Trong cuộc sống có rất nhiều việc quan trọng, mẹ không phủ nhận điều này. Nhưng nếu con không có cách nào kiên trì theo đuổi theo điều quan trọng nhất, con sẽ không làm được điều gì.
Trên bức tranh cao bằng nửa thân người, một phụ nữ trẻ ngồi bên bàn đọc sách, khuôn mặt trong sáng nổi bật trên nền màu tối, cô có vẻ đẹp tựa như một áng mây.
“Đây là Hàn Hiểu?” Trương Ngọc nhìn một hồi rồi chau mày, “Mẹ không thấy cô ta có gì bằng Dương Dương.”
Trương Ngọc không nhìn người trong tranh nữa, quay sang con trai đang cúi đầu ngồi hút thuốc sau bàn làm việc, “Năm đó con bất chấp sự phản đối của bố mẹ đi du học ở Mỹ, thậm chí làm xong thủ tục đi nước ngoài mới thông báo với bố mẹ, mẹ không nói lại chuyện cũ nữa. Mẹ chỉ hỏi con, rốt cuộc con về thành phố T làm gì?”
La Thanh Phong nhìn xuống, yên lặng dập điếu thuốc vào gạt tàn.
Trương Ngọc lại hỏi: “Con nói với bố mẹ, con đã tìm được đối tác thích hợp, có phòng làm việc của mình, mẹ và bố con đều vui mừng thay con. Nhưng... con không nói gì đã trả lại phòng làm việc cho đối tác, quay về thành phố T mở phòng tranh. Chưa được hai ngày lại để phòng tranh bị phá hoại vì một người phụ nữ không hề liên quan. Lẽ nào kết quả này là mục đích của con sao?”
La Thanh Phong chau mày rồi nét mặt nhanh chóng giãn ra, “Việc phòng tranh bị ngừng hoạt động không có liên quan đến Hàn Hiểu.”
“Sao lại không liên quan?” Giọng bà La vút cao, “Nếu không phải vì cô ta không minh bạch đi lại với xã hội đen thì liệu có xảy ra việc đó không?”
La Thanh Phong ngạc nhiên nhìn mẹ, phải rất cố gắng anh mới có thể giữ lại những lời định thốt ra
Trương Ngọc nhận ra thái độ cố gắng kiềm chế đó, giọng của bà bất giác trở nên mềm mỏng, “Thanh Phong, người phụ nữ đó có thể bỏ con để đi nghỉ với người khác, dù thế nào mẹ cũng cảm thấy con và người như thế không thích hợp để đến với nhau. Mẹ cảm thấy Dương Dương...”
La Thanh Phong đứng dậy bước ra ngoài.
Vẫn chưa đến hoàng hôn nhưng trời đã tối sầm, có lẽ vì trời mưa suốt cả ngày.
La Thanh Phong luôn sống ở đây đến năm mười bảy tuổi, cho đến khi bà nội qua đời, anh mới được bố mẹ đón về Thượng Hải. Đây là thành phố anh đã sống trong thời gian dài nhất, nhưng anh không nhớ mùa hè ở thành phố T lại nhiều mưa đến thế. Những giọt mưa nhỏ rơi trên cửa kính rồi đọng lại thành dòng rơi xuống như những dòng nước mắt đau thương.
Cây cối bên ngoài cửa sổ um tùm, lá cây đã đổi sang sắc vàng, ngay cả màu sắc cũng nhuốm màu bi thương khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi.
Có lẽ vì không khí trầm mặc quá nặng nề nên giọng của Trương Ngọc bất giác trở nên mềm mỏng, “Thanh Phong, đàn ông muốn chuyên tâm vào sự nghiệp, cần phải có một gia đình ổn định. Coi như cô gái này rất tốt, tính chất công việc của cô ấy cũng không thể đem đến cho con một cuộc sống như vậy. Con có thể chấp nhận một người vợ vắng nhà suốt từ đầu năm đến cuối năm không? Bố mẹ chỉ có thể tranh thủ lúc chưa có tuổi đến đây thăm con, có lẽ con không nghĩ đến, nhưng điều này thật sự là một vấn đề.”
La Thanh Phong không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, thật ra anh chưa bao giờ nghĩ đến.
Sau lưng anh, giọng điệu của mẹ anh trở nên đáng thương, “Con nhìn xem con bây giờ thế nào, cả ngày giống như một con ruồi bay lung tung khắp nơi, không quản lý phòng tranh, cũng không vẽ tranh. Con trai, con học tập suốt nhiều năm nay rốt cuộc là vì điều gì? Lẽ nào trong lòng con những điều này không hề quan trọng sao?”
La Thanh Phong ngạc nhiên, thời gian này xảy ra nhiều chuyện quá nên rõ ràng khả năng sáng tạo của anh đang bị lãng phí...
Trương Ngọc nói từ tốn: “Mẹ biết những người trẻ tuổi thường thích câu chuyện về công tước xứ Windsor vì tình yêu mà từ bỏ giang sơn, nhưng sự thật là, công tước xứ Windsor có qua lại với Đức quốc xã, vương triều Anh xấu hổ nên mới bắt ông ta thoái vị. Con trai, đợi bao giờ con qua tuổi này con sẽ biết, cái gọi là tình yêu chỉ là sương trên lá cỏ mà thôi, rất có thể nó sẽ che mắt con khiến con không nhìn thấy đường đi.” [Công tước xứ Windsor: Chuyện tình của Edward VIII nước Anh và những ngày hạnh phúc bên người phụ nữ của mình - Wallis Simpson.]
Giọng điệu mềm mỏng của bà khiến La Thanh Phong bỗng nhiên cảm thấy không quen. Mẹ anh không thường xuyên nói chuyện với anh như thế này, hơn nữa những lời bà ấy nói... thật sự khiến anh cảm thấy mơ hồ. Bỗng nhiên anh nhận ra anh và Hàn Hiểu chưa bao giờ nhắc đến chữ “yêu”.
Đây... có được coi là tình yêu không?
Hình như phải, hình như lại không phải. La Thanh Phong không có cách nào định nghĩa được.
“Trong cuộc sống có rất nhiều việc quan trọng, mẹ không phủ nhận điều này. Nhưng nếu con không có cách nào kiên trì theo đuổi theo điều quan trọng nhất, con sẽ không làm được điều gì.” Trương Ngọc thở dài, “Con trai, con hãy suy nghĩ kỹ.”
Không biết có phải vì trận bão để lại trong cô những ký ức không hay không, một người không nhạy cảm với thời tiết như Hàn Hiểu bỗng nhiên ghét trời mưa.
Chỗ nào cũng ướt át, trong không khí, trên da, ngay cả chăn cũng cảm thấy có hơi nước. Mùi lá mục có ở khắp nơi, cho dù đóng chặt cửa sổ cũng không ngăn được hết mùi khó chịu đó.
Đặt laptop lên chiếc bàn thấp, Hàn Hiểu ngồi khoanh chân trên thảm, đang gõ lách cách trên bàn phím chỉnh sửa số liệu. Bên cạnh cô là bản vẽ Lưu Đông Pha cử người mang đến, bày đầy trên thảm lông dê màu trắng. Bản vẽ đã được phơi khô, tỏa ra mùi hương dễ chịu quen thuộc.
Bản vẽ kỹ thuật được xử lý bằng axit sulturic sau khi phơi khô sẽ có màu xanh lam nhạt nên được gọi là ‘bản vẽ xanh lam”. Đây là điều Hàn Hiểu biết sau khi đi làm. Nhưng lúc đi học cô có ấn tượng với “Bản vẽ xanh lam trong xây dựng hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa” rất sâu sắc nên cho đến giờ, đối với cô danh từ này có một ý nghĩa vô cùng to lớn. Có lẽ hơi hài hước khi nói rằng cảm giác đó thật sự... rất thần bí.
Đặc biệt trong thời gian mang tiếng là điều trị dưỡng bệnh nhưng thật ra là bị giam hãm như thế này, có thể được làm việc là điều có ý nghĩa rất to lớn đối với Hàn Hiểu. Cô tiếp tục làm những việc mình quen thuộc và yêu thích, không còn cảm giác bị thế giới hoàn toàn quên lãng nữa. Hơn nữa, những điều không như ý chỉ là tạm thời...
Liệu có điều gì có thể khiến cô cảm động hơn không?
Trà sữa đã lạnh rồi, Hàn Hiểu nhấp một ngụm, đang do dự không biết nên gọi người đến thay hay tự mình đứng dậy xuống nhà bếp ở tầng dưới thì nghe thấy có hai tiếng gõ cửa bên ngoài. Sau đó, không đợi cô nói “mời vào”, cửa đã được đẩy ra, Hình Nguyên ôm một hộp quà to cười hi hi bước vào.
Luôn là như vậy.
Hàn Hiểu thở dài. Phép lịch sự của con người này mãi mãi giống như điếu thuốc trên tay, chỉ giả bộ giơ lên trước mặt người khác rồi điềm nhiên nhét lại vào trong hộp thuốc của mình.
“Hiểu Hiểu, Tiểu Hàn, đến lúc nghỉ ngơi rồi, xem tôi đem đến cho cô thứ gì thú vị nào?”
Hàn Hiểu không ngẩng đầu lên nói: “Nếu trong vòng một phút anh biết mất trước mặt tôi, tôi sẽ cảm thấy thú vị hơn.”
Hình Nguyên không để ý đến thái độ của cô, đàng hoàng ngồi xuống trước mặt cô rồi đậy nắp máy tính của cô lại.
“Hình Nguyên!” Hàn Hiểu bị hành động của anh chọc tức, “Anh...”
Chưa nói hết, chiếc hộp giấy đặt trên thảm xê dịch, sau đó có tiếng cào, dường như có một con vật gì đó ở trong đang cố gắng cào vào thành hộp.
Hàn Hiểu bị cuốn hút bởi chiếc hộp, “Gì đấy?”
Hình Nguyên dùng mũi chân đá chiếc hộp đến trước mặt cô, cười hi hi nói: “Mở ra xem đi.”
Hàn Hiểu cẩn thận cầm lấy nắp hộp, chưa kịp nhấc lên, nắp hộp có thắt nơ hình cánh bướm đã bị vật gì đó đội lên, một cái đầu tròn màu trắng tinh nhô lên qua khe hở.
Hàn Hiểu giật mình, tay run run, nắp hộp rơi xuống đúng đầu chú cún nhỏ xinh như một quả cầu bông khiến nó kêu thành tiếng vẻ không hài lòng.
Hình Nguyên tiến lại gần vuốt lông nó rồi bình thản hỏi cô: “Hiểu Hiểu, trước khi tôi giao nó cho cô, cô hãy nói với tôi, rốt cuộc cô có biết chăm sóc vật nuôi không?”
Bởi mẹ của Hàn Hiểu dị ứng với lông chó nên từ nhỏ đến lớn Hàn Hiểu chưa bao giờ nuôi vật nuôi, vì thế đương nhiên không có kinh nghiệm chăm sóc. Ngược lại, Hình Nguyên giảng giải cho cô rất kỹ lưỡng, anh còn đem chú cún ấn vào chậu nước rồi dạy cô cách tắm cho nó.
Hàn Hiểu ngạc nhiên nhìn anh dùng hai bàn tay to lớn vuốt đi vuốt lại trên đầu chú cún, nó rất ngoan ngoãn và có vẻ chịu nghe lời.
“Cô định lấy một thứ gì đó cô thích hay ghét để đặt tên cho nó?” Hình Nguyên nhấc chú cún ra khỏi bồn tắm, vừa lấy khăn lông to lau cho nó, vừa cười hỏi Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu nghiêng đầu nghĩ ngợi, bình thản nhìn anh, “Đương nhiên là điều gì đó ghét.”
Hình Nguyên cười đáp: “Không phải gọi là Hình Nguyên chứ?”
“Cũng là một ý kiến...” Hàn Hiểu lườm anh, “Nhưng tôi không muốn phải gọi tên anh mấy trăm lần mỗi ngày.”
Hình Nguyên lại cười, “Hay gọi là... cơn bão?”
Hàn Hiểu nhìn anh một lúc rồi nói khiêu khích, “Gọi là... vải!”
“Gì?” Rõ ràng là Hình Nguyên ngạc nhiên, “Vải? Cô không thích ăn vải à?”
“Coi như thế đi,” Hàn Hiểu hàm hồ nói, “Phải bóc vỏ, hơn nữa ăn nhiều còn bị nhiệt.”
Hình Nguyên tin là thật, ngẩng đầu nhìn Hàn Hiểu đang ôm chú cún cười buồn buồn, “Cô cười gì thế?”
“Không có gì, không có gì...” Hàn Hiểu giơ chú cún lên che mặt.
Bỗng nhiên cô nhận thấy Hình Nguyên cũng có tâm trạng gì đó bởi lời nói không đầu không cuối của mình, cảm giác này... thật sự rất khó hình dung...
Thật ra suy nghĩ của Hàn Hiểu không phức tạp, nếu để ý suy luận một chút là có thể đoán ra được: Hình Nguyên - Vu Dương - Ngư Dương - Trường hận ca - Dương Quý Phi - Dương Quý Phi thích ăn vải - Vải... [“Ngư Dương bề cổ động địa lai” trong tác phẩm “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị. Vu Dương và Ngư Dương đều có phiên âm là Yu Yang.]
“Đáng yêu không?” Hình Nguyên đắc ý cười, “ Đây là giống chó Pomeranian chính gốc, càng lớn càng đẹp, thế hệ sau cũng đẹp như vậy. Lúc còn nhỏ tôi từng nuôi một con.”
Hàn Hiểu cẩn thận ôm chú cún nhỏ, tiện miệng hỏi: “Vậy sao? Sau đó thì sao?”
Hình Nguyên thở dài, “Bị xe đâm chết rồi.”
“Gì?” Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn Hình Nguyên, ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ đau xót trong ánh mắt của anh.
Hình Nguyên vuốt lớp lông mềm của chú cún rồi thở dài, “Lúc đó bố tôi đang mở rộng phạm vi hoạt động cho họ Vu, sợ gia đình mình có thể bị hại nên tôi và mẹ tôi phải sống ở một nơi có rất nhiều vệ sỹ. Trong một thời gian dài tôi phải tự học ở nhà, không được đến trường. Hơn nữa mẹ tôi... ngoài việc lo lắng cho bố tôi còn bận đánh ghen với người phụ nữ khác, căn bản không thể chăm sóc tôi. Tôi không có bạn bè, bình thường chỉ có một chú cún làm bạn. Vì vậy, khi tôi được quang minh chính đại đến các khu vui chơi, tôi thường dẫn nó theo...” Hình Nguyên yên lặng một lát rồi nói, “Sau đó nghe vệ sỹ kể lại, lẽ ra chiếc xe đó đâm vào tôi, nhưng vì lái xe bị trúng đạn nên xe chạy lệch đi và đâm vào “Bóng da”...”
Sau tiếng thở dài lúc ban đầu, giọng điệu của anh luôn rất bình tĩnh.