òn có thể làm được gì khác? Chẳng lẽ muốn gã khóc lóc, cầu xin cô, hay là thế nào? Dẫu sao, kết quả cũng sẽ không đổi, gã không thể làm ra cái dáng vẻ thảm hại, và nếu gã làm vậy thì sẽ thế nào? Đường Du đau đơn suy nghĩ.
Gã đưa cô đến sân bay, không có thời gian cùng cô đợi cho đến khi lên máy bay, gã còn phải quay về bệnh viện.Lúc tạm biệt, gã lại ôm chặt lấy cô, lòng cô buồn rười rượi, muốn đẩy ra, nhưng khi cô vừa ngẩng mặt lên, gã liền cúi xuống trao cho cô nụ hôn mãnh liệt. Nụ hôn này tuyệt vọng hơn bất cứ lần nào, nhưng cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, hôn đến mức cô gần như ngộp thở. Rất lâu sau, gã mới buông cô ra, rồi quay đầu đi.
Cô biêt, buông tay ra là sẽ không bao giơ quay lại được nữa. Cô không đành lòng nhìn gã cả quyết, vội vã như vậy, nhưng cũng không nỡ nhìn gã đau khổ nên chỉ còn biết gắng gượng không quay đầu lại, cảm thấy tim mình vỡ vụn ra thành trăm mảnh, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt, cuối cùng cô không kìm được, ngoảnh mặt lại nhìn, nhưng bóng dáng gã đã mất hút giữa biển người.
Lại trở về căn phòng nhỏ của mình ở thành phố B, lần trước do gấp gáp nên cô chưa kịp chuyển nhà, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có cô, như vừa trải qua một giấc mơ, nhưng lần này cô biết mình sẽ thật sự phải quên. Trước đây, tuy biết mình sẽ lấy Trình Lãng, biết mình có thể cả đời này cũng không còn được bên gã nữa, nhưng chí ít cũng còn một con đường khác, chỉ cần cô quay lại, gã sẽ vẫn ở đó, chỉ cần cô muốn quay về, gã sẽ vẫn ở đó chờ cô. Lần này, cô quay lại, nhưng gã đã không còn đó nữa, biết tìm gã ở đâu?
Cô đau đớn, trái tim thắt lại, đau đến nghẹt thở.
Cô quyết định đi châu Phi, lúc trước một khách hàng đi châu Phi làm dự án từng muốn mời cô sang đó. Giờ cô gọi điện thoại cho người đó, hóa ra họ vẫn chưa tuyển được phiên dịch tiếng Pháp, họ hứa sẽ nhanh chóng làm thủ tục cho cô.
Khi Đường Du đến công ty để xin việc làm và bàn giao công việc, Phù Thanh khuyên can cô rất nhiều, chị không biết vì sao hôn lễ bỗng nhiên hủy bỏ. tâm trạng của Đường Du giờ đây vô cùng suy sụp, hễ nhắc đến Tôn Văn Tấn là cô có thể sẵn sàng bật khóc, Phù Thanh không khuyên giải được cô chuyện ấy, chị chỉ không cho phép cô đi châu Phi. Chị lục từ trong tủ ra một tờ báo rồi ném trước mặt Đường Du, “Em xem di, đây là tờ báo từ năm ngoái. “Công trường khai thác dầu Trung Nguyên trực thuộc cong ty X tại nước X bị khoảng 200 phần tử trang bị vũ trang tấn công, ít nhất có 74 người tử vong, trong đó có 9 người Trung Quốc, 65 người nước X, ngoài ra còn có 7 người công dân Trung Quốc bị bắt cóc.” Đây còn là công ty nhà nước đấy. Mà lần này em đi làm việc cho công ty tư nhân, sao có thể đảm bào được? Lúc đó, ông chủ lo được mạng của mình đã là may lắm rồi, ai mà lo được cho em?”
Rồi Phù Thanh lại chằm chằm nhìn cô, “Còn nữa, em có biết bệnh sốt rét ở đó nghiêm trọng đến mức nào không? Theo thống kê của tổ chức Y tế thế giới, hằng năm ở châu Phi có khoảng một triệu người chết vì bệnh sốt rét, một con muỗi nhỏ cũng có thể mang mầm bệnh chết người. Ngoài ra, ở đó hàng năm cũng có khoảng 300 ngàn người nhiễm bệnh buồn ngủ. Thêm vào đó, còn có bệnh lao phổi, viêm màng não, bệnh AIDS. Vật giá ở châu Phi rất đắt đỏ, thuốc thang lại hiếm, chị nói cho em biết, lỡ em có bị nhiễm bệnh, đến chỗ chưa trị còn chẳng có, em tưởng châu Phi thích lắm sao?”
Đường Du không hế lung lay, “Trước đây, một bạn học người Pháp của em cũng đã đi Phi châu, kỳ thực nơi ấy không nguy hiểm như người ta vẫn tưởng đâu, với lại, hằng năm có bao nhiêu người đến đó làm dự án, cũng có thấy sao đâu.”
Phù Thanh tức giận, “Em…em đúng là điên rồi.”
Đường Du sầu não, nhưng đâu có điên, cô nói: “Chị Phù Thanh, cứ để em đi: Em thật sự không thể ở đây thêm được nữa.”
“Không khuyên được em, chị sẽ để Tôn Văn Tấn khuyên.” Vừa nói Phù Thanh vừa bấm số điện thoại của Tôn Văn Tấn.
Đường Du rối quá, vội giữ điệnthoại, miệng cầu xin: “Chị Phù Thanh, đừng gọi điện cho anh ấy, em có lý do riêng.”
Phù Thanh tránh cô, “Mặc kệ là nguyên do gì, hễ cứ dính đến hắn là em lại trở nên khờ khạo. Rõ ràng là chuẩn bị kết hôn với Trình Lãng rồi đột nhiên đi kết hôn với hắn. Giờ thì tốt rồi, không kết hôn nữa, lại đòi đi châu Phi, để chị hỏi hắn xem hắn đã cho em uống thứ bùa mê thuốc lú gì.” Đang nói thì điện thoại được kết nối, Phù Thanh áp ống nghe vào tai, nói Tiểu Du, bảo cưới là cưới, bảo hủy là hủy, giờ cô ấy đang một mực đòi đi châu Phi…”
Nói đến đây, Đường Du bất chấp mọi thứ giằng lấy điện thoại, khóc không thành tiếng.
Trong lòng Phù Thanh cũng thấy xót xa, chị thở dài: “Đừng khóc nữa, nếu em nhất quyết đi, vậy em cứ đi. Nhưng em nên biết, đi châu Phi, không phải cứ giận dỗi là đi, cũng không phải chỉ nói thế mà thôi, mà là thật sự rất khổ. Chị có người đồng nghiệp từ bên đó trở về, bị bệnh sốt rét, phải chữa trị hai năm, sức khỏe mới hồi lại. Tình hình trị an ở đó cũng bất ổn, phần tử khủng bố, xung đột vũ trang còn cả tập quán sinh hoạt của người châu Phi nữa, những điều này em đều nên chú ý, sau khi tan làm, đừng đi lung tung.” Chị vừa nói, vừa nghĩ ngợi rồi dặn dò thêm, “Với lại, châu Phi còn nghèo, chưa phát triển, những thứ phổ biến ở nước ta bây giờ như ADSL, điện thoại đường dài, rau quả, nhà hàng Trung Quốc đều vô cùng đắt đỏ.Cuộc sống ở đó tẻ nhạt, dẫu sao cũng là nước ngoài, người Trung Quốc không nhiều, ở đó chỉ có một mình, em phải tự biết chăm sóc bản thân.”
Thấy cô khóc lóc, nằng nặc đòi đi châu Phi, Phù Thanh đành chịu bó tay. Giờ nghe Phù Thanh nghiêm túc dặn dò, cô càng nức nở hơn, khóc mãi khóc mãi, để r cuối cùng cô ngồi thụp xuống để khóc cho hả hê. Không hiểu sao, cảm giác này quen thuộc thế, giống như giấc mơ, cô nhận được giấy báo tử của Tôn Văn Tấn trên đại lộ ở Paris. Lúc đó, cô cũng tuyệt vọng đau đớn như thế này, hễ khóc là không sao nín được.
Chiều hôm ấy, Phù Thanh lái xe đưa cô về nhà, sau đó dặn dò cô thêm một số điều và khuyên cô suy nghĩ lại.
Hôm sau, Đường Du bắt đầu thu dọn đồ đạc, những thứ không thể cho ai và cũng không mấy giá trị, cô đều vứt bỏ, có một số đồ cô định thu xếp xong thì sẽ tặng cho Phù Thanh, cuối cùng nhìn đống đồ mang thì khôngđược mà cho người khác cũng chẳng xong, trong lòng cô thoáng buồn. Từ nhỏ cô đã rất ngưỡng mộ những bạn có nhiều thú nhồi bông, lúc ấy cô vẫn được bố chu cấp , có thể mua cho mình rất nhiều con thú yêu thích, nhưng vì không có chỗ để và cứ phải chuyển chỗ ở liên tục nên cô chưa bao giờ mua. Hơn nữa, những năm gần đây, đồ đạc của cô luôn gọn gàng, đơn giản, tránh lúc chuyển nhà, bỏ thì thương, vương thì tội. Không ngờ, giờ tốt nghiệp, đi làm rồi, cô vẫn chưa có được một chỗ ở ổn định để chứa những món đồ của mình.
Cô gửi sách và đĩa CD ở nhà Phù Thanh, khi quay về, nghĩ cũng nên báo với chủ nhà một tiếng nên cô gọi điện thoại cho chủ nhà, nói mình sắp đi châu Phi, không thể tiếp tục thuê nhà của họ nữa, để người ta còn đi dán quảng cáo tìm người thuê mới. Cô vừa nói vừa đi lên cầu thang. Đi đến tầng ba, cô định giơ tay ra bật công tắc điện, đáng lẽ đèn hành lang của tòa nhà đều là cảm ứng tự động, nhưng đèn trên tầng ba bị hỏng, đành phải dùng tay bật công tắc. Bật công tắc xong, toan đi tiếp, bỗng nhiên trước mặt cô xuất hiện một bóng người cao to, đèn sáng, anh ta quay mặt lại, Đường Du chẳng kịp phản ứng, không ngờ gã lại xuất hiện ở đây.
Cô đứng dưới bậc thang, Tôn Văn Tấn cũng không đi xuống, chỉ giơ tay ra, đưa thuốc lên miệng, hút một hơi, khói thuốc nhàn nhạt, xam xám bay lên, ánh đèn lờ mờ và khói thuốc khiến gương mặt gã trở nên mờ nhạt, ánh mắt gã từ xa như đông cứng. Trong thoáng chốc, cả hành lang yên ắng đến lạ thường.
Lát sau, Đường Du nhớ ra cuộc điện thoại của chị Phù Thanh, cô cất lời phá tan sự yên lặng, “Sao anh lại đến đây? Những lời chị Phù Thanh nói, anh đừng bận tâm, chị ấy cũng chỉ là… chị không biết chuyện gì đâu ạ.”
“Em định đi châu Phi à?”>
“Vâng.”
“Nước nào vậy?”
“Nước X.” Lòng cô buồn rười rượi, giờ đã ra nông nỗi này rồi, chẳng lẽ lần gặp mặt cuối cùng này không thể đứng gần nhau hơn một chút sao? Cô bước lên phía trước.
Ánh mắt của Tôn Văn Tấn vẫn dõi theo cô, dưới ánh đèn hành lang vàng vọt, đôi mắt gã trông dịu dàng vô cùng, vẻ dịu dàng đượm buồn, “Em không đi được không?”
“Chắc là không, em đã ký hợp đồng với công ty rồi, nếu không đi, em phải đền họ một khoản tiền lớn vì đã vi phạm hợp đồng, không những thế còn làm nhỡ tiến độ dự án của người ta nữa.”
“Sức khỏe của em không tốt,đến đấy liệu có thích nghi được không? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Điều kiện, trang thiết bị ở các bệnh viện bên châu Phi đều không tốt.”
“Chỉ cần cẩn thận một chút, chắc sẽ không sao.Trước khi sang đó, công ty sẽ tổ chức tiêm vắc xin phòng bệnh, với lại, bọn em ở thành phố XX, thủ đô của nước X, chắc không đến nỗi nào đâu.”
“Sao em lại đến đó, nước X đâu có dùng tiếng Pháp.”
“Có một dự án, hợp tác với người Pháp.”
Nói đến đây, Tôn Văn Tấn như không còn gì để hỏi nữa, gã lặng im.
Đường Du toan nói, gã bỗng nói tiếp: “Nước X không ổn, năm ngoái trên báo có đăng công ty Y đã có rất nhiều người chết ỏ đó.Hơn nữa, ở đó thường xuyên xảy ra bạo loạn, em đừng đến đó có được không?”
Đường Du miễn cưỡng cười, nói: “Việc này chắc là không được, dự án của công ty đâu thể nói thay đồi là thay đồi được.”> “Tiểu Du…” Văn Tấn khẽ gọi tên cô, như thể sợ nếu gọi to, cô sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy, “ý anh là, em đừng đi có được không, đừng đến nước X, đừng đi châu Phi, em đừng đi, được không?” Gã nói rất chậm, rất nhẹ nhàng.Gã tìm bao nhiêu lý do hóa ra chỉ muốn noí câu này, thật không giống như Tôn Văn Tấn mọi ngày, trước mặt người ngoài, gã luôn tỏ ra bất cẩn, trước mặt cô, gã cũng chưa từng để lộ ra vẻ yếu đuối khiến cô buồn.Gã vốn rất kiên cường, cô không quen nhìn dáng vẻ này của gã, khóe mắt cô cay cay, cô ở lại cũng có ý nghĩa gì đâu?
Cô lách người qua gã để mở cửa, cửa vừa mở, gã bỗng giữ tay cô lại, cô muốn rút ra nhưng gã không chịu buông tay, cứ nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Em đừng đi, được không?”
Hôm trước, gã buông tay thật dứt khoát, sao hôm nay lại thế này.
Đường Du không rút tay ra được, cô vứt mạnh chiếc túi xuống đất, hét to vào mặt gã: “Anh đừng nói gì thêm nữa! Em đã nói với anh là dự án của công ty đâu thể dễ dàng thay đồi, em cũng đã ý hợp đồng rồi, giờ anh muốn em ở lại, em ở lại để làm gì?”
Lúc này Tôn Văn Tấn mới buông tay cô ra, Đường Du ngồi thụp xuống, ôm mặt hóc nức nở, “Giờ anh muốn em ở lại, sao còn ở lại được nữa, anh còn cần đến em ư?” Đây là lần đâu tiên cô để cảm xúc của mình bộc phát, to tiếng cáu giận với gã.