uen nghề nghiệp khiến chị tiến lại búng búng khuôn mặt và nắn nắn eo Đường Du, rồi nói: “Làm nhân viên phục vụ thì thật đáng tiếc.” Tuy vậy chị ta cũng không có ý ép buộc, do Đường Du không tiếp lời, chị cũng không nhắc lại nữa. Có một chuyện xảy ra trước khi Đường Du rời hộp đêm, thì ra nhân viên phục vụ ở đây phải nộp tiền đặt cọc, không nhiều, chỉ ba trăm tệ nhưng với Đường Du thì quá là khó, cô nóiDiệp Đào Hoa: “Giờ em không có tiền.”
Diệp Đào Hoa nhìn kĩ Đường Du thêm lần nữa, hiểu rằng nếu không quá bế tắc thì người như cô đâu có đến nơi này. Chị ta xua xua tay, nói: “Thôi được, em có thể để Chứng minh thư ở đây.” Sau khi mọi thứ xong xuôi, lúc chuẩn bị ra về, Diệp Đào Hoa hỏi thêm: “Em thực sự không định làm cùng chị à? Chị sẽ giới thiệu cho em những người tốt nhất, có thể em chưa biết, nhân viên tiếp rượu chỉ cần uống được rượu, không phải tiếp khách đâu.”
Đường Du cảm ơn rồi lễ phép từ chối.
Trên đường tiễn Đường Du ra, người nhân viên nói: “Chị Đào Hoa chưa từng hứa hẹn với ai thế đâu, chị ấy cũng chẳng ép buộc ai cả. Thực ra làm phục vụ cũng tốt, không giống các đám tiếp rượu, lương là do khách boa, uống đến nỗi dở sống dở chết, có lúc còn bị coi thường. Làm phục vụ cũng có khi được tiền boa, một tháng cũng kiếm được không ít đâu.”
Khi đã chính thức vào làm, người nhân viên hôm trước giới thiệu Đường Du với các nhân viên khác. Họ phần lớn đều còn rất trẻ, Đường Du năm nay hai mươi tuổi, thế nhưng những người ở đây chủ yếu chỉ mười sáu mười bảy, lớn hơn một chút chỉ có cô lễ tân, người hôm trước dẫn Đường Du vào, năm nay hai mươi mốt tuổi, tên là Lý Văn. Lý Văn cho cô hay, tuổi tác những người đến đây làm việc ngày càng nhỏ, họ chủ yếu ở nông thôn, trình độ văn hóa thấp, lại không muốn làm trong nhà máy, ở thành phố thì không tìm được việc nên mới chọn nghề này.
Đường Du không cho Lý Văn biết mình là sinh viên đại học, cũng không nói tại sao cô lại đến đây. Đương nhiên, Lý Văn là người hiểu biết, không mấy khi hỏi những chuyện riêng tư. Ngày đầu tiên đi làm, Lý Văn chỉ cho cô cách kiếm thêm tiền. Phần lớn là nhờ vào thuốc lá, giá thuốc lá trong hộp đêm thường cao hơn bên ngoài gấp đôi thậm chí gấp bốn lần; còn rượu nữa, nhân viên có thể lén lút mua rượu, thuốc lá ở bên ngoài rồi cất trong tủ quần áo cá nhân, đợi khi có khách cần mua sẽ tự thu tiền của khách rồi đến tủ quần áo lấy. Trong hộp đêm bao giờ cũng thu tiền trước rồi mới đưa đồ cho khách, hóa đơn cũng do nhân viên quản, chỉ cần không viết vào hóa đơn thì số tiền đó thuộc về mình rồi. Tuy nhiên, rượu là mặt hàng lớn, không gọn gàng như thuốc lá. Nếu bán được vài bao thuốc lá với giá cao thì thu nhập một đêm cũng rất khả quan.
Đường Du nói: “Chả lẽ chị Đào Hoa và giám đốc không biết chuyện này sao?”
“Chị Đào Hoa biết nhưng không quan tâm lắm, chỉ cần ông chủ không phát hiện thì chị ấy chẳng gây khó dễ cho bọn mình đâu, yên tâm đi.”
Quan hệ của Đường Du ở trường vốn thường chẳng ra làm sao, ở hộp đêm cô cũng không cố ý lấy lòng ai nhưng những nhân viên ở đây rất quan tâm và không hề nạt nộ dù cô mới đến, có chuyện gì cũng kéo cô ra nói, nào là chuyện phiếm, chuyện khách hàng, chuyện thị phi của đám tiếp viên, chuyện chị Đào Hoa. Tuy họ chỉ là những cô bé nhưng lại rất nghĩa khí. Đường Du nghĩ có thể do có cùng hoàn cảnh nên mọi người dễ cảm thông nhau.
Vì mới đến nên mọi việc của Đường Du đều do Lý Văn hướng dẫn. Có một phòng gọi mấy chai Hennessy, Lý Văn dẫn Đường Du mang lên, khi ngang qua hành lang, họ thấy rất nhiều tiếp viên đang ưỡn ẹo quanh Diệp Đào Hoa châm thuốc, nịnh nọt.
Lý Văn thì thầm: “Trên lầu có khách VIP, bọn họ đều muốn được lên tiếp nên đang lấy lòng chị ấy.”
Dù mới đến làm có hai ngày nhưng Đường Du biết có nhiều kẻ lắm tiền đến đây tiêu khiển, tuy nhiên cô chưa thấy khách nào có nhiều tiếp viên tranh nhau đi tiếp như thế.
Lý Văn nói: “Chuyện ở đây thì nhiều, cậu mới đến, chưa biết đâu, thôi, không nói nữa, bọn mình mang rượu lên đi, hai chai Hennessy XO, hai chai Chivas Royal, này này, cẩn thận kẻo vỡ.”
Bài học đầu tiên của Đường Du khi đến làm việc tại “Loạn thế giai nhân” là làm quen với giá các loại rượu và thuốc lá ở đây, Hennessy XO và Chivas Royal là hai loại rượu tương đối đắt ở hộp đêm này, Lý Văn nói khách bình thường sẽ không gọi, dù có gọi cũng không gọi luôn cả chai, mà chỉ gọi từng ly. Đường Du nghĩ mấy người này đúng là phung phí thật!
Sau khi đã mang rượu lên, cả hai đi ra, Đường Du cứ ngó nghiêng qua cánh cửa. Lý Văn kéo cô lánh vào nhà vệ sinh nói: “Đừng ngó nghiêng nữa kẻo hai con ngươi rơi ra lúc nào không hay đấy”, rồi vừa nói vừa hứng nước táp vào mặt , “Không ngờ lại chính là bọn họ, chả trách lúc nãy các ả tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.”
Đường Du thản nhiên hỏi: “Cậu biết họ à?”
“Ừ, các chị em ở đây chẳng ai là không biết, tuy họ rất ít lui tới.” Lý Văn đắc ý gật gù nói, “Lúc nãy cậu có để ý người đàn ông bên trong mặc áo chấm bi sẫm màu, bên ngoài mặc chiếc áo len cassimere nâu sẫm bó sát người không? Cái gì, cậu không chú ý lắm à? Trời ạ, sao lại không để ý cơ chứ, tiếc công cậu cứ ngó ngó nghiêng nghiêng. Lúc nãy, cả phòng chỉ người đó là nổi trội nhất, mỗi anh ta không mặt com lê, nói để cậu biết, khi mới đến đây mình nghe nói…”
Lý Văn hào hứng kể với Đường Du, có một lần Diệp Đào Hoa gặp phải một tên xã hội đen, gọi nữ tiếp viên tiếp rượu nhưng lại không trả tiền boa, cô tiếp viên bèn tìm chị Đào Hoa khóc lóc, chị ta liền đi nói lý với hắn. Tên đó không cần biết lý lẽ, nhất quyết không chịu trả tiền boa, còn hung hăng nói: “Tiền boa, muốn tiền boa sao? Muốn chết không hả?”
Lý Văn nói, tuy chị Đào Hoa là phận đàn bà nhưng chưa từng đối xử tệ với tiếp viên. Chuyện như vậy dĩ nhiên chị ta không thể nào bỏ qua, chị nói với hắn: “Dù có là ai đã gọi tiếp viên rồi thì phải trả tiền boa.”
Tên đó liền vung tay tát chị, toan tát cái thứ hai thì một người đột nhiên tóm tay hắn, nói: “Này, anh bạn, đánh phụ nữ chả có gì hay ho cả.”
Lý Văn kể tiếp: “Cậu đừng tưởng người trong hộp đêm chúng ta đông, thực ra, lúc cần thì đến bảo vệ cũng trốn tiệt. Đám tiếp viên thường ngày rất thân thiế với chị, nhưng đều sợ xã hội đen nên chẳng ai dám ló mặt. Chỉ có người đàn ông đó, hình như là lần đầu đến đây mà đã có nghĩa khí như thế khiến chị Đào Hoa vô cùng cảm kích. Sau đó tên xã hội đen rút ra một con dao, đâm mạnh vào đùi anh kia, không để ý nên anh bị đâm khá sâu, vết đâm máu chảy đầm đìa, cuối cùng tên đó lợi dụng lúc nhốn nháo trốn mất, còn chị Đào Hoa vừa khóc vừa đưa anh ta đi bệnh viện. Kể từ đấy, chị Đào Hoa kết bạn với anh ta, chuyện này lưu truyền mấy năm trong hộp đêm rồi. Chắc cậu chưa biết, rất nhiều người còn nói trong lòng chị Đào Hoa có hình bóng của người ấy rồi. Chị Đào Hoa đã không tiếp khách từ lâu rồi, năm ngoái còn có con của một vị cán bộ cấp cao lái chiếc Lamborghini đến, anh này rất thích chị, mua cả nhẫn kim cương Cartier đến cầu hôn nhưng cũng bị từ chối. Thế nhưng, hễ anh chàng này đến thành phố là chị nhất định đích thân tiếp đón. Có tiếp viên đã từng tiếp rượu người này kể, anh ta rất nguyên tắc, cho tiền boa cao nhưng không bao giờ gây khó dễ, còn gọi những món mà tiếp viên thích nữa, dung mạo thì khôi ngô, vừa giàu có lại phong độ, xem ra là người đứng đắn. Chậc, chị Đào Hoa cũng là người trọng nghĩa, tiếc là xuất thân không tốt lắm. Thôi, không buôn chuyện nữa, mau đi xuống kẻo lát nữa phó tổng giám đốc lại hỏi bọn mình đi đâu.
Chị Đào Hoa trước đây chuyên quản lý tiếp viên và nhân viên phục vụ nhưng do quá bận nên ông chủ giao việc quản lý nhân viên phục vụ cho phó tổng giám đốc. Lý Văn nói người này vô cùng cay nghiệt, cả nhân viên phục vụ lẫn tiếp viên đều chẳng ai ưa.
Đường Du cầm khay theo sau Lý Văn, đến thang máy, đúng lúc cửa thang máy vừa mở, người đàn ông đang đợi ở đó bỗng làm động tác mời, ý là để họ vào trước. Lý Văn cúi thấp đầu, mặt chợt ửng đỏ. Đường Du cũng cúi thấp, cô thấy người đàn ông này mặc áo len cassimere màu nâu sẫm, bên dưới là chiếc quần kaki, chiếc áo chấm bi sẫm màu bên trong lộ ra, vài sợi tóc mái rủ xuống tán, dáng điệu rất phong trần. Chả trách Lý Văn ngại ngùng thế, Đường Du chưa từng thấy người đàn ông nào ăn mặc tùy hứng mà lại tạo cảm giác trang nhã, sang trọng đến như thế, lại còn rất lịch thiệp mời họ vào trước nữa. Phụ nữ đôi khi thật lạ, chỉ một hành động rất bình thường của đàn ông thôi cũng cò thể khiến họ khắc sâu tận đáy lòng.
Đường Du chợt nhớ đến những lời Tô Nhiêu kể, khi cô đến kỳ, băng vệ sinh cũng đều do anh ta mua. Đường Du nghĩ, người đàn ông này phải chăng luôn cư xử đặc biệt với mọi phụ nữ, từ Tô Nhiêu cho đến người từng trải như chị Đào Hoa rồi bây giờ là Lý Văn. Đường Du cố nép sát vào Lý Văn, đầu vẫn cúi gằm. Cô mặc trên mình đồng phục cảu hộp đêm, chải mái gọn gàng nên Tôn Văn Tấn đã không nhận ra. Lúc mang rượu lên, Đường Du tưởng mình nhìn nhầm, hóa ra đúng là gã. Giờ gã đang trong hộp đêm này, vậy Tô Nhiêu đâu?
Thang máy dừng ở tầng một, Tôn Văn Tấn lại mời họ ra trước. Đường Du ra trước tiên, tiếp đến là Lý Văn cầm chiếc khay lề mề theo sau. Đi được một quãng xa, Lý Văn mới trách móc, nói: “Sao đi nhanh thế, làm mình quên cả cảm ơn người ta.”
Đường Du nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Chẳng phải lúc nãy cậu đi chậm rề rề đó sao?”
Mặt Lý Văn lại đỏ bừng, cô khẽ kéo tay áo Đường Du, mắt sáng lấp lánh, nói: “Cậu có biết…”
“Mình biết, cậu muốn nói người đàn ông đó chính là anh ta phải không?” Mình còn biết cả tên hắn nữa cơ, cô tự nhủ với lòng mình thế.
Lý Văn ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu biết?
“Thì lúc nãy chẳng phải chính cậu nói là anh ta mặc áo chấm bi sẫm màu bên trong, bên ngoài mặc áo len cassimere nâu sẫm đó sao?”
Sau đấy, phó tổng giám đốc gọi Đường Du ra nói vài câu gì đó, lúc cô quay vào, Lý Văn vui mừng thông báo: “Có tin vui đây, chị Đào Hoa để tụi mình phục vụ phòng đó tối nay.”
“Chính là cái phòng đó.” Thấy Đường Du gần như không phản ứng gì, Lý Văn nói thêm.
Đường Du chỉ “ừ”, không thấy hưởng ứng lắm. Lý Văn hụt hẫng giải thích: “Chị Đào Hoa thường không cho phép nhân viên tùy tiện vào đó bởi họ hình như không thích người lạ, còn nữa, chị ấy lần nào cũng chọn những nhân viên phục vụ tháo vát nhất. Cậu đúng là may mắn, mới vào làm mà đã được cùng mình vào đó phục vụ rồi.”
Lên đến nơi, Lý Văn cứ viện cớ mang đồ, lúc thì thu đĩa ra, lúc lại mang đĩa vào, hoặc cùng một thứ mà đem vào mấy lần. Đường Du thấy buồn cười nhưng không có ý giễu cợt. Lý Văn ở bên trong, còn Đường Du đứng ngoài cửa. Cô viện cớ: “Mình mới đến, sợ vào trong đó lại căng thẳng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì không hay nên cậu cứ ở trong, mình đứng ngoài này.”
Đúng lúc Lý Văn định vào bên trong lần thứ n thì bỗng một cô gái trẻ từ phía hành lang đối diện xông tới, đạp mạnh cửa phòng bước vào bên trong, giơ chiếc túi giấy đang cầm trên tay ném mạnh vào một người đàn ông. Chắc do vung tay quá mạnh nên vài tờ tiền trong túi rơi lả tả xuống tấm thảm trong phòng.
Cô gái hét to: “Tôn Văn Tấn, đừng can thiệp chuyện của tôi!”
Tôn Văn Tấn đứng lên nhìn cô gái, không có vẻ gì là tức tối, rồi cúi người nhặt từng tờ tiền gần đó nhét vào trong túi giấy. Rồi gã lại đứng lên, nhìn cô gái, điềm đạm nói: “Nhiễm Nh