p, trong đó đẹp nhất là ở những nơi chưa được khai thác, vẫn còn giữ lại được rất nhiều nét tự nhiên chân thật ban đầu!”
Tôi gật đầu, mỉm cười: “Dĩ nhiên! Cái gì càng tự nhiên chân thật, thì càng đẹp mà!”
Anh mỉm cười, kể cho tôi nghe rất nhiều thắng cảnh tự nhiên và nhân văn ở châu Phi, như là mấy đại thảo nguyên, mấy hồ lớn, mấy dãy núi lớn hùng tráng xinh đẹp lại nổi danh nhất. Sau đó là một số kinh nghiệm thú vị, bao gồm từ doanh trại trên sườn núi cao dùng ống nhòm nhìn xuống những con thú săn quần thảo cắn giết nhau trên thảo nguyên; hay ở trên sa mạc ngàn dặm ngắt được một đóa hoa tươi đang nở rộ; dẫn đội vượt qua những bộ lạc nguyên thủy độc đáo… Mỗi một nơi chỉ cần hình dung thôi đã thấy rất đẹp rồi, dường như mỗi một ngày ở châu Phi của anh trôi qua rất tuyệt. Mà thật ra, điều tôi thật sự muốn nghe, lại là những chuyện khác, một số chuyện từ rất nhiều năm trước vẫn lo lắng, nhưng vẫn chưa có cơ hội hỏi anh.
Loáng thoáng nghe bà Hà từng đắc ý nhắc tới, anh ở châu Phi, một mặt là tiếp tục làm công việc xuất nhập khẩu của gia truyền; mặt khác, chủ yếu là tìm kiếm dầu hỏa và khoáng sản, là món hàng kinh doanh có lời nhất mà cũng nguy hiểm nhất trên đời này. Bà Hà rất hài lòng với cậu con rể dám xông pha dám liều mạng này, tôi nghe vào tai, lại cảm thấy kinh hãi, cho nên, suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng hỏi anh: “Anh ở rất nhiều quốc gia khai thác mỏ, hẳn là không dễ dàng! Em thường xuyên xem tin tức, quốc gia nào có trữ lượng kim cương, vàng và dầu hỏa lớn thì thường tình hình rất rối ren…”
Anh trầm mặc hồi lâu, mỉm cười, nói: “Đương nhiên là từng gặp phải một vài vấn đề, nhưng, cũng không phải là vấn đề lớn!”
Không phải là vấn đề lớn? Tôi nghe bà Hà kể thì hình như không phải như vậy!
Bà Hà nói, bởi vì châu Phi có rất nhiều nước quá nghèo khó, cho nên quan chức cũng tham lam hơn hẳn những quốc gia khác, trên căn bản tất cả thủ tục thông quan đều phải dùng tiền vàng trải đường, hơn nữa bởi vì tình hình rối ren, lựa chọn người hợp tác dường như rất khó khăn, cho nên rất nhiều người biết rõ có thể có lợi, cũng không cách nào kiên trì trường kỳ cố thủ ở bên đó, hơn nữa không cách nào mở rộng quy mô. Song Lương Trạm lại khác, anh trời sanh có tính thích mạo hiểm lại vô cùng thích khiêu chiến, luôn luôn không bị quy tắc và khuôn khổ trói buộc, càng là chuyện khó khăn, lại càng thích nghênh đón khó khăn mà lên, bởi vì quyết đoán, khí thế, thủ đoạn đều đủ, cho nên thường thường có thể biến rất nhiều chuyện không thể có thể, ở trong đường cùng mở ra con đường hy vọng. Cũng chính vì thế mà trên dưới Hà gia đối với người con rể này vô cùng coi trọng, tin chắc anh có thể phát huy công việc làm ăn của hai nhà, phát triển đến một quy mô và trình độ hoàn toàn mới.
Tôi nghĩ nghĩ, rồi ngập ngừng hỏi: “Anh cũng từng gặp phải một số ‘Chuyện nhỏ’ gì đó chứ?”
Anh nghe tôi nhấn mạnh hai chữ “Chuyện nhỏ”, rốt cuộc nhịn không được khẽ mỉm cười, nói: “Thật ra, phàm là người có thể làm làm ăn lớn, bình thường cũng tương đối chú trọng chữ tín, cho nên càng là đại thương gia đại thế gia căn cơ lao cố, thì càng dễ dàng hiểu nhau, sinh ra tin cậy. Bởi vì tất cả mọi người đều rất chú trọng danh tiếng kinh doanh, cho nên thường thường là một lời hứa đáng giá nghìn vàng, cho dù không có văn bản thỏa thuận, thì bình thường cũng sẽ không xuất hiện bất cứ sự cố hay cạm bẫy gì lớn. Nhưng ở châu Phi rất nhiều quốc gia cùng khu vực, chữ tín và danh tiếng kinh doanh ít tồn tại, có rất nhiều thứ đều là quăng một số tiền lớn vào, nếu lỡ xảy ra vấn đề gì, người bỏ chạy, hoàn toàn không có cách nào nói rõ lí lẽ.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng mà tất nhiên, chỗ có khó khăn mới có sức hấp dẫn. Nếu từ trước em đã biết không có dễ dàng, thì đến sau này, bất luận gặp phải tình huống gì cũng không đến nỗi hoảng hốt lo sợ…”
“Ừ!” Tôi gật đầu, suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhịn không được lại hỏi anh: “Em nghe nói, ba năm trước, lúc ở Zimbabwe[1] tìm mạch khoáng, anh từng một lần gặp xung đột chủng tộc. Hình như…bị thương?”
[1] Một quốc gia nắm ở khu vực Nam Phi nổi tiếng với Thác nước Victoria – một trong những thác nước lớn và đẹp nhất thế giới. Đây cũng là quốc gia có nguồn tài nguyên thiên nhiên rất phong phú, đặc biệt là các mỏ khoáng sản, kim loại quý như kim cương, vàng, platin… với trữ lượng khá lớn.
“Đúng là bị thương…Nhưng, cũng chỉ là một chút vết thương nhẹ thôi!”
“À!” Tôi gật đầu, thật ra muốn hỏi anh cuối cùng là bị thương ở đâu, nghe anh nói như thế, cũng không thể mở miệng. Bản chất của anh không coi là một người vô cùng thành thật, nội tâm lại có chút kiêu căng. Tôi cho tới bây giờ cũng không biết anh sau mỗi một câu hời hợt, rốt cuộc che dấu kinh tâm động phách như thế nào; cho tới bây giờ cũng đoán không chắc lắm “Vết thương nhẹ” mà anh nói là một khái niệm gì. Mới cúi đầu nhớ, lại nghe anh nói: “Tây Tây, em không phải thích nhất là truy tìm di chỉ lịch sử sao? Anh hay đến xem di chỉ hang động Fei Nuoya, còn có, di chỉ tháp chuông Mo Duomo…” Hơi dừng một lát, lẳng lặng hỏi tôi: “Em có muốn xem không, anh mang từ Zimbabwe về làm quà cho em?”
Thì ra anh vẫn nhớ mang quà cho tôi…
Mấy năm này, lần nào anh đến tặng quà cho Hà gia, thì lần đó cũng không có phần của tôi, làm tôi cứ tưởng rằng mình đời này sẽ mãi mãi tạm biệt những món quà rồi chứ!
Nhưng mà bây giờ, dường như đã không còn món quà nào quý giá còn có ý nghĩa và cần thiết nữa rồi.
Tôi cười: “Trừ phi anh tặng cho em một khối quặng vàng tự nhiên tinh khiết cực lớn, còn những thứ khác, em không thèm!” Suy nghĩ một chút, lại hỏi anh: “Hình như tình hình lạm phát ở Zimbabwe rất nghiêm trọng thì phải? Em xem tin tức, truyền thông đại chúng đều đánh giá là cục diện chính trị bên đó đang biến động, giá cả hàng hóa tăng cao, chính phủ không có cách nào kiềm lại được, tiền tệ thì liên tục mất giá…Kinh doanh ở bên đó rủi ro rất lớn đúng không?”
“Cũng không đến nỗi! Mấu chốt là nước này có nhiều vàng…”
Đúng là đã lâu rồi không chuyện trò với nhau, lúc ban đầu, hai người vẫn lo lắng tìm đề tài, sợ tẻ nhạt, dần dần, càng nói càng trơn tru, càng nói càng hợp ý. Anh vẫn luôn biết rõ tôi thích đồ gì, cho nên miêu tả đến từng chi tiết khiến tôi không tự chủ được mà bị cuốn vào câu chuyện của anh; còn tôi, dường như, cũng biết rõ cách thức và thói quan nói chuyện của anh, cho nên, bất kể anh nói có nhẹ nhàng bâng quơ cỡ nào, tôi cũng vẫn có thể chính xác từ trong vô cùng nhiều chi tiết trong lời anh nói, mà cảm nhận được những phấn khích và nguy hiểm, gian khổ cũng không sờn.
Đoạn đường từ bệnh viện đến nhà Đại Oai cũng không gần, chúng tôi đi gần hai tiếng mới tới nơi, nhưng suốt dọc đường nói chuyện phiếm, nên cảm giác lại trở nên ngắn ngủn chỉ trong chốc lát. Rốt cuộc đi tới gần đó, rẽ vào góc đường chính là nhà Đại Oai, tôi đứng lại, mỉm cười, nói: “Em phải đi rồi!”
Anh bình tĩnh nhìn tôi, im lặng không nói, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Bảo trọng!” Trong nháy mắt, theo ánh đèn đường nhàn nhạt, tôi lại rõ ràng nhìn thấy ẩn sâu trong đáy mắt anh là cảm giác luyến tiếc và u buồn.
Trong lúc nhất thời tôi đã muốn ở lại, song từ đáy lòng lại có một tiếng nói mạnh mẽ hơn không ngừng nhắc nhở tôi: Tuyệt đối không thể! Rốt cuộc tôi cúi đầu, tránh ánh mắt anh, tôi mở miệng, khẽ nói: “Bảo trọng!” Xoay người, kiên định đi về phía góc đường. Nhưng vừa mới rẽ vào góc đường, tôi lại ngẩng đầu nhìn một cái, bỗng nhiên không có cách nào tiếp tục đi về phía trước.
Dưới bóng cửa nhà Đại Oai có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau.
Không thể trách tôi nhãn lực tốt, thật sự là tôi đối với hai người kia cũng quá mức quen thuộc.
Bóng hai người ngã vào nhau, tuy khó nhìn ra gương mặt, nhưng tôi vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra Đại Oai và Mộc Lan!
Mộc Lan tựa vào lòng Đại Oai, trong không khí, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở. Đại Oai đứng thẳng người, nhìn không rõ nét mặt của cậu ta thế nào, chỉ nhẹ nhàng mà vỗ lưng Mộc Lan, dường như đang an ủi cô ấy.
Trong nháy mắt tôi có cảm giác như thời gian đang đảo ngược, dường như một lần nữa trở lại trong sân trường đại học. Khi đó, không biết bao nhiêu lần, tôi ẩn ở trong góc tối, nhìn bọn họ thân mật. Tính cách của Mộc Lan thật ra có ba phần kiêu căng, thường xuyên cố tình gây sự, nhưng vào lúc đó ở trong mắt Đại Oai, tất cả mọi kiêu căng của cô ấy cũng có thể trở thành điểm đáng yêu. Bao nhiêu lần sau khi bọn họ cãi nhau, cho dù là lỗi của Mộc Lan, nhưng chỉ cần Mộc Lan rơi một giọt nước mắt, Đại Oai nhất định sẽ lập tức bỏ hết tất cả, vẫy cờ đầu hàng; cũng không biết rốt cuộc là đã bao nhiêu lần, tôi bi thương ở giữa hòa giải cho bọn họ, cuối cùng khi mọi chuyện đã xong, lại lập tức bị ném qua một bên, vội vã rẽ vào góc tường, quay đầu nhìn qua, đại khái cũng chính là tình hình như vậy sao!
Tôi không dám đi qua, lặng lẽ lui về phía sau, từng bước từng bước lui về phía sau.
Thật là lạnh quá đi, ngẩng đầu cũng chẳng thấy trăng sao, ngay cả không khí chỉ hít nhẹ thôi mà cũng thấy lạnh lẽo…
Cái gì gọi là tiến thoái lưỡng nan?
Đại khái chính là tình huống như trước mắt tôi đây!
Đang đi tới, thì gặp một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau; lui về phía sau, thì gặp phải một người mà vất vả lắm mới quyết định tạm biệt. Cho nên, vừa không thể đi tới trước quá nhiều, cũng không thể lùi về phía sau quá dài, chỉ có thể khó khăn đi đến chỗ khúc quanh, dựa vào trên vách tường của khúc quanh, trước mắt tránh cho phải chạm vào một số chuyện, vừa tránh gặp phải chuyện khó xử nào đó.
Nhưng thật ra thỉnh thoảng nép ở góc tường, nhìn những màn thân mật đầy mầu sắc hình ảnh sống động, cũng coi như là có được một trải nghiệm hoàn toàn mới trong đời, chẳng qua là, thời gian đã không còn sớm, gió đêm thổi qua, chui vào khe vạt áo, xuyên qua mấy lớp áo quần, thấm trực tiếp vào da thịt, nhiệt độ cơ thể còn sót lại cũng không đủ để giữ ấm.
Năm phút, mười phút, mười lăm phút…
Không biết người phía trước cuối cùng là muốn hôn tới khi nào mới chịu tách ra; không biết tốc độ bước của người phía sau như thế nào, đã đi xa hay chưa…Người cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, tôi rốt cuộc nhịn không được đứng thẳng dậy, dùng bóng mái hiên che thân mình, hai chân khe khẽ không ngừng dẫm lên mặt đất, hết chân này lại đến chân khác, đưa tay úp lên miệng, không ngừng thổi hơi.
“Đến lúc nào đó anh gặp lại em, có thể đừng có bộ dáng đáng thương như vậy được không?” Phía sau truyền đến một tiếng thở dài thật dài thật dài, kèm theo lời nói, trên vai tôi lại có thêm một cái áo khoác lớn màu đen. Tôi muốn xoay người, lại bị người ta ôm lấy. Người đàn ông phía sau duỗi cánh tay dài ra, kéo áo và người lại, vững vàng nhốt tôi vào trong lòng.
Động tác vừa xa lạ vừa quen thuộc, cùng với xa lạ và quen thuộc còn có thân mật!
Tôi biết là nên đưa tay đưa đẩy ra, nhưng lại bị từng cơn nóng lạnh giao thoa bỗng nhiên kéo tới làm cơ thể chấn động. Một tràng run rẩy thật mạnh, cứ như là từ sâu trong xương cốt phát ra, lan tràn đến da, rồi tràn đến răng. Hàm răng của tôi bỗng nhiên không ngừng va lập cập, hoàn toàn không thể khống chế.
Anh lại một tiếng thở dài thật dài thật dài, kề sát vào lỗ tai tôi, khẽ nói: “Nếu không muốn kinh động đến những người khác, thì chúng ta tốt nhất nên đổi chỗ khác!” Kéo tôi, nhẹ nhàng và lặng lẽ