mà thôi. Yên tâm đi, anh không thua ai cả, trong chuyện tình cảm vốn dĩ không có chuyện thắng thua."
Trần Tuần mở bàn tay ra, ánh mắt rũ xuống nhìn xuống chỉ tay, nói từng chữ: "Không phải đâu! Ý anh nói là anh không muốn nhường em cho bất cứ người đàn ông nào!"
Trần Tuần một lần nữa quay đầu lại, đôi môi mỏng gần sát vành tai Trịnh Đinh Đinh, "Em hiểu chưa?"
Trịnh Đinh Đinh ngơ ngẩn, nhất thời không biết nên nói gì.
"Thật ra thì em không cần phải nói dối đâu, anh biết rõ người em thích là ai!" Ánh mắt Trần Tuần cực kỳ kiên định, "Nếu không em sẽ không ở bên cạnh anh lâu như vậy!"
Trịnh Đinh Đinh ổn định tâm trạng, khắc chế lại tâm tình của bản thân, hỏi ngược lại: "Tại sao anh lại chắc chắn rằng cả đời này em chỉ thích một người đàn ông?"
"Anh không thể chắc chắn, anh không tự đại như vậy!" Trần Tuần rũ mắt xuống, đưa tay vuốt đuôi tóc của Trịnh Đinh Đinh, "Nhưng mà, ít nhất anh chính là người đàn ông em dành tình cảm trong thời gian dài nhất, không phải sao?"
Những lúc tâm trạng Ôn Tử Hinh không được ổn định, đã từng nức nở chất vấn anh ta: "Trịnh Đinh Đinh kia vẫn một mực mơ tưởng đến anh. . . . . anh không biết sao? Nếu không vì sao suốt bốn năm đại học tại sao không có bạn trai chứ? Nam sinh theo đuổi cô ta cũng không ít đâu, bọn họ cũng đâu có kém cỏi gì. Nhưng tại sao cô ta vẫn cố làm ra vẻ dè dặt, bởi vì cô ta chỉ nghĩ đến anh mà thôi. Cô ta vẫn muốn chờ cơ hội để chen chân vào. Trần Tuần, bây giờ anh nói không biết tâm tư kia của cô ta chắc chắn là nói dối!"
. . . . .
Nếu những lời Ôn Tử Hinh nói là thật, thì Trịnh Đinh Đinh đã đợi anh ta hơn ba năm rồi.
"Không phải!" Vẻ mặt Trịnh Đinh Đinh cực kỳ lạnh lùng, rất nhanh mà phủ nhận lời nói của Trần Tuần, "Em không hề dành quá nhiều thời gian trong chuyện tình cảm với anh, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm với em đâu!"
"Không phải chịu trách nhiệm mà chính là nhu cầu của bản thân anh!" Trần Tuần tựa vào bả vai Trịnh Đinh Đinh, nhìn chai nước biển đang truyền vào tay, "Anh phát hiện không có em bên cạnh cuộc sống của anh thật chẳng thú vị! Anh rất nhớ những ngày tháng vui vẻ, thoải mái ở bên cạnh em. Hiện giờ, anh xác định, đó chính là nhu cầu của bản thân anh!"
"Tại sao bây giờ anh mới nói chứ?" Trịnh Đinh Đinh nghiêng đầu, nhìn gương mặt anh ta, "Tại sao trong suốt mấy năm qua, anh không nói cho em biết? Bây giờ anh mới nói những lời này, em cũng không dám chắc tình cảm bộc phát này là vì cái gì. . . . . Em cũng không thể đồng ý bởi vì em có. . . . . em có bạn trai rồi!"
Trần Tuần cau mày, không kịp chuẩn bị, khụ lên hai tiếng.
Nếu như anh thật sự có chút quý trọng em, yêu thích em, thì không phải đến bây giờ mới mở miệng. Nếu nói vì công việc quá bận rộn, không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm thì những thứ này cũng không phải quan trọng gì rồi." Trịnh Đinh Đinh nói, "Điều quan trọng là tình cảm của anh với em cực kỳ ít ỏi, em đối với anh mà nói chính là có cũng được mà không có cũng chẳng sao!"
"Anh chàng bác sĩ kia thì sao chứ? Tình cảm của anh ta với em thì sâu đậm lắm sao?" Trần Tuần vội vàng hỏi vặn lại, "Sao em có thể khẳng định, đối với anh ta em không phải là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao chứ? Xét cho cùng hai người mới quen biết nhau được bao lâu chứ?"
"Thật sự em và anh ấy mới quen biết không bao lâu, chưa nói đến tình cảm sâu đậm nhưng cảm thấy tình cảm giữa em và anh ấy rất thuần túy."
"Thuần túy sao?" Trần Tuần cười lạnh, "Thuần túy tìm một người đàn ông có điều kiện tốt để kết hôn, sống đến già, đây là ý của em sao?"
"Đây là mục tiêu của tất cả phụ nữ, có gì sai sao?"
Trần Tuần vươn tay, đè ót Trịnh Đinh Đinh để bắt cô quay đâu nhìn về anh. "Đinh Đinh, đừng mang thứ quý giá nhất của bản thân mình mà trừng phạt anh, em sẽ phải hối hận!"
"Em không hề trừng phạt anh, đây là em tự chọn. . . . . "
"Đừng nói dối." Trần Tuần đanh giọng ngắt lời cô, "Suốt bao lâu nay em không hề gặp gỡ bạn trai lại cố tình trong khoảng thời gian không có anh ở đây mà quen biết một bác sĩ nam, rồi lôi hắn ta để từ chối anh. . . . . anh còn không rõ suy nghĩ của em." Anh ta do dự một chút, rồi nhấn mạnh từng chữ, "Cùng ý đồ của em sao?"
"Ý đồ của em là gì chứ?" Trịnh Đinh Đinh tỉnh táo hỏi vặn lại.
Trần Tuần buông tay xuống, ngón tay thon dài đặt trên gáy cô, da thịt mềm mại, tinh tế khiến anh ta lưu luyến không thôi, anh ta không khỏi than nhẹ một tiếng, "Anh đã hiểu rõ bản thân mình muốn gì, anh sẽ theo đuổi em!"
Tác giả có lời muốn nói: Giọng nói lạnh lẽo của giáo sư Ninh khiến người ta phát run lên: "Chương này là gì đây?"
Mập: Cậu là nhân vật chính nhưng xuất hiện quá nhiều cũng khiến người ta cảm thấy nhàm chán. Nên phải nhường sân khấu cho nhân vật phụ không phải. . . . . cực kỳ hợp lý sao? (Giọng nói yếu ớt dần).
Sắc mặt giáo sư Ninh không hề thay đổi, lạnh nhạt nói: Hóa ra là như vậy, tôi cứ nghĩ là chương nào cũng phải xoay quanh tôi chứ?
Mập vặn vẹo tay: . . . . . .Căn bản là như vậy, nhưng cậu cũng không cần phải để ý đến những người khác. Cậu có thể coi họ là người làm nền cho cậu đi.
Giáo sư Ninh : Tôi không cần người làm nên, cùng lắm thì không diễn.
Mập : Cậu chỉ có một chiêu này thôi sao? Sử dụng đi sử dụng lại nhiều lần cũng bị tôi nhìn thấu rồi. . . . . . A A