Nếu thích... có lẽ một bát mỳ ờ hàng ăn ven đường cũng lãng mạn. Những màn romantic trước mắt cô chẳng qua chỉ là một chiếc áo khoác sặc sỡ để che giấu nội tâm trống rỗng mà thôi.
Trong điện thoại Hàn Hiểu nói với Hình Nguyên, cô không có thời gian rảnh rỗi không phải hoàn toàn là cớ thoái thác, thực sự cô không có thời gian.
Công việc chính ở bộ phận giám sát kỹ thuật là tiến hành nghiệm thu kỹ thuật tất cả các dự án của Hải Công, trong đó bao gồm các dự án ở đất liền và sàn thi công ngoài biển. Hàn Hiểu đã nhận được chỉ thị công tác từ cấp trên, chuẩn bị tham gia khóa đào tạo tập trung trước khi làm việc trên sàn thi công.
Hàn Hiểu là người mới đến bộ phận giám sát kỹ thuật, chưa bao giờ lên sàn thi công. Vì thế, đối với các lão làng làm việc lâu năm ở Hải Công đây là việc bình thường trước khi ra biển, nhưng đối với cô, đây là một việc vô cùng mới mẻ.
Vì công việc ở sàn thi công rất nguy hiểm, nội dung của khóa đào tạo tập trung hầu như chỉ triển khai các vấn đề xoay quanh việc cứu sinh như thế nào khi có tình hình cấp bách xảy ra, các nội dung như kết cấu của sàn thi công và thuyền, cách sử dụng thuyền cứu hộ và các đồ dùng cứu hộ, thiết bị phòng cháy chống nổ, dạy bơi và nhảy từ trên cao xuống nước...
Những mệt mỏi và vất vả vô hình chung giúp Hàn Hiểu thoát khỏi những dằn vặt trong chuyện tình cảm. Đặc biệt là nội dung học nhảy từ trên cao xuống nước, khi nhắm mắt lại nhảy từ độ cao mười mét, sau giây phút căng thẳng lo lắng, cô cảm thấy tất cả mọi bức bối trong lòng đều được giải phóng và biến mất trên chín tầng mây.
Lúc Hàn Hiểu run rẩy bước lên từ bể nước, cô nhìn thấy giáo viên hướng dẫn đang chỉ lên bục nhảy cao mười mét nói với hai anh chàng ở bộ phận thiết kế, “Người ta là một tiểu cô nương còn dám nhảy, hai anh rốt cuộc có phải là đàn ông không? Hả?!”
Lúc đó Hàn Hiểu bật cười, trong lòng nghĩ không biết thầy giáo dạy có mắt không, còn gọi mình là “tiểu cô nương”? Rõ ràng cô là một “cô nương già”...
Trước khi ra biển, Hàn Hiểu nghe theo lời khuyên của các bậc tiền bối đi mua bảo hiểm. Trong cột ghi tên người hưởng lợi ngoài bố mẹ, ma xui quỷ khiến thế nào cô còn viết tên La Thanh Phong vào đó.
Điền xong cô cảm thấy hơi đau xót. Cho dù mình có ra sao, La Thanh Phong cũng không đồng ý nhận số tiền này. Huống hồ anh ấy cũng không thiếu tiền...
Khi Hàn Hiểu nghĩ đến đó, cô giận không tát mình vài cái. Sao lại nghĩ đến điều không hay như vậy? Hơn nữa nếu thực sự đến mức đó, linh hồn cô đơn của cô không biết bay đi đâu, lại còn có thể biết La Thanh Phong vui hay không vui sao? Nếu không vui...
Coi như đó là một điều để anh nhớ tới cô là được.
Theo quy định của Hải Công, chu kỳ làm việc của nhân viên trên sàn thi công là hai mươi tám ngày. Điều đó có nghĩa là, nếu không có gì bất thường, nhân viên đã lên sàn thi công sẽ cách ly với thế giới bên ngoài trong thời gian gần một tháng.
Tất nhiên là có thích thú, có căng thẳng và có một chút lo sợ. Hàn Hiểu không biết người khác lần đầu lên sàn thi công có đứng ngồi không yên như cô không.
Sau khi thu dọn xong các đồ cá nhân, gọi điện cho bố mẹ và Quách Dung Dung, Hàn Hiểu không biết nên làm gì nữa. Khi cô đang nhìn đám đồ chơi bằng bông xếp đầy trên giường và dưới sàn, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hàn Hiểu nghe điện thoại mà không nhìn màn hình, “Tôi là Hàn Hiểu. Ai đấy?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói không thật quen nhưng giọng điệu đủ khiến cô nhận ra đó là ai, “Nghe nói cô sắp bay đến biên cương xây dựng cho Tổ quốc rồi?”
“Hình Nguyên,” Hàn Hiểu mắm môi mắm lợi, “Anh lại nghĩ ra trò gì nữa?”
Túi bí đỏ khoai tây lần trước của anh hại cô mất đúng một tiếng đem đi tặng hàng xóm. Cái túi gai rách vứt bên cạnh thùng rác, mấy ngày sau vẫn thấy nằm ở đó. Có lẽ, người nhặt rác cũng không cần đến thử đồ quá lỗi thời đó.
“Hàn Hiểu, tôi cảm thấy cô rất đáng yêu.” Hình Nguyên trêu, “Thật ra tôi cũng không có nhiều trò như thế, tôi chỉ có lòng tốt quan tâm đến cô Hàn luôn làm việc chăm chỉ.”
“Anh...” Cô còn chưa kịp nói ra những lời căm hận chất chứa trong lòng thì bị anh ngắt lời. Lần này, giọng nói của anh trở nên rất nghiêm túc, “Hàn Hiểu, tôi nghe nói sàn thi công là một nơi làm việc có rất nhiều nguy hiểm. Nếu cô hối hận, tôi sẽ giúp cô giải quyết. Chuyện công việc...”
Hàn Hiểu mắng, “Ai bắt anh phải quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế?”
“Coi như tôi rỗi việc đi.” Hình Nguyên ngừng một lát rồi nói: “Cô thật sự quyết định sẽ đi sao?”
“Đương nhiên!” Hàn Hiểu trả lời với giọng chắc nịch.
Hình Nguyên không nói gì.
Hàn Hiểu đang nghĩ xem có nên tắt máy không thì nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh vang lên, “Gần đây tôi phải đi Aachen một chuyến, có lẽ phải hai tháng.”
“Ồ,” Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Không cần nói chuyện đó với tôi, tôi và anh không quen biết.”
Hình Nguyên hừ một tiếng, “Cô đúng là một cô gái... thật sự không có trái tim.”
Hàn Hiểu không nói gì tắt điện thoại, chưa đến hai phút sau, chuông điện thoại lại vang lên. Hàn Hiểu đang phân vân không biết nên mang theo đồ gì, cầm lấy điện thoại hét lên, “Anh vẫn còn chưa xong à? Anh thích đi đâu thì đi, không liên quan gì đến tôi? Tôi không quan tâm anh chết ở Đức hay chết ở Mỹ.”
Đầu bên kia im lặng, không có ai cười hi hi phản bác cô. Hàn Hiểu ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó nhầm lẫn.
“Tôi, La Thanh Phong.” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại khiến Hàn Hiểu giật mình, “ Ngày mai cô lên sàn thi công sao?”
Hàn Hiểu cảm thấy tim mình đang chặn lấy cuống họng, đầu ngón tay cô run run, “Quách Dung Dung nói với anh à?”
La Thanh Phong ừ một tiếng, “Xuống đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Hàn Hiểu không nói gì.
La Thanh Phong không biết đang nghĩ gì, giọng có vẻ hơi mất kiên nhẫn, “Hàn Hiểu, coi như cô không coi trọng cách bộc lộ tình cảm của tôi, dù tốt xấu thế nào chúng ta cũng là bạn học, tiễn cô đi cũng không có gì là quá đáng.”
Cách bộc lộ tình cảm? Hà Hiểu cười khổ sở. Nhưng đồ đạc đã thu dọn xong rồi, ngồi thẫn thờ cũng chán rồi, so với việc ở trong phòng nghĩ linh tinh, không bằng đi... gặp anh ấy.
Nghĩ như vậy, cảm giác muốn gặp tạm biệt anh ấy trước khi đi của cô trở nên mãnh liệt.
vẫn là nhà hàng Đức đó, cảnh sắc ban đêm có vẻ ấm áp và lãng mạn hơn ban ngày.
Hoa hồng cắm trên bàn ăn rất đẹp, ánh đèn êm dịu, âm nhạc cũng rất tuyệt khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mơ. Nhưng trong giấc mơ, cô cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở bên cạnh La Thanh Phong như lúc này.
Mọi tình tiết đều rất tuyệt vời.
Hàn Hiểu nghĩ, đúng là La Thanh Phong không thích mình.
Nếu thích... có lẽ một bát mỳ ờ hàng ăn ven đường cũng lãng mạn. Những màn romantic trước mắt cô chẳng qua chỉ là một chiếc áo khoác sặc sỡ để che giấu nội tâm trống rỗng mà thôi.
Nếu thích.
Nếu anh ấy cũng thích... có lẽ sẽ tuyệt vời hơn.
Hàn Hiểu xoa khuôn mặt nóng ran của mình, không muốn La Thanh Phong nhìn thấy sự thất vọng của cô. Mẹ cô đã nói, làm người không được quá tham lam, phải biết thế nào là đủ mới có thể sống vui vẻ. Nhưng dục vọng, được một lại muốn hai, được hai lại muốn ba...
“Hàn Hiểu,” La Thanh Phong ngồi đối diện chăm chú nhìn cô, “Cô có thể gọi điện cho tôi không?”
“Tôi không biết.” Hàn Hiểu thật thà lắc đầu, “Lần này tôi đi sàn thi công khá xa, điện thoại có thể bị mất sóng. Điện thoại vệ tinh trên sàn nghe nói phải xếp hàng để gọi, vì thế tôi không nói trước được, nếu có cơ hội tôi sẽ gọi cho anh.”
“Giữ lời nhé.” La Thanh Phong nâng ly rượu nhẹ nhàng chạm vào ly của cô, “Đợi cô quay lại, tôi sẽ mở tiệc tiếp đãi.”
Hàn Hiểu cười không đáp. Đợi cô quay về sao? Phải sau một tháng nữa. Một tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ đủ để anh cảm thấy chán với trò chơi này, có lẽ anh sẽ nhận ra, bạn gái cũ của anh là thích hợp với anh nhất...
Ai biết được?
Những gì hiện ra trước mắt đã vượt quá tưởng tượng của cô, Hàn Hiểu không dám hy vọng vào chuyện quá xa xôi.
Hai người vừa bước ra khỏi nhà hàng thì nghe thấy có tiếng phụ nữ gọi phía sau: “Leo!”
La Thanh Phong dừng bước, quay lại nhìn.
Hàn Hiểu không hiểu, đang nghĩ hóa ra anh còn có tên nước ngoài thì nhìn thấy một người phụ nữ đang vội vàng chạy về phía họ, mặc một chiếc váy hiệu Chanel, không giống như chiếc váy liền đơn giản của Hàn Hiểu. Trên cổ và tay cô ấy có đeo một bộ trang sức bằng đá rất đẹp.
Cho đến khi cô ấy thở gấp chạy xuống bậc cửa, Hàn Hiểu mới nhận ra đó là Vu Dương. Cô ngại ngùng nhìn La Thanh Phong, La Thanh Phong chau mày rồi bình thản nói: “Thật là trùng hợp, cũng đến đây ăn cơm sao?”
Vu Dương trừng mắt nhìn anh rồi nhìn Hàn Hiểu đứng bên cạnh anh, có vẻ rất tức giận, “Hóa ra anh vì cô ta mà chia tay với tôi sao?”
La Thanh Phong nhíu mày, kéo Hàn Hiểu bước đi.
“Leo!” Hàn Hiểu nghe thấy tiếng người phụ nữ như sắp phát điên, La Thanh Phong vẫn kéo cổ tay cô, không ngẩng đầu lên bước thẳng về phía bãi đỗ xe.
Vu Dương đuổi kịp Hàn Hiểu, giơ tay lên tát cô.
Một tay Hàn Hiểu vẫn bị La Thanh Phong giữ, cô chao đảo người, va vào người La Thanh Phong.
La Thanh Phong vội vàng đỡ lấy Hàn Hiểu, không nghĩ gì, giơ tay tát Vu Dương.
Một âm thanh vang lên khiến cả ba người đều sững sờ.
Vu Dương bị đánh, ôm lấy mặt ngạc nhiên hồi lâu rồi lắp bắp chỉ vào mặt La Thanh Phong: “Anh đánh tôi?!”
Hàn Hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy móng tay quét sơn màu đỏ của Vu Dương đang giơ lên hướng về phía mặt La Thanh Phong. Cô chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào hành động khác thường như thế nên bất giác sợ hãi lùi ra sau một bước. Tay La Thanh Phong đỡ chặt lấy người cô, bàn tay anh ấm nóng truyền hơi ấm lên cơ thể cô qua lớp vải mỏng khiến cô có cảm giác như đang bị thiêu đốt.
La Thanh Phong nhanh tay kéo Hàn Hiểu ra phía sau rồi giữ lấy tay Vu Dương, nói nhỏ: “Từ khi bắt đầu quên cô, tôi đã luôn luôn nhẫn nhịn trước những cơn thịnh nộ, động tay động chân vô lý của cô. Tôi nhịn cô chỉ vì cảm thấy cô nhỏ tuổi, lại là bạn thân của chị dâu tôi, lúc cô ở bên tôi, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc cô, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đồng tình với thái độ của cô! Vu Dương, tôi luôn không hiểu vì sao cô lại có suy nghĩ là cô cao quý hơn tất cả những người khác trên thế giới này? Theo tôi, đây là một điều rất ấu trĩ, là biểu hiện của việc không được dạy bảo. Cô đã không còn là trẻ con nữa, tôi hy vọng cô có thể học cách tôn trọng người khác, đồng thời có thể giữ thể diện cho chính mình!”
Thái độ của Vu Dương từ ngạc nhiên đến mức khó tin chuyển sang thịnh nộ: “La Thanh Phong, từ trước đến giờ anh không đối xử với tôi như thế này... Có phải là vì cô gái này không?”
La Thanh Phong buông lỏng tay cô ta ra, tránh ánh mắt của cô, “Là vì hôm nay tôi không chịu đựng được nữa. Vu Dương, tôi đã nhẫn nhịn với cô quá lâu rồi.”
Giọng của Vu Dương vút cao, “Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên nhìn rõ tình hình rồi hãy lên giọng với tôi.”
“Tôi thấy ở đây chỉ có cô là không nhìn rõ tình hình.” La Thanh Phong lùi lại một bước, chỉ vào chiếc xe Mercedes màu đen phía sau lưng cô ta, “Tốt nhất là cô nên nhìn cho rõ, cô phải đối xử với người đó như thế nào? Nếu tôi không đoán nhầm, cô đến đây cùng ông ta đúng không?”