói là đồng ý sao?"
Cù Thừa Sâm bỗng nhiên thừa nước đục thả câu, "Anh có mua quà cho em."
"Mua gì?"
"Súng."
Ôn Miên ôm cổ chồng, kề vài tai anh nói nhỏ: ".......Sếp, em yêu anh."
Cha sứ nhất định sẽ nói, tình yêu chân chính, luôn gắn kết với niềm vui, sự chân thành, cởi mở và sung túc, mà hôn nhân, còn mang đến cả sự thấu hiểu và bao dung.
Sân bay quốc tế của thành phố Nam Pháp, một đôi vợ chồng tay trong tay, bế một cô bé mắt to, phía trước còn có một anh trai của nó đang nhảy lên, cô gái đang kể lại các chuyện vụn vặt, dưới quân mũ là vẻ mặt hài lòng của người đàn ông.
Cuộc sống gia đình ấm áp, hạnh phúc và bình yên, những thứ chúng ta luôn hướng tới, cũng có lý do của nó.
Mới đầu, cô cũng chỉ là một hạt mầm trong lòng anh, phát triển mạnh mẽ khiến anh không thể thích ứng, nhưng trực giác nói cho anh biết, cô chính là phần thiếu hụt trong trái tim anh.
Hạt mầm ngày càng vươn dài ra, phát triển thành một bụi gai bền chắc, chiếm giữ anh, xâm nhập vào tận tim anh.
Cuối cùng, cộng sinh với nhau mà tồn tại, đây là người bạn đồng hành suốt cả đời người.
Giữa chúng ta.
Cuộc đời chìm nổi cũng không thể ngăn cản, anh nguyện chỉ có một mình em.
Chỉ cần có em ở đây, thì đây chính là khoảng thời gian đẹp nhất của anh, làm bạn đến già, mãi đằm thắm như lúc ban đầu. === Hết === Có thể bạn quan tâm: