“Mẹ, con không muốn chơi cùng bọn con gái đâu!”– Nhóc con bốn tuổi Giản Hạo Thiên nắm lấy cánh tay Giản Tiểu Bạch lắc lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên khẽ nói: “ Bọn con gái đều đáng ghét như nhau, bôi đầy nước miếng lên mặt con.”
“Ừ!” Giản Tiểu Bạch nhìn gương mặt giống hệt như Mặc Tử Bắc của cậu nhóc mà chỉ biết thở dài một tiếng rồi cúi xuống đối diện với con trai: “ Thiên Thiên các bạn gái rất dễ thương, mẹ cũng là con gái nè, hông lẽ Thiên Thiên cũng không muốn chơi với mẹ hả?”
“Không đúng mẹ là người xinh đẹp nhất. Con thích mẹ nhưng không thích bọn con gái trong lớp.” Giản Hạo Thiên chu cái miệng nhỏ nhắn thật đáng yêu.
Cậu nhóc càng lớn càng dễ thương, môi hồng răng trắng, lại thêm đôi mắt đen tròn long lanh. Còn nhỏ mà đã anh tuấn như vậy, lúc đi học luôn bị bọn trẻ trong lớp tranh nhau chơi với cậu, chưa kể các cô giáo cũng rất yêu quý cậu. Mỗi lần Giản Tiểu Bạch dắt Hạo Thiên đến nhà trẻ, các cô đều chạy đến ôm hôn nhóc.
Giản Hạo Thiên được mọi người yêu quý và cưng chiều như vậy khiến một người mẹ như cô cũng thấy vô cùng tự hào. Giản Tiểu Bạch không thể không bội phục quyết định sáng suốt của mình năm đó. Sinh ra Hạo Thiên là niềm kiêu hãnh nhất trong cuộc đời cô.
Mọi khổ cực cô đều cắn răng nhẫn nhục, ròng rã suốt mười tháng trời thai nghén, trải qua bao nhọc nhằn vất vả. Suốt hai ngày liền vật lộn ở trong phòng sinh đau đớn e rằng còn hơn cả chết đi. Hành hạ cô một hồi, rốt cuộc vẫn phải sinh mổ. Mỗi ngày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, cô cảm thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng, một tia hối hận cùng oán giận đều vì sự xuất hiện của bé con mà tan biến thành mây khói.
Mỗi lần Lâm Hiểu Tình gặp Hạo Thiên đều ước ao vô cùng, cô và Hùng Lập Tân kết hôn đã được hai năm nên rất khao khát một đứa trẻ, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy tin tức gì. Bởi vậy Lâm Hiểu Tình đối với tiểu Hạo Thiên có thể nói càng ngày càng nuông chiều.
Hạo Thiên càng lúc càng được mọi người thi nhau chiều chuộng. Nhóc con này thật khiến người làm mẹ như cô đây cảm thấy kiêu hãnh.
“Là một cậu bé ngoan thì phải chơi vui vẻ với các bạn, không được làm những chuyện khiến mẹ buồn có đúng không.”
“Dạ! Con đúng là đứa bé ngoan mà.” Hạo Thiên ngẩng cao đầu, vội vàng thanh minh.
Giản Tiểu Bạch mỉm cười chạm nhẹ cái mũi nhỏ của cậu bé: “Thiên Thiên biết phải làm như thế nào chứ!”
“Nhẫn nhịn ! Lần lượt thích từng bạn !” – Cậu bé cong khóe miệng nhỏ tỏ vẻ không đồng tình đáp lại. Nhưng cậu không muốn mẹ phải tức giận, ba đã nói muốn làm một cậu bé ngoan thì nhất định phải ngoan ngoãn vâng lời mẹ.
Mai Thiếu Khanh nhận làm ba tiểu Hạo Thiên. Trước đây khi biết tin cô mang thai, phản ứng đầu tiên của anh là muốn kết hôn với cô, song cô một mực từ chối. Bản thân cô tốt xấu gì cũng đã mang trong mình giọt máu của người đàn ông khác, dựa vào đâu mà bắt anh phải gánh vác thay!
Nhưng để sinh ra đứa bé này cô đã phải chịu rất nhiều khổ cực. Cô phải bỏ học giữa chừng, làm vô số những công việc vặt để mưu sinh. Nhờ Lâm Hiểu Tình, Hùng Lập Tân và Mai Thiếu Khanh hết lòng giúp đỡ nên cô mới có thể thuận lợi sinh hạ đứa trẻ.
Biết bao đêm ngắm con trai say ngủ, cô càng bùi ngùi xúc động, không tránh khỏi tâm phiền ý loạn.
Két một tiếng, chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại ngay bên người hai mẹ con. Cửa kính xe dần hạ xuống, lộ ra gương mặt vô cùng anh tuấn nhưng cũng rất lãnh đạm của Mai Thiếu Khanh. Năm năm nay khuôn mặt anh đã có không ít thay đổi, càng băng lạnh và bình tĩnh hơn. Ánh mắt anh vẫn dửng dưng như trước, chỉ lúc nhìn Giản Hạo Thiên, trong mắt anh mới hiện lên vẻ dịu dàng.
“Ba!” Giản Hạo Thiên vui mừng kêu lên.
“Mau lên xe nào!” Mai Thiếu Khanh nhẹ nhàng cười.
Giản Tiểu Bạch bế con ngoan ngoãn ngồi lên xe.
” Anh Thiếu Khanh, không cần tới đón em và Thiên Thiên em đâu. Bọn em về bằng xe bus là được rồi.”
“Thiên Thiên rất mẫn cảm không nên tới những nơi đông người chen chúc.” Mai Thiếu Khanh quả thực đã coi Thiên Thiên như con mình ngay cả khuôn mặt trước sau không nở nụ cười của anh mỗi khi nhìn thấy Thiên Thiên cũng thoáng hiện lên nét cười lăn tăn.
“Cảm ơn anh! Anh thật là chu đáo!” Giản Tiểu Bạch chậm rãi nói.
Đối với ân tình này của Mai Thiếu Khanh, cô quả thật không biết phải báo đáp như thế nào. Cô chuyển nhà, anh vẫn giống như trước đi theo giúp đỡ, đồng ý để cô ở trên lầu. Lúc cô sinh, anh luôn bên cạnh cô. Trong khoảng thời gian cô khóc, anh cho cô mượn bờ vai mình. Con của cô anh cũng xem như con của mình. Ngoại trừ việc anh không thích nói chuyện dường như cô không thể tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào trên người anh.
Thế nhưng có ai dám cam đoan một người lại hoàn mỹ đến mức không có bất cứ thiếu sót gì? Đôi khi ngẫm lại, cô thật không hiểu sao đến giờ cô vẫn không thể yêu anh Thiếu Khanh nhiều hơn nữa.
Sau này ai sẽ được sóng đôi bên Mai Thiếu Khanh, người ấy sẽ được hạnh phúc cả một đời. Anh cũng không phải là người thích tranh cãi, lại càng không phải là người nóng tính, bản thân thật xứng là người hòa nhã.
Năm ngoái anh đi du học một năm, nhưng vẫn cố tình không trả nhà trọ. Chính là để sau khi trở về có thể chăm sóc hai mẹ con cô.
Một phần ân tình này cả đời cô khó có thể trả hết được!
“Anh Thiếu Khanh, thật cảm ơn anh! Không có anh, em khó có khả năng đi học đại học.” Anh giúp cô chăm sóc bé con suốt một năm, nhờ thế cô mới có thời gian học hết năm cuối. Cuối cùng bản thân cũng không phải tiếc nuối vì chưa tốt nghiệp.
“Em không cần phải nói vậy đâu!” Anh đạm mạc nói, tự mình mở xe.
“Vâng!”
“Ba! Dì xinh đẹp kia có đến nữa không?” Giản Hạo Thiên bỗng nhiên thốt ra câu hỏi.
“Cái gì mà dì xinh đẹp?” Giản Tiểu Bạch khó hiểu hỏi lại.
Mai Thiếu Khanh nghe thấy Hạo Thiên nhắc đến dì xinh đẹp, trong đôi mắt thâm thúy của anh bỗng hiện lên một tia sáng khác thường.
Chưa nói câu gì nhưng khoé miệng luôn luôn hờ hững của anh bất giác nhếch lên một chút. Đây là lần đầu tiên Giản Tiểu Bạch nhìn thấy anh có loại biểu cảm khác thường này, nhất là lại với một cô gái không rõ ràng khiến Giản Tiểu Bạch phải bất ngờ, chiếc kính mắt to màu đen suýt chút nữa thì rớt xuống.
“Một dì xinh đẹp bị thương mà còn cắn ba.” Giản Hạo Thiên cảm giác rất thành tựu khi nói ra bí mật mà cậu bé biết.
“Cắn anh?” Giản Tiểu Bạch vội vàng hỏi: “Có làm anh bị thương không vậy?
“Không sao!” Tuy rằng cô gái kia cắn anh một cái nhưng cũng không thực sự chảy máu. “Ở phòng khám gặp một người xa lạ bị thương, giúp cô ấy băng bó nên bị hiểu lầm mà thôi”.
“À!” Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra.
Ôm lấy thân hình bé nhỏ của con trai vào lòng, đây là hai người thân quan trong nhất trong cuộc đời cô, nếu ai trong số bọn họ bị thương chắc chắn cô sẽ rất đau lòng.
Trực giác của cô cho thấy cô gái kia nhất định là người rất đặc biệt đối với Mai Thiếu Khanh, cô có cảm giác anh đối với cô ấy không giống với hiểu biết của Giản Tiểu Bạch về anh mười mấy năm nay, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh vì một người xa lạ mà động khóe miệng!
Lấy kinh nghiệm của người từng trải, bộ dạng Mai Thiếu Khanh hình như là đang yêu! Nhưng Lâm Hiểu Tình đã từng nói anh không phải tuýp người dễ dàng động lòng, chẳng lẽ người đàn ông này hiện giờ đang dao động hay sao?
“Anh Thiếu Khanh, cô gái kia có xinh đẹp không?”
Mai Thiếu Khanh không phủ nhận, lại bắt đầu khôi phục bộ dạng lạnh nhạt như trước.
“Thiên Thiên, sau đó dì xinh đẹp đi đâu vậy ?” Giản Tiểu Bạch quyết định khai thác cậu con trai, cô biết cho dù có hỏi Mai Thiếu Khanh thì anh cũng sẽ không trả lời.
“Dạ, ở phòng khám, mẹ cũng không biết sao?” Giản Hạo Thiên không hiểu vì sao ba lại không nói cho mẹ chuyện này? Bộ óc nhỏ lập tức bị vấn đề làm cho rối rắm, hàng lông mày nhíu lại một chỗ thoạt nhìn rất ảo não.
“Ở phòng khám sao?” Giản Tiểu Bạch không khỏi mở to đôi mắt xinh đẹp nhưng bị cặp kính đen to che khuất nên rất khó có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt lệ của cô.
Thời gian năm năm cũng không biến cô trở thành một phụ nữ có chồng, tuy rằng ban đầu sinh đứa trẻ cân nặng của cô có tăng thêm mấy kg nhưng trải qua vài năm bận rộn cũng đã giảm đi không ít.Trên bụng cô ngoại trừ có một vết sẹo trắng cũng không xuất hiện mỡ thừa. Chỉ cần cô thay bộ trang phục tối màu cổ hủ này đi thì nhìn cô cũng không khác gì một thiếu nữ.
Giản Tiểu Bạch lại biến thành bộ dạng của nữ tu sĩ, Lâm Hiểu Tình nói dù sao trước mắt công ty Hùng Lập Tân cũng đang cần những người có sắc thái như cô . Giản Tiểu Bạch rơi vào kết cục như hôm nay thì cô cũng không tránh khỏi có liên quan, năm đó nếu như cô không lôi kéo cô nàng này đi tham gia câu lạc bộ bơi lội cũng sẽ không gặp hoàn cảnh như ngày hôm nay. Tuy rằng Hạo Thiên là một đứa trẻ rất ngoan nhưng làm một người mẹ đơn thân đối với Giản Tiểu Bạch mà nói thật sự rất khổ cực.
Không có tiền, không có người thân, một mình nuôi một đứa trẻ vậy mà cô vẫn có thể tìm thấy niềm vui trong sự vất vả. Cô nói rằng Thiên Thiên may mắn hơn nhiều so với cô, Thiên Thiên có mẹ có cha mà bản thân cô trước đây chỉ có người mẹ là viện trưởng.
Nếu là như vậy, Lâm Hiểu Tình thật sự là không còn lời nào để nói.
“Bây giờ cô ấy còn ở phòng khám sao?” Giản Tiểu Bạch hỏi.
“Ba, dì xinh đẹp vẫn còn ở đó phải không?” Giản Hạo Thiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi Mai Thiếu Khanh bên cạnh, anh đang lái xe liếc mắt nhìn Hạo Thiên.
“Cô ấy bị thương thế nào? Bị thương ngoài da à?” Giản Tiểu Bạch nhớ tới rất nhiều lần Mai Thiếu Khanh cũng bị thương, hỏi anh thì anh nói là trong lúc phẫu thuật không cẩn thận bị dao làm xước.
“Cô gái đó là bác sĩ sao?”
“Không biết!”
“Có phải bị kẻ thù đuổi giết hay không?” Giản Tiểu Bạch ngẫm lại liền cảm thấy thật đáng sợ, phụ nữ phức tạp quá cũng không được.
Mai Thiếu Khanh lắc đầu: “Không rõ lắm!”
“Anh Thiếu Khanh!”
“Hử?”
“Đã có ai nói với anh là nói chuyện với anh thật sự rất mệt không?” Giản Tiểu Bạch lần đầu tiên cảm thấy nói chuyện với anh còn mệt hơn cả việc trông nom Hạo Thiên cả ngày. Giữ một đứa trẻ nhiều nhất thì mỏi tay mỏi chân, đau xương sống thắt lưng nhưng vẫn còn hơn là tư tưởng bị ức chế như thế này.
“Em là người đầu tiên nói với anh như vậy. Nhưng anh thấy ánh mắt em với những người khác cũng không khác nhau là mấy.”
“Rốt cục cũng nói được một câu dài. Anh cứ im hơi lặng tiếng như vậy chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái.”
“Ha ha, ba thế mà vẫn chưa có bạn gái.” Giản Hạo Thiên ra chiều đắc ý hứng thú chế nhạo Mai Thiếu Khanh.
“Nhóc con thì biết cái gì.”
“Thiên Thiên làm sao vậy?” Giản Tiểu Bạch không hiểu có chuyện gì mà con trai lại cười phấn khích như vậy.
“Mẹ, con còn có bạn gái, thế mà ba lại không có. Ha ha ha, ba thật là ngốc quá mà!” Khuôn mặt ngây thơ ngước lên nhìn hai người rất đắc ý, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét.
“Con có bạn gái?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu con trai chỉ mới bốn tuổi lẻ hai tháng của mình, cậu nhóc có bạn gái thật khiến cô dở khóc dở cười.