ống của Kim Đào, nếu thật sự không ổn thì hai người hãy đăng ký trước, như thế thì hai vợ chồng già chúng ta cũng biết tương lai con mình vẫn còn có người chăm sóc, dù chết cũng được nhắm mắt.”
“Được!” La Duyệt Kỳ đồng ý với yêu cầu của Kim Tăng Chí, sau đó đứng lên tiếp tục chờ gặp Kim Đào.
Nhưng sau khi tỉnh lại, Kim Đào không chịu gặp ai cả, bác sĩ nói đây là phản ứng bình thường khi bệnh nhân không thể chấp nhận nổi sự thật, nói người nhà hãy cố gắng khuyên bảo, tránh sinh ra ám ảnh tâm lý cho bệnh nhân.
La Duyệt Kỳ đứng ở cửa phòng bệnh nhìn Trần Thục Phương và Kim Tăng Chí khóc rống trước giường bệnh của Kim Đào, nước mắt cô cũng bất giác rơi xuống.
Kim Đào mở to mắt không rên một tiếng, mặc cha mẹ kêu gọi thế nào cũng không có một chút phản ứng, qua nửa ngày sau mới nghẹn giọng nói: “Ba mẹ, con không sao, con có thể chịu đựng được, mọi người để con yên một lát đi.”
“Con, con có đau không?” Lòng Trần Thục Phương như bị dao đâm thành từng mảnh.
Kim Đào không có biểu hiện gì: “Không đau, không có cảm giác thì sao có thể đau được chứ.”
Trần Thục Phương nghe thế gần như khóc tới hôn mê luôn, Kim Tăng Chí nhanh chóng giúp bà ra ngoài nghỉ ngơi.
La Duyệt Kỳ chậm rãi đến trước giường bệnh như lại không thể nói nên lời dù chỉ một câu.
Kim Đào không thể cử động, đảo mắt nhìn La Duyệt Kỳ một cái nói: “Không ngờ kết cục của anh lại như thế này, là do anh tự nguyện làm thế, em không cẠcảm thấy mình nợ anh, nên làm gì thì cứ làm thôi.”
La Duyệt Kỳ bật khóc: “Em sẽ không đi đâu, anh trở thành như thế này đều vì bảo vệ em, em thật sự xin lỗi!”
“Tôi đã nói không có quan hệ gì với cô, là do tôi muốn làm thế, tôi không cần đồng tình thương hại, cho dù tôi có phải ở trên giường khóc than cả đời cũng không cần kéo kẻ khác làm đệm lưng, cô cứ việc sống cuộc sống của cô đi.” Kim Đào kích động kêu.
“Kim Đào, không phải em đồng tình thương hại anh, em thật sự đau lòng, em sẽ cùng anh cố gắng điều dưỡng thân thể, bác sĩ nói có cơ hội phục hồi như cũ mà, anh đừng buông tha chính mình!” La Duyệt Kỳ khóc khuyên Kim Đào.
Trong mắt Kim Đào cũng có nước mắt, nhưng hắn mạnh mẽ đè nén không tỏ ra yếu đuối: “Anh không buông tha gì hết, em ra ngoài đi, anh muốn ở một mình, bây giờ anh không muốn gặp bất kỳ người nào hết, em ra ngoài giúp anh chăm sóc ba mẹ anh đi.”
La Duyệt Kỳ đành phải lau nước mắt ra khỏi phòng bệnh.
Thời điểm phòng bệnh chỉ còn một mình hắn, Kim Đào mới nhắm chặt hai mắt lại, khóc nghẹn ngào.
Trên đường trở về, Mạc Duy Khiêm mang khuôn mặt bình tĩnh không nói lời nào, một lúc sau đột nhiên nói: “Đến viện kiểm sát thành phố.”
Đến viện kiểm sát, kinh động mọi người, viện trưởng Hứa Thế Văn tự mình mời Mạc Duy Khiêm vào văn phòng của ông ta.
“Mạc Tổ trưởng thân bận trăm việc mà vẫn tới đây, có việc gì gấp sao?” Hứa Thế Văn cười hỏi.
Mạc Duy Khiêm cũng thản nhiên cười: “Đúng là có việc gấp, nửa tháng trước tôi đã cho người đưa tài liệu tới, không biết Hứa viện trưởng đã xem qua chưa?”
“Không chỉ tôi đã xem mà toàn bộ thành viên viện kiểm sát đều đã xem qua, đồng thời cũng đã xâm nhập điều tra.”
“Nếu đã thế, tôi muốn biết vì sao đến tận bây giờ các ông vẫn không có hành động cụ thể gì, cũng không cho tôi một câu trả lời thuyết phục?”
Hứa Thế Văn cúi đầu trầm tư, sau đó nói: “Chuyện này dĩ nhiên là có nguyên nhân, chúng tôi cử người tới cục cảnh sát thành phố điều tra để biết tình huống, những người khác chưa nói, chỉ riêng tình huống thẩm vấn Loan Ninh đã có rất nhiều điểm đáng ngờ rồi. Trên người Loan Ninh có thương tích, hơn nữa không phải là vết thương cũ, ngoài lời hắn tự kể thì chúng tôi cũng nghe được chút tin đồn, không thể loại trừ khả năng bị ép cung, cho nên chỉ có thể tiếp tục điều tra, chưa thể nhắc tới tố tụng được.”
Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm Hứa Thế Văn một lát, sau đó cười ra tiếng: “Thật không ngờ ngài còn một đoạn quan hệ rắc rối như vậy, bây giờ tôi không thể không cảm thấy bội phục Lưu Dương.”
“Mạc tổ trưởng cần gì nói quá lời như vậy, làm việc phải nói tới chứng cứ, nếu đã tồn tại điểm đáng nghi thì khẩu cung kia của Loan Ninh cũng không thể cam đoan là thật được, hơn nữa lúc trước nghi phạm cũng không hề nhận là có kẻ nào sai khiến, những kẻ hành hung bắt được hôm nay vẫn chưa tiến hành thẩm tra xử lý chứ đừng nói là có liên hệ gì với Loan Ninh.”
Mạc Duy Khiêm không hề nghe Hứa Thế Văn nói chuyện, chỉ đứng dậy đi ra tới cửa lại nói một câu: “Vừa mới xảy ra vụ án, Hứa viện trưởng đã biết thông tin, bằng năng lực này của ông mà không điều tra được chi tiết của Loan Ninh, đúng là khó mà làm kẻ khác tin được.”
Hứa Thế Văn xấu hổ cười cười, cũng không nói gì.
Mạc Duy Khiêm đi ra liền hỏi Đổng Nguyên: “Lúc trước hai người ép Duyệt Kỳ nhảy lầu kia cũng không khai ra, đoán chừng những kẻ bị bắt hôm nay cũng chẳng khai ra cái gì đâu, anh cho người đến dạy cho Triệu Trấn làm sao để thẩm vấn vụ án, dù sao đây là nơi bé nhỏ chưa thấy được thủ đoạn chân chính bao giờ.”
Đổng Nguyên hiểu ý Mạc Duy Khiêm muốn nói, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút: “Cần phải hạ mấy thứ đó?”
Mạc Duy Khiêm hừ lạnh một tiếng nhìn về phía tòa nhà Viện kiểm sát, trong mắt hắn đây chẳng qua chỉ là một tòa “nhà nhỏ” vứt đi của thành phố Danh Tĩnh mà thôi.
Đổng Nguyên biết Mạc Duy Khiêm thật sự bị chọc giận rồi, nếu không hắn sẽ không dùng tới thủ đoạn cỡ này. Cái gọi là hạ mấy thứ đó chính là trộn lẫn chất độc trong đồ ăn dành cho phạm nhân hoặc bắn chất độc vào mà thần không biết quỷ không hay, đến lúc đó cho dù có là kẻ có thể đùa giỡn ác độc với mạng người cũng phải cúi đầu trước những thủ đoạn này! Nhưng mà, phải dùng đến những cách này cũng là vì không có cách khác, Hứa Thế Văn của Viện kiểm sát này rõ ràng là bao che đám người Lưu Dương kia, khiến vụ án này không thể tiến hành theo trình tự bình thường được, đi một bước bị cản một bước, vậy thì cũng không cần nói chuyện nữa!
Nhưng hắn vẫn lo lắng một chuyện khác nữa: “Duy Khiêm, vết thương của Kim Đào phải làm sao đây? Tôi thấy La Duyệt Kỳ có ý chăm sóc cậu ta đấy.”
Mạc Duy Khiêm khép mắt lại, trên mặt cũng lộ ra chút mỏi mệt: “Tôi còn đang nghĩa, chuyện này tôi phải suy nghĩ cho thật kỹ mới được.