được may mắn như nữ chính trong câu chuyện kia, sáu năm sau, bên cạnh anh đã xuất hiện người phụ nữ khác, lại còn sắp kết hôn cùng người phụ nữ kia.
Và cô cũng không thể oán hận gì, chỉ có thể một mình gặm nhắm nỗi buồn.
Đã từng kiên trì rằng đó là tình yêu thuần túy, nhưng vẫn không thể vượt qua được hiện thực, không thể vượt qua được thời gian, chúng luôn có cách để làm tan nát những thứ đẹp đẽ nhất, những hoài niệm đáng nhớ nhất, mà đối mặt với chúng ngay cả đấu tranh cũng không có cơ hội.
Trong câu chuyện tình kia có một tình tiết, nam chính có một số điện thoại riêng, số điện thoại đó chỉ có nữ chính mới biết. Hai người ước hẹn nhau, nếu như bình thường không có chuyện gì quan trọng, sẽ không gọi vào số điện thoại kia, chỉ khi nào xảy ra chuyện đặc biệt, mới có thể dùng. Có một lần nam chính và nữ chính giận nhau, hai người tranh cãi rất gay gắt, đến nổi không ai muốn nhìn mặt ai, hai người rơi vào chiến tranh lạnh. Rồi sau đó nữ chính thật sự nhớ nam chính, muốn nói chuyện với nam chính nhưng lại xấu hổ, đành gọi điện thoại vào số riêng kia của hai người. Anh bắt máy, trong khoảnh khắc kia, hai người đều cảm giác được bản thân mình yêu đối phương sâu sắc bao nhiêu, cuộc cãi vã này thật sự quá hoang đường quá nực cười. Thế là hai người giảng hòa, vui vẻ như lúc ban đầu, thậm chí còn yêu nhau sâu đậm hơn trước kia.
**
Câu chuyện về số điện thoại riêng này đã mê mẩn cô, cô cảm thấy đây là một việc rất lãng mạn.
Vì để làm cô vui, anh bí mật đưa cô đến trung tâm, hai người cùng nhau chọn một số điện thoại, đó cũng chính là đường dây nóng bị mật của chỉ riêng hai người
Anh còn trẻ con đặt đường dây nóng nàymột cái tên rất buồn cười: Đường dây bí mật “Hiểu Yêu”
Khi ấy hai người yêu nhau biết bao nhiêu, mặc kệ là đòi hỏi hay yêu cầu nào, cho dù là yêu cầu ấy có hoang đường hay trẻ con thế nào, người kia cũng sẽ cố gắng hết sức mình để thực hiện nó. Anh khi ấy rất yêu cô, mê say cô, ai cũng có thể nhìn ra. Cô khi ấy thật sự rất hạnh phúc.
Nếu khi không phải xảy ra chuyện, cô nghĩ cô chắc hẳn vẫn có thể hưởng thụ tình yêu của anh, sẽ được hạnh phúc giống nữ chính trong câu chuyện kia.
Nhiều năm qua, cô vẫn còn giữ chiếc điện thoại kia, cất giấu nó giống như một vật rất quý báu. Năm đó khi rời đi, cô sợ anh tìm mình nên đã tắt máy. Sau đó cô học được cách chuyển chế độ tắt máy như vậy cho dù anh có gọi vào cũng không thể nào liên lạc được. Hai năm đầu mới chia tay, có một đêm anh đã gọi vào số này, nhưng sau đó thì không còn nữa. Lần đó cô đã ôm điện thoại khóc suốt một đêm.
Giờ đây, cô mới nhớ lại số điện thoại bí mật này, mặc dù cô chưa từng thử gọi qua đó, nhưng ý niệm bỗng dưng hiện lên trong đầu cô.
Cô cảm thấy hơi căng thẳng, tim đập thình thịch, thần kinh gần như căng lên, ngay cả vết thương trên trán cũng bị ảnh hưởng nhói đau.
Cô lại tự cười nhạo chính mình. Chuyện này thật quá hoang đường, đã sáu năm trôi qua, anh bây giờ nhìn thấy cô lại y như kẻ thù, anh cũng sắp kết hôn cùng người con gái khác, cô có tư cách gì mà ảo tưởng rằng anh vẫn còn giữ số điện thoại đó cơ chứ.
Nhưng trong lòng vẫn nhen nhóm chút hy vọng, cô thật muốn thử.
Có đôi khi con người chính là như vậy, cho dù đã biết trước kết quả, thế nhưng khi kết quả vẫn chưa công bố cho thiên hạ, bạn sẽ vẫn tiếp tục mơ mộng.
Cô tìm ra chiếc điện thoại lỗi thời kia, cứng nhắc ấn vào số điện thoại đó.
Hóa ra, xa cách nhiều năm, cô vẫn nhớ rõ dãy số kia mồn một!
Trước khi ấn vào con số cuối cùng, cô căng thẳng, cảm giác như huyết áp mình tăng vọt lên.
Cuối cùng cũng ấn nốt con số còn lại.
Cô chờ đợi giọng nữ máy móc vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” hoặc là: “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại…”
Song cô lại có thể nghe thấy tiếng “tút…tút” từ đầu bên kia vang lên.
Cô mờ mịt.
Cô nghĩ rằng số máy này đã bị anh vứt bỏ, sau đó lại bán cho người khác dùng.
Tút tút… vẫn văng vẳng bên tai, đối phương vẫn chưa bắt máy, cô cơ hồ cho rằng một giọng nữ vang lên nói với cô rằng: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không thể trả lời cuộc gọi, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Nhưng vào chính khoảnh khắc kia, điện thoại được kết nối.
**
Đối phương không lên tiếng.
Cô đợi khoảng hai giây, sau đó lại thử “a lô”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Sự trầm mặc kéo dài, tim cô đập nhanh tưởng chừng như sắp ngất xĩu.
Thật lâu thật lâu sau, cô mới nghe được tiếng anh vang lên.
“A lô”
Giọng nói quen thuộc. Không phải là ngữ điệu của một câu hỏi, mà là âm thanh thâm trầm trả lời.
Là anh! Đúng thật là anh! Anh vẫn còn giữ lại số điện thoại này!
Cô cảm thấy răng mình run lên cầm cập: “Gia Hoa, chúng ta…có thể gặp nhau nói chuyện không?” toàn thân cô run rẩy, nhưng lại cố trấn định giọng nói, dè dặt hỏi.
Cô nghe thấy tiếng thở dồn dập từ đầu dây bên kia, cô nghĩ, những lời này nhất định lại khiến anh cảm thấy khó chịu.
Cô lẳng lặng thở dài, không đợi lời từ chối từ anh, lòng cô đã bắt đầu chùn xuống thất vọng.
Nhưng đột nhiên anh lại mở miệng nói: “Tôi rất bận, em vui lòng hẹn trước với trợ lý của tôi, anh ta sẽ gọi lại cho em.”
Mặc dù thanh âm anh vừa lãnh đạm vừa xa cách, thế nhưng cô vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của mình, lệ ướt bờ mi.
Anh cúp máy.
Cô che miệng khóc nấc nghẹn ngào.
Cô khóc trong niềm hạnh phúc dâng trào.
Nhiều năm qua, cô vẫn chưa từng khóc lóc yếu đuối như vậy.
Thế sao giờ đây lại khóc? Cho dù thời gian trước có gian nan vất vả thế nào cô cũng không khóc.
Cô không biết nguyên nhân, chỉ khóc rồi khóc, trong đầu chỉ có một ý niệm.