p ?" Cô ta có thể tiếp tục huyên thuyên cái miệng và động tay động chân, còn cô sẽ không đễn ý mục tiêu lần sau có phải là cái miệng rộng ngoác của cô ta hay không.
"Thuần Đình!" Thạch Tri Mặc lấy ánh mắtkhiển trách nhìn Liễu Thuần Đình, cảm thấy cô làm như vậy có hơi chút quá đáng.
"Thế nào?" Liễu Thuần Đình lạnh lùng cười, ý cười lại không truyền tới đáy mắt. "Tôi lần trước đã cảnh cáo cô rồi phải không? Ít đến làm phiền chúng tôi, hơn nữa, đây chỉ là mộtcảnh cáo nho nhỏ mà thôi. "
"Thế nhưng cô ấy thật sự gặp khó. . . " Thạch Tri Mặc khó khăn nói.
“Thì sao! Cũng chỉ có đầu gỗ như anh mới đi tin lời của cô ta, thấy cô ta đáng thương. " Liễu Thuần Đình lơ đãng lại phóng ra một con dao khác, làm cho cánh tay Phạm Chỉ Song đang leo lên người Thạch Tri Mặc rụt trở lại. "Người đáng thương tất cóchỗ đáng trách, không phải sao?"
Liễu Thuần Đình quay đầu đi nhìn Phạm Chỉ Song, "Phạm Chỉ Song, cô nghĩ tôi chưa điều tra qua cô sao?" Cô khinh thường cười, chỉ cần nửa con mắt đã nhìn thấu người nhìn thẳng vào Phạm Chỉ Song.
"Cô. . . Cô không thể biết được chuyện đó!" Phạm Chỉ Song run rẩy lui về phía sau mấy bước.
Không có khả năng! Bề ngoài luôn luôn kiêu ngạo nhu nhược của cô ta được che giấu rất tốt, tuyệt đối không ai có thể biết được, không thể có người phát hiện ra những việc cô ta đã từng làm.
"A! Cô xác định ư?" Nếu đổi lại là người khác có thể sẽ khôngtra được, bất quá cô ta hiện tại hình như còn chưa biết cô ta đang nói chuyện với ai.
Cô là Liễu Thuần Đình, cũng không phải là con mèo nhỏ ven đường vô dụng! Ngay cả lầu năm góc cơ mật cô cũng có thể tùy tiện sử dụng, huống chi chỉ là một ít tin thị phi của Phạm Chỉ Song? Cô tiện tay cầm lên cũng có một xấp dày.
Biểu tình vô cùng tự tin của Liễu Thuần Đình làm cho Phạm Chỉ Song bất an, kinh hãi liên tục lui về phía sau. "Không có khả năng. . . Không có khả năng. . . "
"Không tin phải không? Tôi có thể lấy vài ví dụ nói cho cô nghe. Cô khi còn rất trẻ đã sống chung với đàn ông, lúc học cao trung thì đã từng có thai, còn có. . . "
Liễu Thuần Đình còn muốn nói tiếp, lại bị Phạm Chỉ Song cắt đứt. "Không! Không cần nói. . . " Cô ta che lỗ tai không muốn lại nghe thấy những chuyện trong quá khứ.
"Thế nào? Dám làm không dám nghe người ta nói ra sao?" Liễu Thuần Đình cười lạnh một tiếng.
"Tôi. . . " Phạm Chỉ Song đôi môi run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Liễu Thuần Đình.
Liễu Thuần Đình còn muốn nói tiếp, lại bị Thạch Tri Mặc bên cạnh vẫn không lên tiếng cất giọng cắt ngang. "Đủ rồi! Không nên nói nữa!"
"Vì cái gì không thể nói? Anh không phải nói cô ta đáng thương sao? Em để anh biết cô ta vì cái gì mà trở nên như thế đáng thương! Cô ta mỗi lần tìm một công việc mới luôn nghĩ mê hoặc ông chủ, sau đó hết lần này đến lần khác đổi công tác, ôm ý nghĩ cưỡi lừa tìm ngựa muốn câu được một con cá lớn, chỉ tiếc một cá lớn không câu được lại câu được con cá mập, không những không thể thành vợ của kẻ có tiền, còn bị lừa hết mớ tiền để dành trước đó, ôm một đống nợ chạy trối chết!"
"Chỉ Song, chuyện này là thật sao?" Thạch Tri Mặc trầm mặc chua xót nhìn Phạm Chỉ Song, không dám tin cô ta lại là ngườinhư vậy.
Hắn vẫn luôn cho rằng, cô ta phản bội hắn là vì tịch mịch và ghét bỏ xuất thân củahắn, từ trước cho tới giờ vẫn không nghĩ tới, kỳ thực cô ta căn bản cũng không phải người như hắn đã nghĩ, mà là lẳng lơ như vậy, tham lamnhư vậy.
Là cô ta che giấu quá tốt, hay là trong quá khứ hắn quá mức mù quáng?
Ngay cả cho tới bây giờ, nếu như Liễu Thuần Đình không vạch trần cô ta, có phải là hắn vĩnh viễn sẽ không biếthay không, kỳ thực hắn thực sự quá mức ngây thơ, nghĩ con người ai cũng thật sự tốt đẹp, trái lại nhìn không rõ lòng dạ người ta. . .
"Không! Tri Mặc anh nghe em nói. . . Kỳ thực. . . Kỳ thực em. . . " Phạm Chỉ Song còn muốn nói cái gì nữa, lại nghẹn cứng ở trong miệng nói không nên lời.
Vì tất cả đều là sự thực, là sự thật không thể xóa bỏ.
"Tôi không muốn nghe thêm gì nữa, Chỉ Song. " Thạch Tri Mặc thở sâu, hồi phục lại yên lặng lúc đầu.
"Cô nói đi!Cô bây giờ rốt cuộc cần bao nhiêu tiền?"
Coi như là giúp đỡ một người bạn đi! Nếu như trong phạm vi hắn có thể làm, hắn sẽ giúp đỡ.
"Thạch Tri Mặc, anh điên rồi!" Liễu Thuần Đình không thể tin tưởng nhìn đầu gỗ to xác trước mắt không biết mình đang nói cái gì hay không.
Chính hắn chẳng lẽ không biết, dù cho nhà hàng kinh doanh tốt, nhưng cũng chỉ mới đi vào quỹ đạo thôi, cho nên lợi nhuận mấy năm gần đây cũng chỉ vừa vặn bù vào phần lỗ mấy năm đó thôi sao?
Mà hắn bây giờ lại muốn cho Phạm Chỉ Song mượn tiền? Số tiền Phạm Chỉ Song thiếu đối với cô mà nói có lẽ không tính là cái gì, thế nhưng với hắn mà nói lại là một khoản không nhỏ a!
"Thuần Đình, đủ rồi! Cô nói đi! Rốt cuộc bao nhiêu, tôi sẽ tận lực giúp cô. "
"Em. . . Ba trăm vạn. "
Ba trăm vạn? Hắn tính nhẩm trong đầu hẳn là mình có thể lo liệu được số tiền này? Thạch Tri Mặc thầm nghĩ.
"Ba trăm vạn? Có lầm hay không a! Ông chủ, anh sẽ không thực sự muốn cho cô ta mượn chứ?" Bị bỏ quên ở một bên A Cương vẻ mặt không thể tin được hô to.
Trời ạ! Ông chủ chắc sẽ không thực sự ngu ngốc như thế đi? Biết rất rõ ràng là khoản tiền này một khi cho mượn sẽ không thể lấy lại được, còn ngây ngốc mà đem tiền đưa cho người phụ nữ kia, cũng chỉ vì là bạn bè thôi sao?
Vậy người bạn này cũng chơi quá có ‘nghĩa khí’ rồi?
Nếu như vậy, lần sau hắn cũng muốn mượn ông chủ năm trăm vạn! Trên thế giới này nào có chuyện tốt như thế chứ?
"Đủ rồi, A Cương! Tôi đã quyết định sẽ không thay đổi. " Thạch Tri Mặc kiên quyết nói.
"Ngay cả em cũng không được sao?" Một thanh âm tĩnh táo dị thường hỏi, Liễu Thuần Đình ngẩng đầu lên nhìn Thạch Tri Mặc, sắc mặt hờ hững, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hắn tràn đầy chờ mong, hi vọng hắn không nên nói ra câu trả lời mà cô đang nghĩ.
Hắn cảm thấy cô tựa hồ có chỗ nào đó không đúng, lại không kịp suy nghĩ sâu xa. "Không sai! Anh sẽ không thay đổi quyết định của anh. "
Lúc nghe thấy Thạch Tri Mặc trả lời, tâm Liễu Thuần Đình cũng lạnh dần.
Đợi lát nữa sẽ cùng Liễu Thuần Đình giải thích quyết định của hắn là được rồi, Thạch Tri Mặc nghĩ như thế, thế nhưng hắn lại đánh giá thấp một tâm tư của phụ nữ có bao nhiêu phức tạp và thâm ảo khó hiểu, nhất là cô —— một cô gái có thói quen nắm giữ tất cả.
"Phải không?" Liễu Thuần Đình thản nhiên nhìn Thạch Tri Mặc liếc mắt một cái. "Hi vọng anh sẽ không hối hận. "
Khi đó Thạch Tri Mặc vẫn không rõ Liễu Thuần Đình nói lời này là có ý gì, bất quá sau khi hắn về đến nhà, nhìn thấy không có một ai trong phòng và di động không người bắt máy, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ ý của cô.
Bất quá đã quá muộn, vì sớm đã người đi nhà trống.