Tôi nghe thấy đồng chí Thái Kỳ dùng giọng nói rất chi là tán thưởng khen ngợi tôi: “Aiz, Hồng Kỳ, lông chân cô so với mấy cô gái khác dài hơn…”
Bốp, cái quạt máy trên mũ tôi đột nhiên bay ra ngoài, thay tôi, bắn thẳng về phía Thái Kỳ.
Tôi nghe hắn thét lớn một tiếng: “Diệp Hồng Kỳ, đồ của cô giống hệt cô… A…” Cánh quạt đập vào mắt hắn.
Hai người chúng tôi ngồi xe bảy mươi phút, cuối cùng cũng về.
Gần tới bến xe, Thái Kỳ ưu thương thở dài một cái: “Hồng Kỳ, cô nói xem ráng chiều tại sao lại đỏ đến phiền muộn như vậy!”
Tôi đang bực bội, nhìn thấy mặt trời giữa trưa đang chói chang, không nén được mà thở dài theo: “Bởi vì nó vẫn còn tráng niên, đã bị người ta coi là ráng chiều đỏ!”
Thái Kỳ nhìn tôi cười ha ha, vươn tay nhấc đống hành lý trong tay tôi.
Tôi kỳ quái: “Aiz, Thái trợ lý, không cần tôi xách hành lý nữa sao.” Mặt trời đúng là mọc đằng tây rồi, Thái đồng chí cho tới bây giờ chưa từng là người thân sĩ như vậy a.
Hắn nghiêm túc nói với tôi: “Hồng Kỳ, cô đây là đang vũ nhục một thân sĩ.”
╮(╯▽╰)╭ tôi rất thức thời mà ngậm miệng lại, cúi đầu đi theo phía sau hắn, lúc đi qua đường Tứ Bình, có ba tên say khướt đi về phía chúng tôi.
Hai to một gầy, tên gầy kia lúc đi ngang qua tôi, đưa tay bộp một cái lên ngực tôi.
“Khốn nạn…” Tôi lập tức nổi giận, nhảy ra ngoài cãi lộn kịch liệt với hắn.
Tên gầy kia, chắc là anh trai của Quách Tiểu Tứ*, đặc biệt có khí chất nhân văn, đạp trên cái giầy cổ cao 9 cm, chửi đến là trời long đất lở, nhả ngọc phun châu.
*Chỉ Quách Kính Minh – SN 84 một nhà văn trẻ, hiện tượng của “văn học khái niệm mới Trung Quốc”, đồng thời cũng là nguồn cơn của vô số vụ đạo văn kiện cáo rùm beng. Search google để biết thêm chi tiết về anh giai cute này
Nói cả nửa tiếng cũng không lặp lại một câu.
Đồng chí Thái Kỳ đứng phía sau tôi, trầm mặt, im lặng không nói gì nhìn đồng hồ, ước chừng sau 30 phút, hắn đẩy tôi ra, đi tới, quăng ngay một đấm vào vị Quách tiểu ca kia.
Tên kia sững sờ một chút, lập tức liền gầm thét xông lên.
Chiến sự hết sức căng thẳng, tôi run run lấy di động ra, bắt đầu báo cảnh sát, vừa báo cảnh sát, vừa nhìn đồng chí Thái Kỳ đang bị đánh hội đồng.
“Hồng Kỳ, chạy mau…” Hắn ôm đầu, ngồi nơi đó, dưới chân đám tráng sĩ gầm thét với tôi, ánh mắt thê lương buồn bã, giống như con thú nhỏ bị vây săn.
Tôi nhiệt huyết dâng trào! Tôi cảm thấy bản năng của người mẹ trong tôi đang từ từ dâng lên…
Tôi run rẩy bấm 100, rất nhanh bên đó có tín hiệu: “Số điện thoại bạn gọi hiện đang bận, xin gọi lại sau…”
Phụt….
Tôi xoay mặt qua, lần nữa nhìn thấy đồng chí Thái Kỳ u oán nhìn tôi, cuối cùng không nhịn được nhiệt huyết dâng trào, giơ điện thoại di động quăng về phía tên trâu bò nhất trong đám đó.
Vị tráng sĩ kia sửng sốt không phẩy ba giây, lập tức buông tha cho đồng chí Thái Kỳ, nhào về phía tôi.
Đây là một cuộc tàn sát lẫn lộn, tôi không kịp bày ra tư thế POSE của Lý ca ca nữa, cũng không kịp thét lên tiếng nào, đã bị vị tráng sĩ kia đánh trúng cằm.
“Hồng Kỳ, cô chạy mau, tôi ôm chân bọn họ cho cô!”
Thái đồng chí đã không còn biết cái gì gọi là hình tượng nữa, phanh ngực phanh cổ, sống chết ôm lấy anh trai của Quách Tiểu Tứ, lớn tiếng gào lên.
Thằng nhóc xui xẻo này, anh ôm Quách tiểu ca kia làm gì, đây không phải rất ngu sao, giống như là đem tên kia che chở trong ngực vậy.
Tôi méo cằm, bổ nhào qua, vừa gào lên, vừa đánh, có lẽ là vẻ mặt vô cùng dữ tợn, ba vị kia nhìn nhìn tôi, lại nhìn Thái Kỳ điên điên đang ôm lấy Quách tiểu ca kia, nhổ mấy bãi nước miếng, hung tợn mắng mấy câu, cuối cùng cũng biến.
Tôi giờ mới rảnh rỗi để xem vết thương của Thái Kỳ.
“Thái trợ lý, anh không sao chứ!” Tôi cẩn thận chạm vào hắn, hắn lập tức nhảy dựng lên, đứng thẳng người, sau đó dùng ánh mắt rất chi là quỷ dị nhìn tôi chằm chằm.
“Diệp Hồng Kỳ, cằm cô không sao chứ?” Vẻ kiêu ngạo của hắn dường như thấp hơn bình thường đến mấy phần.
Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi tới, tôi lập tức nhớ ra cằm còn đang trệch ra đây, miệng cũng không khép lại được!
“Thái trợ lý, cằm tôi trật khớp mất rồi!” Tôi chảy nước miếng, thiếu chút nữa khóc rống, hình tượng ơi hình tượng, mi lại một lần nữa bỏ ta mà đi.
“Diệp Hồng Kỳ, cô đừng nghịch loạn, tôi trả tiền, đi bệnh viện bên cạnh coi một chút đi!” Trên mặt Thái Kỳ thế mà lại xuất hiện cái loại vẻ mặt được gọi là thương tiếc.
Ban ngày gặp quỷ!
Mắt tôi mờ rồi!
“Thái trợ lý, anh đưa tiền cho tôi trước, tôi tự đi!” Tôi đánh giá đây chắc là thuộc về tai nạn lao động.
Hắn quả nhiên cúi đầu, soàn soạt móc từ trong ví ra một xập tiền mặt, nhét vào tay tôi: “Cô nghỉ ngơi hai ngày đi, tôi đưa cô đi xem cằm thế nào.”
Tôi khoát tay, cầm một xập tiền mặt trên tay nhiệt huyết lập tức sôi trào, đưa tay răng rắc một tiếng, liền khép cằm lại.
“Hắc, Thái trợ lý, tôi kiếm được tiền rồi!” Tôi mừng rỡ như điên, chống cằm kêu to.
Thái Kỳ giơ ngón tay ra, run rẩy: ‘Mẹ nó… Diệp Hồng Kỳ!” Ba chữ cuối cùng, là hắn rống lên nhả ra, một cái tát chụp lên lưng tôi, lực lớn vô cùng.
“Cô đi xem bệnh cho tôi!”
Hắn kéo tay tôi, giơ tay cản một chiếc taxi lại, ấn tôi vào, mình cũng ngồi vào theo.
Lúc xe bắt đầu chạy, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Diệp Hồng Kỳ, lúc ấy cô có cơ hội chạy, tại sao không chạy?”
Tôi nghĩ nữa ngày, cũng nghĩ ra lý do cụ thể, cũng đâu thể nói với hắn, là bản năng làm mẹ trong tôi đại phát. Vậy nên, tôi ôm cằm, giả bệnh giả ốm.
Trong xe yên ặng một cách quái dị, một lúc sau, Thái Kỳ đột nhiên quay mặt lại, cố làm ra vẻ không sao cả: “Aiz, Hồng Kỳ, cô hay là nuôi tóc dài đi…”
“…” Thằng nhóc này quả nhiên bị đập đến ngu rồi! Lúc này lại nhớ tới thứ chết tiệt này!
Trẹo cằm thật ra chẳng ảnh hưởng gì đến công tác, đạo lý này sau khi tôi nhận được thông báo của Ninh tiểu tổng mới ngộ ra được, toàn Thiên Duyệt lớn như vậy, trừ đám tinh anh còn có thập nhị sai kia, hắn ta lại chỉ định có mình tôi qua.
Thái đồng chí nghe nói là ở nhà dưỡng thương, hai trợ lý, tôi một hắn một, bây giờ hắn dưỡng thương, tôi đương nhiên phải làm việc.
Cho nên khi tôi mang theo một khối ứ thanh trên cằm bước vào phòng làm việc tạm thời, ánh mắt Ninh Mặc không thể ức chế mà tối lại.
“Diệp Hồng Kỳ, bây giờ cô giỏi thật, nghe nói còn một đánh ba, quần ẩu với người ta ở đầu phố?”
Tôi yên lặng sờ sờ cằm, có chút buồn bực, cũng không để ý đến mấy vị quản lý đứng sau hắn, trực tiếp đáp lại: “Ninh tiểu tổng, chuyện này có liên quan đến công việc sao?”
Tôi đương nhiên không ngại ngồi rảnh rỗi buôn chuyện với hắn trong thời gian công tác, mấu chốt là ánh mắt lấp lánh của đồng chí Tô tổng đang bắn thẳng về phía tôi, tôi một không có chỗ dựa, hai không có thực tài học sâu hiểu rộng, anh bảo tôi đi làm như pha trò, quá bằng bảo tôi hãy chạy làng đi hay sao?
Huống chi ánh mắt của Tô tổng ủ rũ như vậy, lại □ như vậy, chắc là trừ đám trẻ tội nghiệp F4 của Thiên Duyệt và Thái Kỳ ra, bây giờ bà ấy lại nhìn trúng Ninh tiểu tổng rồi.
Tranh giành đàn ông với cấp trên, đây là chuyện đặc biệt trâu B như thế nào chứ, Diệp Hồng Kỳ tôi nào có cái gan này.
Ánh mắt Ninh Mặc bỗng trừng lớn, vươn tay qua, dùng sức kéo tôi một cái, tôi đi theo phía sau hắn, lảo đảo, cửa phòng họp bị hắn đẩy tung đập ra đập vào.
Phía sau cánh cửa gỗ chớp qua chớp lại ấy, tôi liếc thấy sắc mặt Tô tổng trở nên bí hiểm, điều này làm cho trái tim bé nhỏ của tôi cực kỳ kinh hoàng.
Bất kể thế nào, tiểu tình nhân Thái Kỳ đã không có ở đây, chính là thời điểm Tô Tổng vươn tay vươn chân, tôi lại đoạt mất phong cách của bà ta, xong rồi, Ninh tiểu tổng, anh hại tôi thảm rồi!
“Diệp Hồng Kỳ, rốt cuộc cô muốn thế nào?” Ninh Mặc vươn hai tay, đặt lên trên tường, vây cả người tôi vào trong, vẻ mặt của hắn vừa tức vừa bất đắc dĩ lại mệt mỏi, “Cằm cô thế nào? Có đau không?”
Hắn chậm chạp từ từ vươn tay chạm lên cằm của tôi, tôi ngửa đầu lên, lập tức né qua.
Làm gì vậy, phim tình cảm Đài Loan sao, có cần phải bi thương đến vậy sao, tôi nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Gần đây nội tiết tố của anh bị phân bố dư thừa quá hay sao? Hay là bây giờ mỗi ngày một việc thiện? Nếu không chẳng lẽ anh có dì cả mẹ đến thăm?”
Hắn bị tôi nói cho cứng người, trên mặt mang theo một tia giận tím tái: “Diệp Hồng Kỳ, trước kia bất kể thể nào, cô coi như cũng nhu thuận đáng yêu, mọi người đều là bạn học một thời, có cần phải nói năng tuyệt tình đến vậy sao?”
Hắc, thế mà anh ta cũng nói ra được!
Tôi đột nhiên cười lên: “Ninh tiểu tổng, đừng, đừng nhắc đến tình cũ, thứ kia giống như mây trôi vậy! Anh cứ coi tôi là một trợ lý nhỏ bé đi, tôi đã kiểm điểm sâu sắc rồi, trước kia tôi là mắt dính đầy gỉ, thị lực không tốt, mới đuổi theo phía sau anh, cái gì mà nhu thuận, đều là giả bộ hết, bây giờ tôi đã hoàn toàn thấu triệt, anh tìm thục nữ của anh, tôi làm lưu manh của tôi, chúng ta ai cũng đừng có động đến ai.”
Nói đến hai chữ lưu manh, tôi lập tức có một loại cảm giác thân thể run rẩy, dáng vẻ chết cũng không biết xấu hổ.
Khóe miệng Ninh Mặc giật giật, thu hồi tay lại, giọng vừa lạnh vừa khinh thường: “Cô và cái tên Thái Kỳ kia chỉ toàn học cái xấu xa, làm thị trường dễ bị biến chất thành lưu manh nhất, một cô gái như vậy, có thằng con trai nào thích chứ?”
Tôi lập tức cảnh giác, đã có một ông Thái papa, chẳng lẽ đồng chí Ninh Mặc cũng muốn góp một chân vào, đóng vai Ninh papa của tôi?!
Sao đầu năm nay là người hay là quỷ cũng đều thích giáo huấn tôi hết vậy!
Hơn nữa, người thích tôi đây hơi bị nhiều, còn mượn anh phải phiền hộ sao!
Ánh mắt tôi mở lớn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, rất vô lại huýt sáo một cái, xua tay làm bộ như không quan tâm nói: “Ninh Mặc, đừng suy nghĩ nhiều, sau này tôi sẽ không quấy rầy anh, anh cũng đừng có thử dò xét tôi làm gì, gì nhỉ, trước kia tôi nhu thuận như vậy, cũng đâu có thấy anh thích tôi…”
Tôi khựng lại một chút, mặc dù nói đã quyết định sẽ hoàn toàn buông tha cho người này, nhưng mà nhắc đến quãng thời gian trước kia, tôi vẫn không nhịn được mà có chút tắc thở trong cổ họng.
Hắn cũng không ngắt lời tôi, yên lặng nhìn tôi, thấy tôi khựng lại, thở dài một hơi: “Hồng Kỳ, có những lời không cần phải miễn cưỡng bản thân nói ra ngoài!”
Tôi lập tức cảm thấy mình lại rơi vào thế hạ phong.
Tôi đúng là không sắm nổi vai diễn nữ vương kia, tôi đã ở nhà nghiên cứu vai Dương Tiêu của Trương Thiết Lâm kia đến mấy ngày trời, cái kiểu giương đầu kia, rồi cái kiểu uốn lưỡi lưu manh, không biết tôi đã đóng giả bao nhiều lần, làm sao lúc đối diện với Ninh Mặc, tôi liền lập tức trở nên lắp bắp.
“Hồng Kỳ…” Hắn còn muốn nói thêm gì đó.
Tôi lập tức ngắt lời hắn, đặc biệt thành khẩn khai thông với hắn: “Ninh Mặc, anh đừng tự luyến, tôi bây giờ đã không còn nhớ đến anh nữa, yên tâm, sẽ không có ai nửa đêm chạy đến ném đá vào cửa kính nhà anh nữa đâu!”
Vẻ mặt hắn hóa đá, một lúc lâu sau, trả lời tôi: “Hồng Kỳ, chuyện này tôi quên không nói cho cô biết, cô ném nhầm tầng, cô ném vỡ cả cửa kính nhà hàng xóm bên cạnh của tôi.”
“…” Tôi đông cứng. Hơn nửa đêm, lại phải tránh bảo vệ, còn phải