Bả vai Ninh Mặc cứng đờ, ngay sau đó, chậm rãi xoay người lại, sắc mặt không gợn sóng nhìn Thái Kỳ đứng ở cửa, hỏi: “Thái trợ lý, công ty chẳng lẽ có chế độ một tuần nghỉ hai ngày sao, công nhân viên có thể tùy ý bỏ bê công việc?”
Thái Kỳ hì hì cười, sáp lại gần cũng chọc vào cánh tay hắn, Ninh Mặc rống lên một tiếng, trực tiếp vung tay chụp rót tay của Thái Kỳ.
“Ninh tiểu tổng, tôi là đại diện cho bộ thị trường chúng tôi đến thăm hỏi cậu!”
Hắn vừa cười vừa ôm lấy bả vai tôi, “Tôi gọi điện cho Tiễn Đạc, cậu nói có khéo không cơ chứ, Tường Thực có lện triệu tập gấp, cậu ta bây giờ bận rộn hết cách, còn những người khác, tôi chẳng liên lạc được ai, Ninh tiểu tổng, nhân duyên của cậu thật là kém!”
“Nằm viện chắc chán muốn chết, lúc tôi tới, có mang cho cậu quyển sách xem cho đỡ buồn!” Hắn ngồi bành trướng trên đầu giường Ninh Mặc, từ trong ngực móc ra một quyển sách, đưa cho Ninh Mặc.
Ninh Mặc mặt đen sì sì đón lấy, mới nhìn qua một cái, kêu một tiếng vứt luôn quyển sách xuống giường.
Tôi nhặt lên nhìn, trên đó viết một hàng chữ dài, tên sách rất dài, tên đầy đủ là: Làm sao để khiến bạn trở thành một mỹ thiếu niên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Đề mục nhỏ: Từ nam độc miệng lột xác thành nam khí chất!
Tôi không chút phúc hậu nào cười thành tiếng.
Ninh Mặc ngồi ngay ngắn trên giường, giận quá hóa cười, giữa hai hàng lông mày ẩn nhẫn lửa giận: “Diệp Hồng Kỳ, buồn cười lắm sao?”
Nụ cười này thật quen thuộc, tôi ước chừng đã nhìn hơn ba năm.
╮(╯▽╰)╭ đáng tiếc tôi đã thoái hóa, một kẻ nhân văn như tôi sẽ không tiện cách đến mức e ngại nụ cười của hắn nữa.
“Ninh Mặc, anh phải học cho tử tế vào, theo Thái Kỳ nhà chúng tôi mà học tập, anh ấy mắng tôi, đều chẳng cần lời thô tục! Lúc gạt tôi, đều nói tiếng người tiếng quỷ vớ va vớ vẩn!”
Thái Kỳ cười cười gõ lên trán tôi, cười như không cười giận: “Làm phản, Diệp Hồng Kỳ, trước mặt người ngoài hạ thấp mặt mũi của bổn thiếu gia!”
Mặt của Ninh Mặc bây giờ căng cứng, cho đến khi thấy môi của Thái Kỳ sắp dán lên tôi, cuối cùng không kiềm chế được, ho khan tê tâm liệt phế.
“Thái Kỳ, anh có chừng có mực một chút!” Hắn giận đến ngay cả Thái trợ lý cũng không gọi.
Thái Kỳ ôm lấy thắt lưng tôi, rất áy náy nhìn Ninh Mặc, nói: “Xin lỗi, bọn tôi ra ngoài cửa giải quyết trước, xong lại vào thăm bệnh sau!”
Hắn kéo tôi đi vài bước, rất thành khẩn quay đầu lại, nhìn Ninh Mặc sắp hỏng đến nơi bổ sung: “Chúng tôi vừa mới thành một đôi, cảm giác mới mẻ còn chưa có hết, tình lữ trẻ tuổi, dễ dàng vong tình, Ninh tiểu tổng lượng thứ lượng thứ!”
Sắc mặt Ninh Mặc không chút gợn sóng ôm đầu, chậm rãi cúi người xuống, dùng cái tay không bị thương nhặt lên một cái giày da của mình, đột nhiên ném về phía Thái Kỳ.
(⊙o⊙) oa, đây là lần đầu tiên tôi thấy Ninh Mặc bạo lực như vậy đấy.
Kinh ngạc một hồi, tôi quay đầu qua, bật ngón tay cái về phía Thái Kỳ: “Thái Kỳ, anh thật là trâu, ngay cả Ninh Mặc mà cũng bị anh chỉnh thành bạo lực cuồng!”
Thái Kỳ đắc ý cười to, chợt lách người, kéo tôi ra đóng cửa lại.
“Thái Kỳ, tôi muốn cho anh hoàn toàn xuống dốc!” Tôi nghe thấy Ninh Mặc ở bên trong nghiến răng nghiến lợi rống giận.
Rất không bình tĩnh…
“Hồng Kỳ, anh mà xuống dốc, em phải nuôi anh!” Cả người Thái Kỳ đều ngả lên tôi.
Tôi không chút do dự trả lời hắn: “Được!”
Cùng lắm thì để hắn ra ngoài cua phú bà, phú bà kia ba năm bảy, tôi hai bốn sáu, chủ nhật để cho hắn nghỉ ngơi. tôi đúng là quá thiên tài mà!
“Hồng Kỳ, em là tìm một cọng rơm cứu mạng , hay là thực sự thích anh?” Thái Kỳ đột nhiên nghiêm nghị.
Tôi nghĩ nghĩ, nhún vai một cái, “Em chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” Nếu mà bắt cọng rơm cứu mạng, tôi bắt Tiễn Đạc không phải cũng là bắt sao?
Tôi thấy Thái Kỳ bình thường tràn ngập tự tin, lúc này lại toàn hỏi mấy câu ngu ngốc.
“Nếu như em thực sự thích anh, cho dù là anh nghèo khó hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, em cũng phải yêu anh!” Hắn chơi xấu.
Nắm tay tôi, tiếp tục uy hiếp: “Em nên thích anh vô điều kiện!”
“Tại sao phải thế?” Tôi rụt tay lại, khinh thường nhìn hắn.
Hắn vênh mặt, thâm tình chân thành đưa mắt nhìn tôi: “Hồng Kỳ, nguyên nhân rất đơn gian, anh đây là mối tình đầu! Trên tình cảm, anh chỉ là một đứa trẻ….”
Phụt… Tôi nghe thấy bác sĩ Lưu, Ninh Mặc cùng với nhu nhược huynh vẫn diễn vai hôn mê ở bên trong, đồng loại phun ra một ngụm nước miếng.
Tôi bị hắn kéo cho thần hồn điên đảo, kéo tay hắn, đáp lại hắn: “Thái ba ba, vậy em là trẻ sơ sinh, em còn ngây thơ hơn so với anh!”
“Em còn có thể vô sỉ được hơn nữa sao, thực sự, Diệp Hồng Kỳ, em mà là ngây thơ, Ninh Mặc bên trong tính là gì?” Hắn đột nhiên cất cao giọng kêu lên.
“Ông đây liều mạng công tác cũng muốn hỏi cho rõ ràng!” Giọng này so mới vừa nãy còn lớn hơn, phối hợp với bộ dáng rung đùi cười gian của hắn, giống hệt một tên lưu manh.
Tôi gãi gãi đầu, chắc chắn trả lời hắn: “Ninh Mặc đó là sùng bái một người….”
Hắn cuối cùng cũng hài lòng, vô liêm sỉ cười: “Aiz, Hồng Kỳ, hai chúng ta đều là trẻ con mà!”
Chờ đến lúc vào phòng bệnh, tôi thấy mặt của Ninh Mặc càng thêm tái nhợt so với lúc nãy, con ngươi đen nhánh không có một tia sáng, nhìn thấy tôi, nhếch khóe miệng cười một tiếng, “Diệp Hồng Kỳ, tôi chưa từng thua!”
Tôi bị nụ cười của hắn làm cho rợn cả tóc gáy.
Thái Kỳ bước lên một bước, chặn trước mặt tôi, cũng học Ninh Mặc cười âm u, bắt chước giọng điệu, đem giọng điệu phía trước học mười phần cả mười: “Ninh tiểu tổng, tôi cũng chưa từng thua!”
Tôi kích động, căn cứ vào học lý cân bằng xã hội, chen vào giữa bọn họ, âm u học theo: “Các đồng chí, tôi thường xuyên thua sạch…”
Phì… Thái Kỳ tay biến thành dao, bổ cho tôi choáng váng đầu óc.
“Diệp Hồng Kỳ, mất mặt anh quá!”
“….” Em sai rồi, Thái trợ lý, không thể nào ổn định được khí thế của anh tử tế được!
╮(╯▽╰)╭
Tan làm, tôi thấy Hữu Bảo lái một chiếc Buick, anh tư hiên ngang dừng trước cổng Thiên Duyệt, vừa thấy tôi đã phất tay kêu to: “Diệp Hồng Kỳ, chị dẫn cưng đi hóng gió nào…”
Tôi vốn đã hẹn với Thái Kỳ làm xong sẽ đi KFC ăn phần ăn dành cho trẻ con, vừa thấy Hữu Bảo vài ngày không gặp, lập thức sôi trào, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một Thái Kỳ đang giúp tôi xách túi.
Tôi tung tẩy chạy tới, mở cửa xe, vui sướng rạo rực định ngồi vào trong.
Thái Kỳ bước dài một bước, vọt vào trước tôi, yên tâm thoải mái ngồi dựa vào cửa sổ bên trái. Hữu Bảo quay đầu lại, liếc hắn một cái, nói: “Thái trợ lý, anh cũng muốn đi sao?”
Thái Kỳ căm tức nhìn nó một cái, nói: “Nể tình cô là chị dâu, tôi nhịn cô, mau lái xe đi, lát nữa Hồng Kỳ còn phải đi ăn phần ăn trẻ em với tôi!”
Hữu Bảo không chút khiếp đảm nào nhìn qua, khinh bỉ hắn: “Lát nữa tôi sẽ đưa Hồng Kỳ đi ăn bữa ăn dát vàng, phần ăn trẻ con ấy của anh, biến qua một bên đi, người anh em!”
( ⊙ o ⊙ ) a! Chứng hám vàng tổng hợp của Hữu Bảo đã trở nên nghiêm trọng!
Ngay cả ăn cơm cũng phải có vàng.
“Hồng Kỳ, chúng ta ăn xong bữa ăn dát vàng, sẽ đi uống Hoàng kim ẩm…. sau đó đi spa Hoàng kim!”
Phụt… Hữu Bảo à, mày có phải có chứng ép buộc không hả!
Tôi nhìn cái tay lái dát vàng trên tay nó, không còn lời nào để nói.
Thái Kỳ lạnh mặt ngồi ở ghế sau, nắm chặt thành xe, mắt thấy xe vòng vo bốn năm vòng tại chỗ xong, rốt cục không nhịn được, nôn khan rút di động trong túi ra gọi điện thoại!”
“Giang Duyệt, tôi bảo anh, anh mau đưa bà điên nhà anh về đi, nếu mà cô ta lại chạy xe vòng quanh tại chỗ nữa, tôi sẽ gõ cho cô ta hôn mê luôn!”
Tôi ngồi bên cạnh Thái Kỳ cũng có thể nghe được tiếng rống giận dữ không bình tĩnh chút nào của Giang Duyệt: “Cậu gõ, lập tức gõ ngất cô ấy cho tôi, cô ấy không có bằng lái mà cũng dám trộm xe của tôi đi lái!”
“…” Tôi và Thái Kỳ lập tức hóa đá.
Hữu Bảo một tay xoay tay lái, một tay đoạt lấy điện thoại của Thái Kỳ, oang oang nói: “Em không có bằng lái, nhưng em có mua bảo hiểm, người được lợi là anh!”
“Mạnh Hữu Bảo, dừng xe ngay cho anh…”
Giang Duyệt hoàn toàn biến thân, một tiếng rống thô bạo này, khiến cho Hữu Bảo sợ run lên một cái, két một tiếng, dừng xe lại.
Tôi và Thái Kỳ mỗi người kéo một bên cửa xe, xe vừa dừng, đã nhảy luôn ra ngoài.
Hữu Bảo nhô đầu ra gọi tôi: “Hồng Kỳ, tao đưa mày đi ăn cơm!”
Tôi và Thái Kỳ cùng nhau lắc đầu, trăm miệng một lời: “Bọn này còn chưa mua bảo hiểm đâu!”
Phụt, vẫn là ăn KFC tương đối thực tế.
Ngày kia chính là ngày đến thành phố S, Thái Kỳ mấy ngày nay dính tôi một tấc cũng không rời, hơi rảnh một chút là bắt đầu giúp tôi phổ cập kiến thức về con nhà giàu.
“Hồng Kỳ, có tiền không phải là tội! Không có tiền càng không phải là tội, người với người đều ngang hàng!”
Đây là câu mở đầu hắn giắt bên miệng mấy ngày qua.
Tôi biết nghe lời phải đáp lại hắn, thuận miệng hỏi: “Thái trợ lý, gần đây sao miệng anh lại lảm nhảm như vậy?”
Hắn sững sờ một chút, có chút khó xử cúi đầu, nhỏ giọng trả lời tôi: “Tháng nào cũng có mấy ngày như vậy, lượng thứ!”
“Em đi MCU, sẽ rất lâu không được gặp nhau, Thái Kỳ, anh cũng nên nói với em cái gì chứ!
Thái Kỳ cau mày một lúc, suy tư hồi lâu, đắn đo nói: “Hồng Kỳ, thật ra thì bọn mình sẽ không tách ra lâu, ít lâu nữa anh cũng sẽ đến MCU, anh muốn nói với em…”
Hắn lập tức dừng lại, rất khổ não vò đầu, nôn nóng bất an.
“Nói gì?” Tôi thấy hắn cũng không ổn, liên tiếp mấy ngày nay, đều ấp a ấp úng, ngay cả lúc đi họp Tô tổng gọi hắn, hắn cùng đều ở trong trạng thái mờ mịt.
“Em nói xem, nếu trước kia em nuôi một con mèo, “hắn ngẩng đầu rất bứt rứt khoa tay múa chân với tôi, “Vốn chỉ là mèo đực, kết quả có một ngày, em đột nhiên phát hiện, nó mang thai, hoàn toàn ở trạng thái đảo ngược, em sẽ nghĩ thế nào?”
“Từ từ từ từ, lại ví dụ như, vốn là có một con gà trống, ngày ngày gáy cho em, đột nhiên có một ngày, em phát hiện ra, con gà trống biết gáy này bắt đầu đẻ trứng cho em! Em có thấy bất an mãnh liệt hay không?”
╮(╯▽╰)╭, gà trống vừa biết gáy lại vừa biết đẻ trứng, sao em lại phải bất an chứ?
Khốn thật, Thái trợ lý, chẳng lẽ anh định nói cho em biết, anh thật ra là động vật giống đực, gần đây đổi tính, lại coi trọng đàn ông, không khéo còn có thể nam nam sinh con.
Cách hỏi sét đánh như vậy khiến cho tôi thực sự kinh sợ.
“Thái Kỳ, gần đây anh có phải nhắm trúng ai rồi đúng không? Ninh Mặc, Tiễn Đạc? Hay là Tống Từ? Đàn ông với đàn ông thì không sinh con được đâu!” Tôi xông tới, nắm hắn lắc lắc: “Cho dù anh có lấy mèo làm ví dụ, cũng vô ích!”
“…” Hắn rối rắm, tay khựng giữa không trung, dừng một chút, đột nhiên dở khóc dở cười cười một tiếng, ghé mặt qua, tinh tế hôn lên môi tôi.
“Nói hươu nói vượn, anh vẫn luôn chỉ thích em! Thích từ ba năm trước!”
A? Tôi kinh hãi, hỏi: “Ba năm trước?”
Mắt hắn đảo một vòng nhìn tôi, ánh sáng trong mắt lấp lóe, lại rũ mi xuống, than thở: “Em nghe nhầm, anh nói là ba tháng trước!”