i tâm, hấp dẫn anh không tự chủ mà tiến tới gần…Anh đã vô số lần đến bệnh viện nhìn cô ấy, cách lớp thủy tinh, đã nhìn thấy cô ấy cười, nụ cười phát ra từ sâu trong lòng này tràn đầy mùi nắng, cảm thấy chút lưu luyến, lại có chút tự ti; muốn đưa tay bắt lấy, lại tràn đầy khiếp sợ…”
Tôi vốn đang cố sức xoa mặt, dần dần, lại dừng lại không động đậy.
Anh là đang nói…
“Anh phái rất nhiều người, thu thập lý lịch trưởng thành của cô ấy, thật bất ngờ, cô ấy thậm chí còn không phải trưởng thành từ trong một hoàn cảnh tràn đầy yêu thương. Anh không thể hiểu, một người sinh trưởng từ trong giá lạnh và cô độc lại có thể tràn đầy rạng rỡ khắp người như thế…Cho nên, anh tính trực tiếp gặp cô ấy…” Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Song, vừa gặp mặt, anh liền phát hiện, cô ấy chẳng những đơn giản chân thật, hoạt bát đáng yêu, kỳ quái hơn là, quỹ tích trưởng thành giữa chúng tôi chênh lệch khổng lồ, nhưng quan niệm nhận thức về thế giới, về cuộc đời, nhất là về lịch sử và văn hóa lại vô cùng ăn ý, chỉ qua một bữa tiệc rượu, lại khiến anh có cảm giác tri âm…”
Đúng vậy, ngay từ đầu anh vẫn luôn hiểu tôi; cũng như ngay từ vừa thấy anh tôi vẫn luôn hiểu được anh. Một tối uống rượu kia, tôi cũng vậy, từ trong lòng xuất hiện cảm giác tri âm nào đó!
“Cô ấy uống say, cho nên một lần nữa, anh bế cô về…Cô ấy vừa mới ở đây đi làm trong quán rượu này hai tháng ngắn ngủn, bà chủ quán rượu lại che chở cô như em gái mình, dọc đường cứ đi theo anh đưa cô ấy đến bệnh viện mới yên tâm, cuối cùng nói với anh, đó là một cô gái không thể tốt hơn, anh nhớ phải chăm sóc cô ấy cho tốt…Anh lập tức định giải thích cô ấy không phải là bạn gái anh, lời đến khóe miệng, lại nói không ra. Trong khoảnh khắc khẩn trương như thế, anh phát hiện ra mình lại đang bất tri bất giác rung động, nhưng anh thật ra đã có gia đình, từ lâu đã không có tư cách như vậy…”
Tôi không biết từ lúc nào đưa tay, cầm tay của anh, lòng bàn tay run lên, nhưng không cách nào mở miệng nói chuyện — tôi biết mình đối với anh là vừa thấy đã yêu, chân lún sâu vào bùn, nhưng thì ra là, thậm chí anh còn rung động sớm hơn tôi sao?
“Anh không dám gặp lại cô ấy, ngay cả buổi sáng ngày hai mươi bốn, lúc chuẩn bị cử đi tặng quà ở công ty, bỗng nhiên ở trong đám người lại thấy cô ấy, cảm thấy không khỏi áp lực và căng thẳng, liền tạm thời hủy bỏ quyết định tặng quà…Song, không ngờ, vào lúc ban đêm, lửa giận bốc lên đầu, lại ở trong công ty, một mình, lại gặp cô ấy…”
Trước mắt dường như thấy vị tiên sinh nổi giận đá cửa, tôi lại mở cửa, bị anh không khống chế được đá ngã xuống đất…
“Tối hôm đó, anh chẳng những thấy được cô ấy cười, còn nhìn thấy cô ấy khóc; Chẳng những thấy cô ấy rực rỡ, cũng nhìn thấy cô ấy cô độc…Kìm lòng không đậu liền ôm cô ấy vào lòng, bỗng nhiên có cảm giác ích kỷ, anh muốn nhìn, trên thế giới có thật tồn tại một cô gái như vậy hay không, không coi trọng thân phận, không coi trọng địa vị, không màng danh lợi, không cần bất cứ thứ gì, chỉ coi trọng chính bản thân, cùng với, những phút giây chung sống vui vẻ…”
Tôi không biết bắt đầu từ lúc nào, mà không thể thấy rõ cái thế giới này, trước mắt cứ như có mưa phùn lất phất…
Tôi cũng vẫn biết là mình ngốc, lúc đang yêu, mù quáng theo đuổi cái gọi là cảm giác hư vô mờ mịt, đến lúc mình đầy thương tích vẫn không biết hối hận…
Song, tôi không có cách nào không ngốc, từ đầu tới cuối, thử qua đủ loại phương pháp, trải qua vô số lần tự kiểm điểm và tự trách, kết quả là, vẫn không hối hận!
Tôi thật sự không biết ngày mai sẽ như thế nào, song giờ khắc này, xin cho tôi, vui vẻ lại vì anh mà nấu mì sắc một lần!
Đây là một người từ nhỏ đã cô độc từ trong bóng tối tìm đường thoát ra, trưởng thành phấn đấu, và món mì sắc, mà từ nhỏ đến lớn là món ăn duy nhất để lại cho anh cảm giác ấm áp và sáng sủa…Không phải sao?!
Mấy ngày sau, có Lương đại tiểu thư làm chủ, Lương Trạm trên căn bản đã bị ép ở lại Greenwich điều trị. Còn Lương đại tiểu thư thì luôn lấy cớ là có việc quạn trọng phải giải quyết mà ngày nào cũng để hai chúng tôi ở lại trong biệt thự.
Tôi thật sự không biết chị ta làm như vậy cuối cùng là có ý gì, nhưng thấy anh bị thương nặng như vậy, mặc dù đã ở vào giai đoạn hồi phục, trong lòng vẫn rất lo lắng, cũng cảm kích chị ta đã cho tôi một không gian cùng hoàn cảnh như vậy, để cho tôi có thể có cơ hội chăm sóc anh.
Bởi vì không muốn gây ra phiền phức không cần thiết, cho nên mỗi ngày cũng chỉ loanh quanh ở phạm vi chung quanh biệt thự tư nhân, sáng sớm rời giường, ăn chút cháo loãng cùng bánh bao, sau đó cùng đi tản bộ, hít thở không khí trong lành, trở lại biệt thự, thấy trước cửa có đặt sẵn hoa tươi cùng rau xanh.
Cho dù là tôi đi tới chỗ nào, cũng thấy anh đi theo phía sau, nhịn không được mà cười nói: “Anh là không phải là rảnh quá hóa sợ đấy chứ, nếu không thì tìm mấy cục than củi mà rửa đi, xem bao lâu thì có thể trắng xanh ra?” Đuổi anh tới thư phòng đọc sách, cũng chỉ được mấy phút, lại thấy anh đi tới, nhất quyết lẽo đẽo theo sau tôi mãi, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là giao mấy việc vặt phù hợp cho người vốn đang bị thương như anh, hai người cùng nhau làm, lúc này mới dần dần cảm thấy trôi chảy hẳn.
Tài nấu nướng vẫn trễ như trước, mỗi một món cơm canh đều vô cùng tốn sức, mùi vị rối tinh rối mù, nhưng anh lại ăn vô cùng vui vẻ, bữa nào cũng ăn hết sạch thức ăn, ngay cả cơm cũng không để thừa. Đưa anh cái áo sơmi đã giặt hồ sạch sẽ, đặt ở trên cầu ủi, cẩn thận dùng bàn ủi là qua mỗi một đường mảnh trên áo, treo áo lên giá, cười nói: “Khi còn bé em đã đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình, cứ tưởng là người có tiền đều không giặt quần áo, mặc bẩn rồi thì trực tiếp quẳng đi!” Ngón tay nhẹ tháo cổ tay áo, khẽ kéo khuy cài lên, vẫn thấy trên tất cả khuy áo của anh đều khắc hai chữ “ll” sáng loáng.
Đem một đống hoa tươi lộn xộn chăm chú cắt sửa, cắm từng cành vào bình sứ Ngọc Hồ Xuân men xanh, xuyên kẽ hoa nách lá, nhìn anh quỳ phục ở trên sàn nhà phía đối diện, đưa tay khảy khảy những cành thừa tôi đã cắt bỏ, trên mặt lại mang theo nụ cười nhạt, nhìn tôi không chớp mắt.
Bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, tôi cắn môi, mỉm cười nói: “Em chưa bao giờ nghiên cứu nghệ thuật cắm hoa…”
Anh mỉm cười, nói: “Có thể trở lại bản sắc tự nhiên mới thật sự là nghệ thuật!”
Chuẩn bị đồ xong xuôi, ngả người lên sa lon xem ti vi, theo lời Lương đại tiểu thư dặn dò không cho anh xem các chương trình liên quan đến đầu tư tài chính và kinh tế, mà chọn một chương trình đời sống. Trên màn ảnh là một mỹ nữ tóc vàng dùng giọng điệu vô cùng khoa trương cùng ra dấu tay dạy đủ loại mẹo nhỏ cuộc sống. Đoán chừng là bởi vì “hiệu ứng biệt thự” mà liên tục mấy đêm, tôi trăn qua trở lại không cách nào ngủ ngon, cứ như vậy xem ti vi, lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, áo ngoài được nhẹ nhàng cởi ra, áo lót và quần lại vô cùng gọn gàng. Kéo rèm cửa sổ ra, thấy sắc trời đã sẫm tôi, nhẹ nhàng mang dép đi ra ngoài, lần đầu tiên, lại thấy anh đứng ở trong bếp khua nồi xẻng. Ánh đèn mờ nhạt hắt lên lưng anh một vầng sáng ấm áp — thì ra là anh vậy mà lại tự mình xắn tay vào bếp nấu cơm sao? Lúc trước tôi cũng không biết!
Bất tri bất giác mà nhìn đến ngây người. Trong mắt tôi, bóng lưng của anh vẫn chính là cảnh đẹp không gì có thể thay thế. Đứng nghiêm ở cạnh cửa một lát, tôi quyết tâm đem này bóng lưng kéo vào ghi tạc trong lòng, làm thành một bí mật vĩnh không nói cho anh biết.
Thức ăn rất đơn giản, một đĩa rau xà lách, một đĩa dưa chuột lạnh, một đĩa khoai tây xào, một đĩa salad trái cây, cộng thêm súp thịt bò tôi đã ninh từ trưa.
Anh quay đầu nhìn tôi, nói: “Tỉnh rồi hả?” Sau đó anh mỉm cười nhìn tôi, nói: “Anh chỉ chuẩn bị được mấy thứ đơn giản…”
Tôi gật đầu, mỉm cười, nói: “Tài nấu nướng của em cũng chẳng đến đâu…”
Màu sắc và kiểu dáng đồ ăn quả thật đơn giản, nhưng mùi vị cũng không tồi. Tôi cũng không hiểu sao mình lại ăn ngon miệng hẳn, thậm chí có thể khoa trương bới thêm một chén cơm nữa, ăn còn chưa hết; lại xới một chén, nhanh chóng ăn; sau đó, tiếp tục, xới một chén nữa…
Anh bỗng nhiên đưa tay vỗ lưng tôi, nói: “Ăn từ từ…”
Bị anh vỗ, không biết sao lại bỗng nhiên bị nghẹn, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, cúi người ngồi xổm xuống, muốn nôn mấy thứ đồ ăn ra, nhưng không biết cuối cùng là những thứ gì mắc ở bên trong mà cứ nghẹn cứng ở giữa ngực và bụng, khó chịu muốn chết, cho dù thế nào cũng không cách nào nôn ra được.
Nghẹn đến mức nước mắt cũng nhanh chóng chảy ra, tôi đưa tay lấy khăn lông, làm ướt, rồi lau lên mặt, vỗ nhè nhẹ, chậm rãi, chậm rãi, đem những thứ làm người ta khó chịu đẩy trở về.
Anh cũng đi tới đưa một ly nước chanh cho tôi rồi nói: “Cẩn thận một chút!”
Tôi cầm lấy ly nước, uống hai ngụm, nhẹ nhàng nôn ra, cố gắng thuận thuận khí, mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Được rồi, không sao. Đều tại anh nấu đồ ăn ngon quá mà…”
Anh yên lặng nhìn một cái, rồi nói: “Anh đi hút điếu thuốc…” Đi tới bên ban công, tay chống vào lan can, yên lặng nhả khói. Bên ngoài đã tối đen, trên ban công, bóng dáng, nét mắt của anh đều nhá nhem nhập nhòa, chỉ thấy được một đốm đỏ cháy lên trong bóng tối, rồi lụi tàn.
Rửa xong bát đũa, lại cùng nhau tản bộ.
Thời tiết vô cùng tốt, chung quanh đều là cây xanh bao quanh, không khí vô cùng trong lòng. Lương Trạm nói, cách Greenwich là nơi mà kinh tuyến gốc chạy qua, múi giờ cùng kinh độ ở đó đều lẻ, vô cùng hiếm có, nếu đã tới đây thì không thể không ngắm sao.
Tôi thật sự không hề có chút kiến thức nào về thiên văn học, còn anh lại biết không ít, đi tới đỉnh sườn núi, chỉ vào bầu trời sao, nói từng cái một cho tôi biết, mỗi vùng theo thứ tự là chòm sao gì, có nguồn gốc như thế nào. Tôi vô thức đưa tay chỉ lên bầu trời, hỏi anh: “Là chỗ này hay chỗ đó?”
Anh nói: “Không đúng, là chỗ này… Tây Tây!” Anh vươn tay trái ra, vô cùng tự nhiên ôm eo tôi, tay phải cầm tay phải của tôi, từ từ giơ lên, chỉ cho tôi bố cục trong bầu trời sao phía xa xa.
Trong vũ trụ mênh mông vô ngần như vậy, có không biết bao nhiêu là ngôi sao. Không biết những ngôi sao đang không ngừng di chuyển trong tầm mắt kia, là nhất định vĩnh viễn cô độc di chuyển, hay là vào một khoảnh khắc nào đó, thế nào cũng sẽ va phải một ngôi sao khác? Nhưng nếu hữu duyên va phải, trong nháy mắt kế tiếp, có phải lại bị đủ loại sức hút phát sinh vô tình đẩy ra, vô tình ngăn cách hay không?
Gió thổi tới làm tôi có cảm giác nóng lạnh giao thoa.
Tầm mắt đột nhiên có chút mơ hồ, bỗng nhiên nhìn bầu trời sao, tôi cười nói: “Về phương diện thiên văn vật lý em rất ngốc, cái gì cũng nhìn không hiểu!” Tôi nhẹ nhàng đi về phía trước mấy bước, thoát ra khỏi ngực anh, vẫn ngửa đầu nhìn bầu trời sao, tránh cho có một số thứ thừa dịp tôi cúi đầu mà trong nháy mắt chảy ra.
Sau lưng là một mảnh yên lặng, hồi lâu, mới lại nghe thấy anh nói: “Hay là chúng ta dùng kính viễn vọng ngắm sao đi!”
“Thôi!” Tôi vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời, mỉm cười nói: “Thứ gì nhìn kỹ quá, sẽ không còn xinh đẹp như vậy nữa. Em thì đặc biệt ghét mấy người đã đi lên mặt trăng, chụp mấy tấm hình trụi lủi như vậy, ph