i quần áo vừa khóc. Nhìn dáng vẻ này của Đường Du, Tôn Văn Tấn bỗng thấy sợ như thể có chút m không dám dựa sát cô. Nhân cơ hội ấy, Đường Du mở cửa bỏ đi.
Vừa chạy ra khỏi xe, Đường Du trông thấy Lý Văn đứng trước cổng hộp đêm Loạn thế giai nhân nhìn theo lo lắng. Thấy cô ra khỏi xe, Diệp Đào Hoa vội nhắc nhở Lý Văn mấy câu, Lý Văn liền chạy về phía Đường Du.
Cô dìu Đường Du đi khỏi đó, Diệp Đào Hoa chần chừ mãi mới dám đi về phía chiếc ô tô, cô đứng bên ngoài cửa xe nhìn Tôn Văn Tấn đờ đẫn bên trong.
Lúc này Tôn Văn Tấn vừa suy sụp, vừa sợ hãi, không lường được sự việc lại diễn ra như thế, gã không làm chủ được mình, đã nhiều năm nay không có cảm giác ấy, cảm giác khiến gã vừa mụ mẫm, vừa sợ hãi. Không hiểu sao gã lại giận dữ, lại đến hộp đêm Loạn thế giai nhân, dáng vẻ của Đường Du khiến gã đau lòng. Nụ cười thê lương, cái buông tay tự nguyện và cả sự cam tâm trốn tránh Lâm Khai của cô, có người nói cô không duyên không cớ từ bỏ cậu người yêu là nghiên cứu sinh tài năng xuất sắc như thế, không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến trái tim cô tan nát, và cả cái hôm nước mắt cô nhạt nhòa, ngã trước mặt Tô Nhiêu cầu xin tha thứ. Tất cả đều khiến gã thấy đau lòng, đau lòng vì một người con gái là chuyện lâu rồi trước đây, điều gì lại khiến gã lại có cảm giác ấy?
Gã từng thấy Chu Nhiễm vì gã mà mất hết nhân cách, Tô Nhiêu tự sát vì gã, Thẩm Tử Quất nửa đêm canh ba một mình lái xe về thành phố B, thư ký Châu bấy nhiêu năm nay đi theo gã, nhiều người nói những người phụ nữ đó đều yêu gã, nhưng đối diện với tình yêu của họ, gã chỉ luôn thấy mệt mỏi. Đôi lúc thấy họ đáng thương, đôi lúc cũng thấy áy náy nhưng gã chưa từng đau lòng vì họ.
Với Đường Du, lần đầu tiên gã có cảm giác mất tự chủ, điều này khiến gã sợ, chẳng ai thích cảm giác mất tự chủ cả, nên gã không dám nhìn thẳng vào vấn đề này.
Nhớ lại lần đưa cô về căn hộ của gã ở thành phố B, gã đã cố tính lẩn tránh bằng cách quay về thành phố N, nhưng tự đáy lòng lại dâng trào một nỗi chán chường mà ngay cả bản thân cũng không ngờ tới. Chẳng còn muốn chơi bời, chuyện kinh doanh, việc công ty đều giao hết cho thư ký Châu, Trần Thích muốn hợp tác làm ăn, gã cũng chẳng hứng thú. Trước đây tiền là mục đích duy nhất của gã, mọi thứ đều có thể không có trừ tiền, giờ gã lại thấy tiền đã đủ tiêu, kiếm thêm nữa cũng chẳng ích lợi gì. Cuộc đời này, cái muốn có thì chưa có được, cái không nên tuột mất thìất từ lâu. Trong gã dâng trào nỗi tuyệt vọng, chấp nhận số phận, cảm giác này đã không còn kể từ biến cố lớn năm đó. Gã thấy mình đúng là đã già, chìm nổi, phiêu bạt ba mươi năm nay rốt cuộc là vì cái gì? Bạn bè khuyên gã nên tìm một người phụ nữ để ổn định cuộc sống, với Ôn Lỗi, nếu không gặp chuyện bất ngờ, có thể gã sẽ cùng cô yên ả sống bên nhau quãng đời còn lại, không yêu đương, không bàn đến tương lai, chỉ cần sự yên ổn, nhưng sao gã vẫn quay lại thành phố B, rồi lại để mất tự chủ thế này?
Diệp Đào Hoa đứng ngoài nhìn Tôn Văn Tấn rất lâu mới dám gõ cửa xe, đầu cúi thấp, chị ngồi vào trong xe.
Tôn Văn Tấn lặng thinh.
Diệp Đào Hoa thấy bồn chồn, chị ngồi một lúc, tiện tay bật nhạc để làm dịu đi không khí. Trong xe của Tôn Văn Tấn, dù một vạn năm nữa, đĩa hát của Đồng An Cách cũng sẽ vẫn ở đó. Giọng Đồng An cách khàn khàn, đượm sầu, chất chứa sự bất lực trước những đổi thay nhân thế. Trước đây, khi biết Tôn Văn Tấn thích những bài hát của ca sĩ này, chị cũng đi mua đĩa nhạc đó, rồi nghe, cả đêm không sao chợp mắt được, con sóng lòng cứ cuồn cuộn dâng trào.
Bài Tình yêu và nỗi sầu của Đồng An Cách năm đó được rất nhiều người yêu thích, anh hát mà như đang khóc.
Trước bão giông, anh không lùi bước
Anh muốn mình quen với cô đơn
Nếu hai ta không cùng trong giấc mộng
Thì anh đâu sầu muộn nhường này
Tình yêu đâu có tội
Hận thù cũng không phải là lối thoát
Yêu và sầu giống như ly rượu mạnh
Đẹp lung linh mà sao thật đắng lòng>
Điều thuốc, ly rượu có làm anh say
Tỉnh lại rồi, vẫn chỉ mình anh.
Chưa hát hết bài, Tôn Văn Tấn đã tắt đi, trong xe lặng ngắt. Diệp Đào Hoa càng thấy sợ và bắt đầu ân hận vì đã ép Đường Du đến bước này, có lẽ chị không ngờ tình cảm Tôn Văn Tấn dành cho Đường Du lại sâu nặng đến thế. Không hiểu sao, chị luôn cảm thấy cách cư xử của Tôn Văn Tấn với Đường Du có gì đó đặc biệt. Ban đầu Tôn Văn Tấn năm lần bảy lượt đến hộp đêm, chị cũng thấy mừng thầm. Nhưng buổi tối hôm Hà Khâm làm loạn, Tôn Văn Tấn bỗng ra tay cứu giúp. Mỗi hành động mỗi cử chỉ của gã, thậm chí chỉ một ánh mắt gã nhìn Đường Du đều khiến chị nghẹt thở. Gã cứu giúp bất kỳ cô gái nào, chị đều thấy bình thường, nhưng với Đường Du thì khác. Bấy nhiêu năm nay, Diệp Đào Hoa luôn nghĩa khí với các cô gái xung quanh, bản thân chị cũng không ngờ mình lại nhỏ nhen với Đường Du đến vậy. Ý nghĩ muốn lợi dụng lúc Tôn Văn Tấn không có mặt để biến Đường Du thành một Chu Nhiễm khác không hiểu từ lúc nào đã xuất hiện trong chị, giờ đây, ngồi trên xe của Tôn Văn Tấn, Diệp Đào Hoa chỉ biết lặng thinh.
Rất lâu sau, chịu mới ngắc ngứ nói: “Đường Du, cô ấy, bố cô ấy bị trúng gió trong bệnh viện, do gặp khó khăn, nên đã đến xin em…”
Diệp Đào Hoa đã làm chuyện không phải, nên chỉ cố sức biện minh. Tôn Văn Tấn nghe xong, gật đầu, gã đã hiểu phần nào. Trước lúc đi, gã nói với Đào Hoa: “Sau này, đừng để cô ấy đến hộp đêm nữa.”
Trên đường lái xe về nhà, Tôn Văn Tấn gọi điện cho Trần Thích hỏi về mấy văn phòng thám tử có tiếng, sau đó gọi điện thoại đến một trong số đó, dặn dò mấy câu. Ngay buổi sáng hôm sau văn phòng thám tử đã có thông tin gửi về, gã đã rõ đầu đuôi sự việc.
Việc kinh doanh của ông Đường Kỳ Chính, phát sinh vấn đề từ năm ngoái, nợ nần chồng chất, không đủ khả năng chi trả. Tháng Tám năm ngoái, ông lại phát hiện mình mắc bệnh tim, không sống được bao lâu, để sau khi chết, con gái không phải gánh trách nhiệm, ông đã lặng lẽ cắt đứt quan hệ phụ tử với Đường Du. Nhưng vì ông làm chính thức quá, nên bà Đường nghi ngờ. Bà Đường iện nay là vợ hai của Đường Kỳ Chính. Mẹ ruột của Đường Du thì đã tự sát mười một năm trước đây. Bà ta bắt đầu điều tra về Đường Kỳ Chính và Đường Du, tháng Năm năm nay, lợi dụng Đường Kỳ Chính phát bệnh, phải nằm viện, bà Đường đã làm đơn ly dị với Đường Kỳ Chính rồi bán căn biệt thự cuối cùng của ông, ôm tiền bỏ trốn. Khi biết sự thật, bệnh tim của Đường Kỳ Chính tái phát khiến ông ngã từ giường bệnh xuống, trúng gió, bại liệt nửa người. Đường Kỳ Chính có một người cố vấn pháp lý tên là Hoàng Lạc, Đường Du từ nhỏ đã biết ông ra, cô cũng từng đưa địa chỉ liên lạc cho ông. Giờ Đường Kỳ Chính bốn bề khốn đốn, Hoàng Lạc chỉ còn cách gọi điện cho Đường Du nói rõ nguyên nhân. Mẹ kế của Đường Du từng có một người con gái nhỏ hơn Đường Du hai tuổi, trong một lần đi du lịch khi Đường Kỳ Chính mới tái hôn, không cẩn thận nên cả Đường Du và cô bé cùng bị ngã xuống sông, Đường Du được cứu, nhưng vì thế mà mắc chứng sợ nước, con gái của bà mẹ kế bị nước cuốn trôi, không tìm thấy xác. Bà Đường giận lây Đường du, ép Đường Kỳ Chính phải đuổi Đường Du ra khỏi nhà. Do mẹ ruột của Đường Du sớm qua đời, người cậu duy nhất đã di cư sang Canada, Đường Du đành phải học mười mấy năm trong trường nội trú, tính cách trở nên cô quạnh. Nhận được điện thoại của Hoàng Lạc, Đường Du chạy khắp nơi gom tiền, lại đến hộp đêm tìm Diệp Đào Hoa xin được tiếp tục đi làm, Diệp Đào Hoa cho cô vay một khoản tiền. Đường Du sau khi mang tiền về thành phố N, khi quay lại liền trở thành tiếp viên dưới sự quản lý của Diệp Đào Hoa.
Văn phòng thám tử điều tra rất kỹ, chuyện từ mười mấy năm trước cũng điều tra ra. Thì ra Đường Du bị bỏ rơi ngần ấy năm trời là vì nguyên nhân như vậy.
Tôn Văn Tấn nhớ lại lần đầu gặp Đường Du, làm cô sợ đến nỗi ngã xuống bể bơi, nhớ giọng nói sợ hãi, nhớ cả sự hoảng loạn khi cô víu chặt cánh tay gã, trong lòng bỗng thấy xót xa. Văn phòng thám tử tư không nói rõ tại sao Đường Du trở thành tiếp viên, nhưng Tôn Văn Tấn đã đoán ra phần nào. Người như Đường Du, nếu người khác không hoàn toàn tự nguyện, cô tuyệt đối không nhận ân tình của họ, nên khi đưa cô từ bệnh viện về, gã đã rời thành phố B mà không để lại một đồng. Cô gái này, mặc dù rất mong manh, nhưng lại quá kiêu ngạo, tự tôn, nhạy cảm nên làm gì cũng quá đỗi quyết liệt. Nghĩ đến cách cô đối xử với Đường Kỳ Chính bây giờ hẳn là vẫn chưa dứt nổi tình nghĩa cha con. Dù sao Đường Kỳ Chính cũng đã chu cấp nuôi dưỡng cô mười mấy năm trời, trước khi chết ông cũng biết nghĩ đến cô nên Đường Du không thể không trả ân huệ đó, thậm chí dù phải bán thân. Nghe Diệp Đào Hoa nói, gã chưa hẳn đã tin hoàn toàn. Còn nhớ cái hôm Đường Du bảo gã đưa cô đi gặp Tô Bất Dị, trông cô lúc ấy vừa chán nản vừa thất vọng, nếu không bị dồnđường cùng, gã không tin Đường Du sẽ làm chuyện tuyệt vọng đến vậy.
Trên đường đưa Đường Du về, Lý Văn đã hiểu đôi chút vướng mắc giữa Đường Du và Tôn Văn Tấn, hiểu tính cách của Đường Du nên cô không hỏi han nhiều. Chỉ cảm giác kể từ hôm Đường Du quay lại hộp đêm Loạn thế giai nhân, giữa cô và Diệp Đào Hoa có gì đó là lạ, không biết lạ ở điểm nào, cô chỉ lờ mờ nghĩ là có liên quan đến Tôn Văn Tấn. Chuyện giữa Diệp Đào Hoa và người đàn ông đó, cả hộp đêm truyền tai nhau bao năm nay, phục vụ và tiếp viên đều biết. Anh ta sau này bỗng nhiên ra tay giúp Đường Du, rồi cả hai đều không xuất hiện ở hộp đêm, việc này đã gợi ra nhiều liên tưởng. Mọi người đều nghĩ đến chuyện Chu Nhiễm bỏ hộp đêm ra đi cùng anh hồi trước. Tuy nhiên tất cả đều không ngờ, Đường Du lại xuất hiện ở Loạn thế giai nhân, lặp lại chính con đường của Chu Nhiễm.
Lý Văn là cô gái thông minh, chuyện giữa Đường Du và Diệp Đào Hoa không ai rõ bằng cô, nhưng những người trong cuộc đều muốn giấu nên cô cũng không dám suy đoán bừa bãi.
Tuy không hiểu vì sao Diệp Đào Hoa không giúp Đường Du, nhưng làm việc nhiều năm ở nơi này, Lý Văn đã học được rằng nhìn người không nên quá tuyệt đối, trên đời này chẳng có ai là xấu hay tốt hoàn toàn, tất cả đều vì lợi ích của bản thân thôi. Còn Đường Du, vừa không muốn nhận ân huệ của người khác, lại càng không chịu để người ta khinh thường, chắc chắn giữa họ có vấn đề. Lý Văn có ý tốt nói: “Nếu cậu thực sự muốn trả hết nợ cho chị Đào Hoa ngay, mấy năm làm việc ở đây mình cũng tích cóp được chút ít, hay cậu lấy mà dùng? Tốt nghiệp đại học rồi kiếm tiền trả mình sau cũng được.”
Đường Du vô cùng cảm động, nhưng cô vẫn từ chối.
Về đến nhà, lúc tắm cô soi mình vào gương, môi đã sưng phồng, nhớ đến lời Tôn Văn Tấn nói “Em đi đến đâu, ở đó sập tiệm”, lại nhớ đến cái hôn của gã, cô thấy tủi nhục, nước mắt bỗng tuôn trào.
Tâm trạng Đường Du vô cùng phức tạp, Diệp Đào Hoa đối xử với các chị em khác đều rất tốt, chỉ với riêng cô là khác, chẳng phải cô không hiểu, giữa hai người đang xen vào một Tôn Văn Tấn, cô hiểu hơn bất kỳ ai về cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn giữa họ. Nhưng hôm nay vì sao cô lại như vậy? Khi vay tiền cô đã tình nguyện đáp ứng yêu cầu của Diệp Đào Hoa, cô luôn ý thức rõ nhận rồi thì phải trả giá. Nhưng tại sao, trước mặt Tôn Văn Tấn, cô lại thấy tủi thân, lại muốn khóc, lại không muốn gã thấy sự hèn mọn của bản thân mình?<