Ngày đó, Mộc Lan xoay người lại, nói với tôi: “Lỗ Tây, tớ chết đây!”
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, nói: “Cũng được, vậy cậu đem cái máy nghe nhạc MP4 mới kia tặng lại cho tớ đi.” Vừa nói chuyện, tôi vừa dùng ánh mắt vô cùng không nhân hậu mà quét qua chiếc MP4 mới của cô ấy.
Cô ấy liền nhào vào đánh tôi, đánh được hai cái, thấy tôi không phản ứng, liền ngồi xuống đối diện với tôi, tay nâng cái má, chống lên khuôn mặt, từ từ mà nói: “Lỗ Tây, xế chiều hôm nay, tớ nhìn thấy một người đàn ông vô cùng vô cùng đẹp trai a!”
“Vậy cho nên…” Tôi hỏi cô ấy, hết sức chờ đợi bộ dạng say mê trai đẹp của cô ấy.
“Tớ, muốn, đuổi, theo, anh ta…” Cô ấy nói nói rõ ràng chính xác từng chữ từng chữ một, khiến cho tôi lập tức giống như bị một con ong đến chích vào mông vậy, chợt nhảy dựng lên, nói: “A, nếu cậu dám bỏ rơi Đại Oai, thì xem bà đây sẽ xử lý cậu như thế nào!”
Mộc Lan liền nở ra một nụ cười lấy lòng, khéo léo mà nói: “Tớ chỉ… chỉ mơ mộng, thật đó, chẳng qua là không cẩn thận mơ mộng hơi quá một chút thôi mà!”
Sau đó, nhanh chóng nhảy lên trên giường đối diện, cầm điện thoại lên, thân thiết nói muốn tôi cùng cô ấy gọi điện thoại cho Đại Oai.
Tôi vừa mới nghe từ trong miệng cô ấy bay ra một từ ngọt ngào “Vĩ…”, lập tức không chút do dự bịt tai lại.
Tôi cố ý đem người thanh niên kia gọi là “Đại Oai”. Thật ra thì, tên của cậu ấy gọi là Khương Tuấn Vĩ, từ ngũ quan đến thân thể đến khí chất rồi đến… tất cả đều rất đẹp trai, lịch sự, vô cùng vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến mức làm cho người ta vừa nhìn thấy liền không chịu được mà hoa cả mắt, mơ mộng viển vông.
Những người quen biết đều gọi cậu ấy là Đại Vĩ!
Là tôi nhỏ mọn, tôi có trái tim thủy tinh, tôi ác độc, tôi quan điểm bất chính, tôi bụng dạ hẹp hòi, cho nên, kiên trì mà cố chấp gọi anh ta – Đại Oai!
Bởi vì, thật ra thì, Khương Tuấn Vĩ vốn là đồng hương với tôi, là bạn học thời trung học của tôi. Hắn chính là kẻ khiến tôi từ nhỏ đến lớn đều không bao giờ tức giận dù cuộc sống của một cô gái như tôi chỉ có những ký ước tươi sáng mà không có chút chân thực nào, khiến tôi vô số lần nhìn lên mặt trăng than thở hay mơ mộng về người yêu.
Năm tôi mười bốn tuổi, vào một đêm khuya tối đen, tôi đã từng len lén lẻn vào trường học, đập vỡ kính thủy tinh được gắn chặt ở bên trong cửa, để trộm tấm “Ảnh ngọc ” chụp cậu ta đang chạy trên sân vận động, giấu ở trong chăn, lấy đèn pin cầm tay, một lần lại một lần “chiêm ngưỡng” nó. Trong ngày sinh nhật mười lăm tuổi, tôi từng lén vụng trộm lấy rượu sâm banh được cất kỹ ở trong tủ, rót đầy vào chén rượu của tôi, rồi giả bộ cậu ấy ngồi ở phía đối diện, hướng về phía mặt trăng, mỉm cười nhìn lên bầu trời nói một câu: “Cheers!” Sau đó, tôi đau thương mà bị cảm lạnh, lúc đó cảm giác như mấy tháng, thuận lý thành chương[1]- nước mắt tuôn rơi! Năm mười sáu tuổi, có một lần, tôi len lén lấy ra một tờ giấy trắng, viết lên một câu văn rồi tự cho là tràn đầy ý họa tình thơ, nhưng trên thực tế chính tôi hoàn toàn không hiểu được: “Khi bạn nghe được âm thanh hoa nở, xin hãy tin rằng, đó là người yêu của bạn đang tỏ tình với bạn!” Tiếp đó, vừa rạng sáng ngày hôm sau, tôi liền vội vã chạy tới trường học, đầu tiên chạy đến lớp học bên cạnh, len lén đem tờ giấy ấy nhét vào trong ngăn kéo ở chỗ ngồi của người ta… Ông trời xin tha thứ cho tội mê trai cộng thêm bệnh công chúa nghiêm trọng của tôi đi, bởi vì lúc đó tôi còn cho rằng sau khi cậu ấy thấy tờ giấy, sẽ quay người lại tặng cho tôi một đôi giày thủy tinh sáng bóng!
[1] Thuận lý thành chương: “Thuận theo lí thuyết” chỉ những lời nói, sự việc mang tính (gần như) đương nhiên, hợp lý.
Tôi vẫn không biết là cậu ấy có phát hiện ra tờ giấy nhỏ kia hay không, tất nhiên, đã từng có lần một đêm thao thức không ngủ chỉ vì hi vọng cậu ấy sẽ phát hiện, sau đó, khi trưởng thành, lại hết sức may mắn phát hiện ra đáp án là “Không có”!
Tôi cứ như vậy, tiểu tâm dực dực[2], vẫn âm thầm ẩn núp trong bóng tối “mơ ước ” cậu ấy, “theo dõi” cậu ấy, theo dõi một mạch đến năm năm trời, cuối cùng mới giành được chút thời gian để phá vỡ bế tắc – tôi rốt cuộc như mong muốn cùng cậu ấy thi cùng một thành phố, cùng học một trường, chúng tôi cùng nhau đến phía Bắc học đại học!
[2] Tiểu tâm dực dực: Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ từ lời nói đến hàng động đều rất cẩn thận và nghiêm túc. Về sau dùng để ví về cử chỉ thận trọng, lo lắng xảy ra sai sót.
Còn nhớ rõ cái cảm giác khi tôi lấy điện thoại di động ra, do dự bấm cái dãy số đã thuộc làu làu kia, một loại cảm giác ngại ngùng, xấu hổ muốn ngay lập tức chui xuống đất để chạy trốn nhưng trong lòng lại mơ hồ phấn chấn vui vẻ; đồng thời tôi cũng nhớ rõ một cảm giác chấn động phảng phất như âm thanh của một bản nhạc yếu ớt run rẩy vang vọng trong không gian…
“Này…”
Tôi cuối cùng cũng lấy dũng khí hỏi cậu ta: “Cậu, có thể, cùng tôi, đi chung, cùng đến… Bắc Kinh không?”
Cậu ấy ở bên kia đầu điện thoại thoải mái mà cười: “Ách…Tôi đã đặt trước vé máy bay, là chuyến 6 giờ tối! Còn nữa… Bạn là ai vậy?”
Tôi khẽ “A!” một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Tôi nên sớm nghĩ ra, cậu ta sẽ đi bằng máy bay mới phải.
Cha của cậu ấy là một doanh nhân nổi tiếng, gia đình hết sức chu đáo cẩn thận, nổi tiếng gần xa trong thị trấn.
Mà tôi, mặc dù tự hứa để cho những ký ức ngọt ngào chìm xuống tận đáy lòng, mặc dù cũng đã từng có sự giàu sang sung sướng ăn ngon mặc đẹp, vênh mặt hất hàm sai khiến, kiêu ngạo chẳng khác gì cuộc sống của “Tiểu công chúa” điêu ngoa, nhưng loại hạnh phúc này, cuối cùng lại theo năm mười hai tuổi ấy, theo cha mẹ cùng nhau di dân và bị tan vỡ.
Đêm hôm đó, ăn xong chiếc bánh sinh nhật mẹ tự tay làm, cha đem một cuốn sổ tiết kiệm ra đưa cho tôi, nói: “Tây Tây, khi cha mẹ không có ở đây, phải tự chăm sóc bản thân cẩn thận…”
Tôi im lặng không lên tiếng, cúi đầu, nhận lấy sổ tiết kiệm, trong lòng chua xót phảng phất như đồ chua ngâm trong bình lâu ngày, ngay cả những cơn gió mùa đông lạnh thấu xương cũng không bằng cái cảm nhận này, sự buồn bực khổ sở chất chứa trong từng hơi thở, nhưng nước mắt vẫn lưu ở trong hốc mắt lại ngoan cố không chịu rơi xuống
Ngày thứ hai, tôi được nhận vào trường học, người giám hộ cũng đổi thành bác làm việc trong nhà máy gần đó.
Số tiền trong sổ tiết kiệm tất cả đều là do cha mẹ để dành. Bọn họ chưa từng nói với tôi là có tiền tiết kiệm, bởi vì lời hứa đảm bảo khi lấy được giấy chứng nhận, năm sau sẽ đón tôi sang cùng. Đáng tiếc, một năm sau, ngày này trở thành ngày tốt nghiệp trường trung học cơ sở. Và sau đó nữa…
Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi có thói quen trước khi đi ngủ mỗi ngày đều lấy sổ tiết kiệm ra, đem số tiền ghi trên đó ngắn nhìn thật kĩ một lần, rồi lại nhìn lại một lần!
Một năm rồi lại một năm, cuộc sống khó khăn đã sớm bị nghị lực của tôi làm cho chán nản mà giảm bớt phần nào, để được đi học tôi phải thắt lưng buộc bụng, tính toán cẩn thận, tôi đi lên phía bắc học đại học, tất nhiên, nhất định phải chọn đi xe lửa, hơn nữa chắc chắn là ngồi vé ghế cứng.
***
Trên thế giới này, đi xe lửa phương tiện được lựa chọn phổ biến nhất, bình thường nhất để đến trường đại học, cũng không có gì phải oán trách. Chẳng qua là, dày công tỉ mỉ tính toán lên kế hoạch “Bạn đồng hành” tiếc rằng lại vì sự yếu ớt mà bị chết non như vậy, làm cho tôi phải ngồi một mình trên xe lửa trong đêm tối, nghe âm thanh bánh xe ma sát với đường ray, nhìn phía ngoài cửa sổ tối đen, những cái bóng mờ mời của các ngọn núi, dường như còn cảm thấy một chút mệt mỏi, buồn bã không có sức lực
Trải qua một đêm lắc lư trên tàu, cuối cùng tôi cũng đến được nhà ga phía tây.
Tôi lười biếng đứng lên, dụi dụi mắt, giơ tay vươn vai, duỗi hai chân, gân cốt mới được thỏa mái một chút, xách hành lý lên, chạy tới trước đám đông nhộn nhịp, theo một chị dặn dò trước đó, đội lên một chiếc mũ màu hồng nhạt đặc chế, ánh mắt do dự nhìn khắp nơi, ở xung quanh chi chít đủ các loại biển nhận người có tấm viết dòng chữ “Thành phố Khang Nghi”, không ngờ đến, vừa mới nhìn đến một tấm biển trắng liền thấy được Khương Tuấn Vĩ.
Cậu ấy nhiệt tình đi tới len qua vô số người, thẳng đến chỗ tôi, cầm lấy hành lý, tự nhiên mà thỏa mái nói: “Ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường nhờ bạn bè. Sau này có chuyện gì, cậu nhớ phải tìm đến người bạn đồng hương là tôi nha!”
Cậu ta đúng là người thích nghi rất nhanh, vừa đến Bắc Kinh liền gia nhập vào hội đồng hương!
Ách, được rồi, cái này cùng không phải là chuyện quan trọng. Quan trọng là, cái hình ảnh kia, chính là cái mà tôi mong đợi từ lâu, mơ ước từ lâu, hình ảnh hoàng tử cùng công chúa kiều diễm sánh bước đi về phía trước, cứ như vậy, trong lúc không để ý, biểu diễn thật sinh động trước mặt mọi người.
Cậu ta kéo cái valy của tôi, mang theo nụ cười, bước nhanh về phía trước
Tôi cố gắng đuổi theo bước chân cậu ấy, trong lòng như nở một đóa hoa màu hồng phấn, nở ra từng cánh từng cánh, từng cánh lại từng cánh mở ra, từng cánh từng cánh chồng lên, lại giống như sóng lúa mùa thu dập dờn, tầng tầng lớp lớp, không có giới hạn…
Một người đồng hương khác đi tới, nhìn tôi một cái, nói: “Ủa, đây không phải là Lỗ Tây sao?”
Cậu ta nghiêng người cười một tiếng, nói: “Thì ra cậu chính là Lỗ Tây. Mình đã từng nghe qua tên của cậu, chúng ta hình như còn là bạn học!”
Nụ cười của cậu ấy vẫn như cũ như ánh mặt trời ấm áp rực rỡ, chẳng qua là, đối với nụ cười này, trong phút chốc, trái tim của tôi không thể ngăn được một chút khổ sở cay đắng dâng lên trong lòng.
Tôi thầm thích cậu đến năm năm, cho đến giờ phút này, rốt cuộc cậu mới đem chính bản thân và tên của tôi đối diện cùng nhau!
Chua xót tích tụ nhiều năm không muốn để cho người ta biết giờ đây lại vô tình bị bại lộ trong nháy mắt, tận sâu trong trái tim tôi biến thành ngọn cỏ sắc bén lợi hại để bảo vệ bản thân. Tôi giống như theo bản năng ngẩng cao đầu, giả vờ bày ra một bộ mặt mờ mịt, hỏi anh ta: “Cậu quả thực giống tôi từng tốt nghiệp trường trung học Khang Huy sao? Vì sao mà tôi một chút ấn tượng vè cậu cũng không có?”
Cậu ta nhìn tôi một cái, như có chút kinh ngạc, ngay sau đó khẽ mỉm cười, tiếp tục kéo valy của tôi đi về phía trước, không nói gì thêm nữa.
Tôi thề, thật ra ở trong đầu tôi từng mơ ước hàng vạn lần cảnh tượng “Tình cờ gặp lại” như vậy, vì thế, tôi tỉ mỉ chuẩn bị hơn mười vạn câu đối thoại đáng yêu duyên dáng, không nghĩ đến, đến ngày này, cuối cùng lại chỉ nói ra một câu ngây thơ vụng về như vậy. Tôi vì sự thất bại của bản thân mà thể hiện ra rất nhiều sự khó chịu, cũng không nói gì nữa, đến trước mặt cái người “Đón người mới đến”, giả bộ giận dữ cướp lấy chiếc valy từ trong tay cậu ta, cùng không thèm quay đầu lại nhảy lên xe. Cho đến khi xe chạy thật lâu, rốt cuộc tôi mới cẩn thận vén màn xe lên, len lén nhìn lại một cái, nhưng lại chỉ thấy một dòng người cuồn cuộn như nước thủy triều, dòng xe cộ như thuyền buồm…
Chẳng qua là, cuối cùng tôi cũng biết có kiểu quan hệ “Đồng hương” như vậy, ở chung một chỗ ăn cơm xong, ca hát xong, lưu lại số điện thoại, liền trở thành quen biết.12»