“Diệp Hồng Kỳ, hai chọn một, dựa theo phiếu bầu trong diễn đàn của công ty, cùng bài viết của mọi người nhắn lại, trong vòng ba ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng, cô xem thế nào mà làm đi!”
Đây chẳng lẽ là Siêu cấp nữ sinh*!
*Super Girl – Một cuộc thi Tài năng ca hát dành cho phái nữ của đài truyền hình Hồ Nam – Trung Quốc
Còn diễn biến thành tranh tài có thưởng…. OTZ, vì sao lại như vậy! Bài viết cùng bỏ phiếu, cái này cần bao nhiêu tỷ số nhân duyên chứ….
Tôi ngay cả sự tồn tại của diễn đàn công ty cũng không biết!
“Thái trợ lý, diễn đàn công ty ở đâu vậy!” Tôi hô lên, Thái Kỳ đến mắt cũng chẳng thèm ngẩng lên, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ cô mới giác ngộ, còn kịp sao? Không bằng làm việc cho tốt, còn có một tia hy vọng!”
Tôi hoàn toàn dùng sai phương hướng rồi, tôi nên tự lực cánh sinh, chăm chỉ post bài, mà không phải tung ta tung tưởi chạy theo làm em gái chạy việc cho Thái trợ lý.
Tôi sai lầm rồi, tôi hao phí thời gian cùng tuổi trẻ, tất cả lãng phí trên kẻ tiểu nhân này.
Thái Kỳ thu dọn xong đồ trong tay vừa ngẩng đầu, ánh mắt nhíu lại, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, tà ác cười với tôi một tiếng: “Diệp Hồng Kỳ, cô có biết có một hành vi gọi là câu bài, còn có một loại hành vi được gọi là vu hãm…”
Hắn ý tứ sâu xa, nhìn tôi, tôi cũng ý tứ sâu xa nhíu mày theo hắn, tôi hiểu ý của hắn.
Tôi nghiến nghiến răng, ngồi phịch xuống, bắt đầu tìm kiếm diễn đàn công ty trong truyền thuyết kia.
Quả nhiên, mới vừa mở diễn đàn công ty ra, đã nhìn thấy phía trên dán ảnh của tôi cùng một anh trai đầu to, nhìn như hai đứa tội phạm bị truy nã ấy.
Mà anh giai kia, tôi nhìn thấy rất quen mắt.
“Khốn nạn, lại là nhu nhược huynh!” Tay tôi run run mở ra quy tắc bỏ phiếu, quả nhiên dưới bài viết của anh ta đã có không ít phản hồi, đại đa số đều là những lời tán dương của đồng nghiệp trong công ty.
Tôi úp mặt xuống dùng đầu cụng vào bàn, mấy ngày nay tôi đều hao tổn tinh lực trên người Thái Kỳ, mười hai thoa của công ty, trừ anh rác rưởi thấy tôi liền rơi lệ bỏ chạy ra, những người khác đều đối với tôi khách khí quá trời.
Tôi chẳng trông cậy gì vào chuyện bọn họ có thể tán dương tôi cái gì.
“Dô ta, liều mạng!” Tôi xắn tay áo lên, hét lớn một tiếng, bắt đầu tự mình câu bài.
Mỗi một bài viết tôi đều phủ lên một bộ bộ quần áo khác nhau, từ người công nhân vệ sinh đến trợ lý các ngành, mỗi người tôi đều COS* một lần.
*Cosplay một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra, viết tắt của “costume play”, và được phát âm là kosupure (コスプレ) ở NhậTừ này chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, tokusatsu, truyện tranh sách, tiểu thuyết đồ họa, video games, hentai và phim giả tưởng, … ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu thích. (Wiki)
Đem mình khen giống như cỏ linh chi trên trời vậy, rực rỡ vô cùng, ngay cả Thánh mẫu cũng không bằng một vạt áo của tôi.
Post xong cho mình, tôi cảm thấy còn chưa đủ, quyết định ẩn núp đi theo topic của nhu nhược huynh…
Post cái gì bây giờ? Tôi cắn đầu ngón tay trầm tư suy nghĩ, Thái Kỳ khoanh tay, từ sau bàn bước tới, nhìn tôi liều mạng post bài.
Chân chính là mười ngón tung bay, siêu cấp nhanh mạnh….
“Oa khốn thật, Diệp Hồng Kỳ, ngay cả chuyện chôm giấy vệ sinh cô cũng đổ lên trên đầu Tiểu Tống!” Hắn hô nhỏ một tiếng chỉ vào bài post của tôi.
Tôi nghiêng đầu, dùng ánh mắt tóe lửa nhìn hắn.
Quay đầu lại, tiếp tục bôi nhọ anh giai yếu ớt.
Ví dụ như là, ăn cơm dùng nước sôi công cộng để rửa bát. Chôm giấy vệ sinh trong công ty theo định kỳ! Còn có, chiếm dụng tài nguyên trong công ty lâu dài, sao chụp lý lịch sơ lược của cá nhân….
Tôi càng viết càng đen xì, đem tất cả những chuyện trâu bò mà tôi đã làm sau khi vào công ty gán hết cho nhu nhược huynh.
Thái trợ lý sợ hãi than: “Diệp Hồng Kỳ, tôi đúng là coi thường cô! Cô còn có thể làm chuyện gì vô sỉ hơn nữa được sao?”
Tôi âm u quay người chín mươi độ cứng đơ, nhìn hắn cười hắc hắc, thuận tay đánh lên: thu thập báo cáo cơ mật của từng người, cùng với tung ra nội bộ công ty!
Bài viết được post lên không lâu, nội tâm của tôi liền bị lương tâm khiển trách.
Lại nói, trước kia, lúc thi viết, tôi đã hãm hại anh giai nhu nhược một lần, lần này hãm hại hắn như vậy, dùng hành vi của mình để vu hãm cho hắn, cũng quá không chân chính.
“Diệp Hồng Kỳ, chẳng lẽ hôm nay cô muốn làm thêm giờ?”
A? Tan sở rồi? Tôi ngẩng đầu lên, dùng dáng vẻ thống khổ nhìn Thái Kỳ: “Thái trợ lý, tôi tôi cảm thấy lương tâm đang trừng phạt mình!”
Thái Kỳ bĩu môi: “Vậy thì làm sao, còn có năm phút nữa sẽ hết hạn gửi bài! Kết quả sáng mai sẽ được thông báo!”
Tôi đại nghĩa hùng hồn nắm tay, nhìn Thái Kỳ nói: “Thái trợ lý, tôi từ đầu tới cuối vẫn không đạt tới độ thâm như anh được, tôi quyết định buông tha cho việc vu hãm Tống Tư!”
Hắn nâng cằm, giơ tay ra hiệu cho tôi: “Aiz, mời cứ tự nhiên!”
Tôi nhắm mắt lại, trong vòng hai phút trước khi diễn đàn khóa bài post, cuối cùng không tìm được một bộ quần áo nào nữa, run rẩy đánh lên một hàng chữ nhỏ, ở ngay phía dưới bài post vừa mới được post lên: Bên trên đơn thuần là hư cấu, nếu như có sự tương đồng, hoàn toàn là do trùng hợp!
Nhu nhược huynh, tôi đã làm hết sức rồi!
Ding, đồng hồ đếm ngược của diễn đàn nhảy một cái, cuối cùng khung trả lời cũng bị khóa lại.
Tôi thở hắt một hơi, tê liệt ngồi trên ghế.
Thái Kỳ dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn tôi: “Diệp Hồng Kỳ, cô chơi xong rồi, cô chơi xong rồi!”
Tôi trừng hắn, rống giận: “Ông đây đã cố không thẹn với lương tâm!”
Hắn chậm rãi lắc đầu một cái, nhếch môi không tiếng động cười: “Aiz, Hồng Kỳ đồng chí ơi, cô chẳng lẽ không biết IP trên diễn đàn công ty đều cố định sao?”
A, vậy thì đã làm sao?
Tôi đáp lại hắn bằng ánh mắt không biết sợ.
Hắn đập bàn cười to, mở trang của tôi ra, tôi chỉ liếc một cái, thiếu chút nữa từ trên ghé té xuống.
Tôi nhìn thấy dưới mỗi phản hổi, đều có địa chỉ IP đỏ tươi hiển thị, khủng bố như vậy, chói mắt như vậy, cũng đều hiển thị ra ngoài.
Mẹ kiếp, là đứa nào chế ra cái hệ thống này!
Đừng có cản tôi, tôi muốn lật bàn!
“Diệp Hồng Kỳ, cô biết chứ, hành vi này của cô bình thường chỉ có một danh từ có thể giải thích!” Thái Kỳ cười tít mắt khoanh tay nhìn tôi.
Tôi lệ rơi đầy mặt cào cào màn hình.
“Đấy gọi là tinh phân*!”
* Là bệnh tâm thần phân liệt ấy ạ =)), ai bẩu chị ý COS cho lắm vào.
Tôi bỗng nhiên đứng phắt dậy, rút thẻ điểm ra quăng vào Thái Kỳ, “Nếu không phải anh bảo tôi câu bài, nếu không phải anh bảo tôi vu hãm, tôi cũng đâu có mất mặt như vậy!”
Thái Kỳ buông tay, tránh né tôi cười to: “Hồng Kỳ, cô thật không có kiên nhẫn, câu kia của tôi đã nói hết đâu, có một loại hành vi gọi là câu bài, có một loại hành vi tên là vu hãm, đối với một thanh niên năm tốt* mà nói…. đều là không tốt!”
*Học tập tốt, tư duy tốt, kỷ luật tốt, lao động tốt, phong cách tốt
Grào, tôi trực tiếp đụng đầu vào bàn chết đi cho xong!
Tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra: Ninh Mặc là dùng ánh mắt giết tôi! Còn Thái Kỳ dùng thủ đoạn mềm dẻo để giết tôi! Trên thế giới này, kỳ thực chỉ có tôi là vô tội nhất!
Suy nghĩ thông suốt xong, tôi hệt như một cái bình bị đập nát tan tành!
“Diệp Hồng Kỳ, lại đây xem kết quả trên diễn đàn này!” Mới vừa vào giờ làm, đồng chí Thái Kỳ đã chạy tới nháy nháy mắt với tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng, buông bình trà trong tay, khoát tay về phía hắn, cực kỳ có cốt khí mà đáp lại: “Không cần đâu, Thái trợ lý!”
Lúc ông đây đây bị quét xuống, bảo đảm ngay cả chân mày cũng sẽ không nhăn lấy một cái.
“Aiz, cô bình tĩnh!” Thái Kỳ dùng ánh mắt nhìn người Namek mà nhìn tôi, “Aiz, Hồng Kỳ, nếu cô sớm đi theo tôi rèn luyện, cũng sẽ không bị Ninh tiểu tổng đùa bỡn thành như vậy!”
Tôi hắc hắc cười với hắn, bưng bình trà to đi tới phía sau hắn, nhấc tay, đổ lên trên đầu hắn, mắng chửi người còn không vạch khuyết điểm ra, huống chi là nhạo báng.
Thái Kỳ, tôi nhịn anh lâu lắm rồi!
Đồng chí Thái Kỳ hóa đá, trong ánh mặt trời mùa hè, được tắm trong mưa to tầm tã, trên mặt đọng đầy nước, trên đầu còn nhô lên một nắm lá trà.
Tôi chợt nhíu mày, đáp lại sự khiêu khích của hắn: “Cái gì?”
“Cô bướng quá, hệt đàn ông!” Hắn rút khăn giấy ra lau mặt, giống như chẳng tức giận lắm.
Tôi lấy ra một cái thùng carton cực đại đã được chuẩn bị trước, bắt đầu thu dọn đồ dùng của mình, từ bồn hoa để bên vách tường dọn đến hộp trà trên bàn của Thái Kỳ, cả một hộp lớn.
Khóe mắt Thái Kỳ giật giật, giơ chân đạp vào mông tôi: “Này, không xem xem kết quả hả?”
Tôi vừa thu dọn đồ đạc, vừa hừ hừ cười lạnh với hắn, cứ làm như tôi là đứa trẻ ba tuổi không bằng, làm sao có thể cứ để người ta dễ dàng đùa bỡn như vậy, tôi đây đã tinh thần phân liệt hoàn toàn, còn có thể ở một nơi bình thường như thế này để làm việc sao?
Tôi nên tới nhà thương ở Nam Kinh chiếm cái giường mới đúng!
Nếu mà tốt, còn có thể vào phòng VIP của bệnh viện khoa não, với tư chất và tài mạo đều song toàn như tôi, tuyệt đối có thể riêng một ngọn cờ trong đám bệnh nhân tâm thần!
Tôi việc gì phải lăn lộn với anh! Cái này gọi là lãng phí nhân tài!
“Anh thích chết thì đi mà đi, biến ngay! Cách xa tôi một chút!” Tôi đưa chân đạp lại hắn, ôm lấy hộp giấy to đùng, đi về phía cửa kính.
Thái Kỳ hoảng hồn, xông lên kéo tay tôi lại, cúi người nhìn sắc mặt của tôi, trưng lên một khuôn mặt tươi cười: “Ấy ấy ấy, Hồng Kỳ, giận thật à, cô đừng đi mà! Tôi đã nói với cô rồi…”
Tôi không thèm để ý đến hắn, cầm hộp giấy, bắt đầu hát như điên:”Anh thật độc, anh thật độc, anh thật độc độc độc độc….”
Thái Kỳ đi ngay phía sau tôi, chạy chầm chậm theo, vừa chạy vừa nhỏ giọng khuyên tôi: “Diệp Hồng Kỳ, đừng hát nữa, hôm nay bà sếp tổng của Thiên Duyệt đi kiểm tra, nghe cô hát như vậy, đến mười Thái Kỳ cũng không giữ cô lại được đâu!”
Tôi quay đầu lại nhe răng với hắn, tôi thế này rồi mà còn cần anh bảo lãnh sao, đang nằm mơ sao, chẳng lẽ tôi bị đùa giỡn như vậy còn chưa đủ sao?
“Tô tổng!” Qua một khúc ngoặt, Thái Kỳ đi theo sau lập tức thắng lại, cung kính lên tiếng chào một phụ nữ trung niên đang đi tới ở phía trước mặt.
“Diệp Hồng Kỳ, chào Tô tổng!” Hắn đá đá chân tôi.
Vị phu nhân trung niên kia đại khái chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất ưu nhã, một thân đồ công sở màu ngọc trai, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền tinh tế nhỏ nhắn bằng bạch kim, trên cổ tay thấp thoáng một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy trong veo như nước, mái tóc xoăn bồng bềnh xõa tung, từ bả vai buông xuống. Cả người thoạt nhìn dáng vẻ rất khôn khéo.
Tôi không phản ứng kịp, quay đầu đi, nhìn về phía Thái Kỳ ngây ngốc: “Hả, cái gì?”
Thái Kỳ đá tôi một phát làm tôi khuỵu xuống, bắp chân tôi mềm nhũn oạch một cái, liền bò xuống trước mặt vị phu nhân kia, cái thùng giấy vĩ đại kia cũng rớt xuống.
Hộp trà trong thùng giấy theo quán tính lăn lông lốc ra ngoài, cho đến khi đụng phải mũi chân của vị phu nhân kia, mới ngừng lại.