Ninh Vi Cẩn để lại bữa sáng rồi một đi không trở lại. Mấy ngày sau, Trịnh Đinh Đinh cũng không thấy bóng dáng anh.
Cách nói của Tiêu Quỳnh với chuyện này là: "Mày cũng nói mày và anh ta không cùng một thế giới. Với tính cách kiêu ngạo của người kia sao có thể thỏa hiệp với mày chứ hả? Nhất định là không thể thích ứng với thế giới của mày, nên quay đầu đi luôn nha!"
Tiêu Quỳnh than thở: "Đừng suy nghĩ nhiều. Nhất định là như vậy. Bạn yêu, thật ra thì chưa chắc chuyện này đã xấu nha. Thật sự mày có thể chịu đựng tính cách người kia cả đời sao? Mày xác định liệu có một ngày sẽ bị anh ta chọc giận đến mức u sơ tái phát không hả?"
Trịnh Đinh Đinh "Phốc" một tiếng rồi sau đó giọng nói nhỏ dần, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Không có gì là không thể. Cho dù anh ta có ngàn tốt vạn tốt đi chăng nữa nhưng không chịu nhường mày thì cũng vô dụng thôi. Bây giờ, mày đã vứt bỏ hết thể diện để tỏ tình với anh ta. Anh ta biết mà không có động thái gì, điều này nói rõ cái gì thì mày nhất định rõ ràng hơn ai hết. Bạn yêu, quên anh ta đi, cuộc sống không có anh ta sẽ không tồi tệ hơn đâu!"
Cuộc sống không có anh cũng không tồi tệ hơn đâu!
Đạo lý này hình như những người đã từng trải qua tình yêu đều nói vậy. Thí dụ như "Đau đớn mấy thì cũng trôi qua rồi!", "Làm gì có ai không có người đó thì không sống nổi chứ?", "Rồi sẽ kiếm được người tốt hơn!" Nhưng thiếu mất người đó, có sự khác biệt như thế nào thì chỉ có bản thân họ rõ ràng nhất.
Nhưng mà, nếu đã nói rõ với Ninh Vi Cẩn, cô sẽ không hối hận, cũng chấp nhận kết quả này.
Sản phẩm "Móc chìa khóa kèm bóp đựng tiền hình trái tim" bán rất chạy. Mấy ngay cô vội vàng làm sản phấm rồi giao hàng, luôn để bản thân trong tình trạng bận rộn. Cho đến khi cô tìm hộp đựng đồ may vá, vô tình nhìn thấy một đồ vật nhét vào góc. Cô hơi ngừng tay, cầm lên nhìn, là một con búp bê vải rất sống động.
Dừng lại một giây, Trịnh Đinh Đinh ném nó qua một bên, tiếp tục tìm hộp may vá.
Đợi đến khi tìm được hộp đựng đồ may vá, cô vội vơ hết mọi thứ tán loạn trên sàn nhà nhét vào trong hộp, đậy kín nắp nhét vào gầm giường.
Phủi tay, Trịnh Đinh Đinh hơi hừ nhẹ một tiếng.
Chủ nhật, Túc Minh Phương theo thường lệ đến, phát hiện Trịnh Đinh Đinh có chút khác thường, buồn bực nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn bộ dạng con hình như có chút khác thường!"
"Có chỗ nào khác thường chứ ạ?"
"So với khoảng thời gian trước dây kém rất nhiều! Giống như hồi còn đi học, thi trượt trong môn Khoa học tự nhiên. Sau đó, cố gắng quyết tâm mạnh mẽ hơn nhưng vẫn có chút buồn phiền!"
Không hổ là mẹ, miêu tả tâm trạng của con gái lúc này rất chuẩn!
"Bởi vì trừ cố gắng bảo bản thân phải mạnh mẽ lên thì không có cách nào khác!" Trịnh Đinh Đinh nói, "Cuộc sống vẫn tiếp diễn, không cố gắng thì biết làm sao hả mẹ?"
"Cho nên, con và giáo sư Ninh thật sự chấm dứt rồi sao?" Túc Minh Phương làm như tùy ý mà dò hỏi.
Trịnh Đinh Đinh buông công việc trong tay, mặt trịnh trọng nói: "Đúng vậy, trong cuộc sống sau nay của con sẽ không còn ba chữ Ninh Vi Cẩn nữa!"
"Vậy thì con mau trả lại nhẫn và thẻ tín dụng cất trong ngăn kéo cho cậu ta đi! Đinh Đinh, phụ nữ chúng ta cũng là người có chí khí, tự ái của mình. Nếu không cần người ta thì đồ vật cũng không thể giữ!"
"Vâng ạ, con cũng nên trả lại cho anh ta rồi!" Trịnh Đinh Đinh quyết định!
Hôm sau, Trịnh Đinh Đinh đến bưu điện gần đó, đưa gói đồ đã được bọc sẵn, điền địa chỉ ở chung cư Thiên Thủy của Ninh Vi Cẩn!
Làm xong tất cả, Trịnh Đinh Đinh thở phào nhẹ nhõm, giống như đã tạm biệt hoàn toàn với tình cảm này.
Cô đi dạo đến chợ mua hoa, một mình ăn nồi lẩu hải sản đơn trong nhà hàng sang trọng. Sau đó, còn ăn thêm một ly kem trà xanh đậu đỏ. Sau khi ăn no cảm thấy rất vui vẻ. Cô cảm thấy đúng là cũng nên sống vui vẻ, phải đối xử với bản thân tốt hơn nữa!
Khi Ninh Vi Cẩn nhận được thẻ tín dụng và chiếc nhẫn mà Trịnh Đinh Đinh gửi trả, không nói câu nào, cầm hai đồ vật này xoay người định về phòng.
Ninh Vi Tuyền đang ngồi khoanh chân trên ghế salon ăn táo hậm hực: "Đây chính là điều anh muốn, cứ cố gắng ngụy trang một mình có thể sống rất tốt, cũng tự mình đuổi chị ấy ra khỏi cuộc sống của anh mà! Nếu đây chính là ý muốn của anh vậy em có phải nên nói một tiếng chúc mừng với anh không đây?"
Bước chân của Ninh Vi Cẩn không dừng lại, đi thẳng lên lầu, vào phòng làm việc, nhẹ nhàng để vật trong tay lên trên bàn!
Ý muốn của anh là đẩy cô ra khỏi cuộc sống mình sao? Khi anh biết được người đàn ông duy nhất trong lòng cô là anh mà không phải người sao sao? Khi anh biết rõ mỗi lời nói, hành động của cô đều có ảnh hưởng đến anh như thế nào sao?
Mấy ngày nay, anh đều suy nghĩ một vấn đề. Nếu như ở chung với cô một chỗ, phụ trách cả đời cô, liệu anh có thể làm được không? Anh không chắc bản thân có thể tiếp tục bao dung cô. Khi anh và cô nảy sinh mâu thuẫn liệu anh có thể thỏa hiệp vô điều kiện mà không cố chấp giữ vững nguyên tắc của bản thân hay không?
Nếu anh không làm được vậy thì không cần thiết quấy rầy cô nữa. Nếu anh có thể làm dược vậy thì nhất định anh sẽ đoạt cô về.
Lần đầu tiên, anh cảm nhận được tình yêu, cảm nhận được sự vui vẻ khi yêu, hưng phấn, kích động, ấm áp. Cũng như cảm nhận được sự thất bại, bị nhục nhã, cô độc trong tình yêu.
Tình yêu không giống như công việc, hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát và kế hoạch của anh, thậm chí phá vỡ cả lý trí bình thường của anh. Đối với một người quen có nguyên tắc như anh, ở chung một chỗ với Trịnh Đinh Đinh đem đến cho anh khống ít khốn nhiễu.
Cô là người con gái đầu tiên anh thấy thuận mắt. Đêm Valentine năm đó, cô đến giao hàng ở chung cư Thiên Thủy. Lần đầu tiên gặp, anh đã thấy cô có chút quen mắt nhưng cũng không để ý nhiều. Vì cũng chỉ gặp thoáng qua, anh và cô cũng không gặp mặt nữa. Vậy mà cô lại đến bệnh viện anh khám, lại do anh phẫu thuật. Cảm giác quen thuộc mơ hồ đó cùng lực hút từ tận đáy lòng nảy sinh cho đến khi cô trả lại ô cho anh, rốt cuộc anh đã nhớ được một chút.
Anh đã gặp qua cô. Sau khi mẹ anh qua đời một thời gian, anh cố gắng để bản thân bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi. Một hôm trời mưa, anh đi gia sư về ngang qua quảng trường phía Tây thành phố. Mưa tạnh, ở phía chân trời có một dải mây hồng nhạt. Anh dừng bước, nhìn về phía quảng trường náo nhiệt cách đó không xa không khỏi quay đầu đi tới.
Lúc đó, cô còn là học sinh, mặc áo mưa màu vàng. Trước quầy hàng có một bác gái trung tuổi.
"Cô bé, những thứ này đều là con tự làm sao? Có thể kiếm được bao nhiêu chứ?"
"Đúng vậy ạ, đều là con làm! Nhưng chỉ kiếm được chút ít thôi ạ!"
"Vậy con tốt nghiệp chưa? Chẳng lẽ sau này muốn kiếm tiền từ những đồ thủ công này sao?"
"Con mới học cấp ba! Không nghĩ xa đến vậy đâu ạ!"
"Cấp ba sao? Con gái cô cũng học cấp ba. Cả ngày nó chỉ đọc sách, ngay cả thời gian đi chơi cũng không có. Bác cũng không quá tán thành chuyện con bé bồi dưỡng những thú vui cá nhân. Bác nói với nó những điều đó không đáng tin tưởng. Có mấy người có thể nuôi sống bản thân nhờ những sở thích cá nhân giống như đánh đàn, khiêu vũ, vẽ tranh chứ? Hơn nữa, nếu nhiệt tình giảm đi, không còn thích nữa thì sao đây?"
Anh đứng ở một gian hàng khác, đứng nghe cuộc đối thoại của bọn họ. Nghe thấy cô nói sẽ không dễ dàng từ bỏ sở thích của mình. Cô muốn trở thành một nhà thiết kế đồ chơi, có thương hiệu của bản thân. Giọng nói cô thẳng thắn, chính trực, mang bộ dạng nghé con không sợ cọp. Anh tò mò nghiêng mặt quan sát khuôn mặt cô, tràn đầy sức sống và tự tin.
Anh "Xuy" một tiếng. Ngay cả khóe môi nở nụ cười nhưng chính anh cũng không phát hiện ra.
Mặc dù, bác gái đó không mua gì nhưng cô vẫn thân thiết tặng cho bà một móc đeo chìa khóa, một lót ly thủ công và bọc ô làm kỉ niệm. Trong tay bác gái đó có không ít đồ. Cô ra ngoài, giúp bà bỏ chiếc ô vào trong bọc.
Chờ khi bác gái đi rồi, quầy hàng của cô không có ai đến nữa khiến cho anh cảm thấy lành lạnh, cô đơn. Cô hơi nhàm chán cúi đầu tiếp tục làm đồ thủ công.
Anh nhớ ra cô chính là nhà thiết kế vô danh đó.
. . . . . .
Ninh Vi Cẩn cầm chiếc nhẫn kia lên. Ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn. Anh nghĩ tới một chuyện, có lẽ chỉ có cam kết thôi không đủ. Nếu thật sự yêu thích mội người, ước muốn cô ấy ở bên cạnh mình vượt qua tất cả những điều khác thì việc duy nhất có thể làm là nhận lỗi và thỏa hiệp với cô.
Anh yên lặng đeo chiếc nhẫn vào đầu ngón tay!
Lại thứ ba cuối cùng của tháng, hội chợ đồ thủ công tại quảng trường phía Tây lại náo nhiệt. Trịnh Đinh Đinh đăng ký, chuẩn bị quầy hàng, mang những tác phẩm thủ công dự trữ trong nhà mang đến hội chợ. Trong đó, phần lớn các tác phẩm thủ công đều là những lúc rảnh rỗi cô làm, không có cái nào giống nhau. Có ví kèm móc khóa làm bằng da, lót ly thêu hoa, những con thú nhỏ bằng gỗ, vòng tay xà cừ, ví tiền bằng vải hình chú mèo, băng đô hoa vải xanh, bông tai, túi vải v.v. . . . .
Bởi vì trời nắng, Trịnh Đinh Đinh đội mũ cói, cúi đầu nghiêm túc bày biện các tác phẩm của mình. Cô rất cẩn thận, còn dán thêm tờ giấy trước các sản phẩm ghi rõ tên, nguyên vật liệu, cách dùng.
Người đến người đi, dường như mỗi người đi qua quầy hàng của Trịnh Đinh Đinh cũng sẽ dừng lại liếc mắt nhìn một chút, cười hỏi cô mấy câu. Cứ mười người thì sẽ có một người bỏ tiền mua thứ gì đó.
Đến trưa, Trịnh Đinh Đinh nhờ nhân viên trong khu hội chợ đến khu ẩm thực mua một xuất cơm ba món mặn, ngồi trên ghế đá giải quyết qua loa bữa trưa.
Ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt, Trịnh Đinh Đinh kéo mũ xuống gần như che kín cả khuôn mặt.
Cho đến khi có một người lặng lẽ đến gần quầy hàng của cô. Cô cũng không để ý, cho đến khi người đó cúi người cầm một con búp bê vải bên góc trái lên. Ánh mắt nhìn vào tờ giấy dính trên áo hơi nhíu mày, bởi vì trên đó viết "Đây là một người đáng ghét".
Bất tri bất giác, Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu lên, Ninh Vi Cẩn mặc áo sơ mi G&H, quần tây đen mềm mại đang cầm. . . . . . cực kỳ hăng hái và thưởng thức nó.
Trịnh Đinh Đinh vừa định nói chuyện, Ninh Vi Cẩn đã nhẹ giọng mở miệng: "Con búp bê này nhìn rất quen mắt!"
. . . . . .
Mặc áo blouse trắng, trên cổ đeo ống nghe, trên ngực thêu chữ "Ngoại khoa vú", vẻ mặt kiêu ngạo, nụ cười nhạt, đôi chân thon dài. Con búp bê này lấy ai làm nguyên mẫu vừa nhìn đã có thể nhận ra.
"Không phải!" Mặt Trịnh Đinh Đinh không đỏ mà phủ nhận, "Đây là tôi tùy tiện làm mà thôi, tên nó là một người đáng ghét!"
"Hử?" Ninh Vi Cẩn hơi lên giọng, ngưng mắt nhìn khuôn mặt Trịnh Đinh Đinh cũng không bới móc lời nói dối của cô nữa, gật đầu một cái sau đó đi thẳng vào vấn đề, "Cái này bán như thế nào?"
"9999 tệ, không mặc cả, không bớt một xu, không chấp nhận cà thẻ!"
"Phải trả tiền mặt sao?" Ngón cái Ninh Vi Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của con búp bê, sảng khoái đồng ý, "Được, anh đến ngân hàng rút tiền. Cái này giữ cho anh!"
Một giây tiếp theo, Trịnh Đinh Đinh đứng dậy, đoạt lại con búp bê vải trong tay anh, chính trực nói: "Tôi không bán nữa!"
"Bán hàng không được đuổi khách như vậy!"
"Tôi không bán, anh đi chỗ khác đi!"
"Đằng nào chẳng bán cho người khác không bằng bán cho anh đi!"