Sau sự kiện ăn chay Tô Lực Hằng càng thêm chú ý cách ăn uống và sức khỏe của Liễu Uyển Nhi .
Hắn đã cảm thấy kỳ quái tại sao cô nhóc vẫn gầy như cũ thì ra cô lén ăn chay,nhìn dáng người cô tái nhợt yếu ớt,sau này xem ra trừ cho cô ăn nhiều món giàu năng lượng còn phải ăn thêm thức ăn ngoài và bồi bổ cho cô.
Haizz ~cô lại đang nghĩ gì,Tô Lực Hằng không nhớ rõ là lần thứ mấy trong ngày cô không chuyên tâm học,không phải lại đang nghĩ đến Vu Thiểu Đình chứ,suy nghĩ đó làm cho hắn tức giận,hết sức tức giận.
“Tập trung tinh thần.” Gầm lên giận dữ khiến Liễu Uyển Nhi đem lực chú ý một lần nữa dồn vào cây súng trong tay.Hôm nay kinh nguyệt tới,giờ này bụng cô đau quá.Nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Tô Lực Hằng làm cho cô không dám buông lỏng, miễn cưỡng bắn ra đạn,kết quả bắn không trúng bia.
“Đã học lâu thế đến bây giờ trả lại cho ta là bắn không trúng bia.” Lần đầu tiên Tô Lực Hằng cảm thấy thất bại trong lần huấn luyện này,theo tiến độ của cô không biết chừng nào mới huấn luyện thành sát thủ trong Lưu Xuyên Đường,Tô Lực Hằng đột nhiên cảm giác quyết định của mình có chút ngu xuẩn.
Lúc này Liễu Uyển Nhi đã không quản lửa giận phát từ người Tô Lực Hằng,bụng của cô đau quá,rốt cục không cầm được súng trong tay rơi xuống,Liễu Uyển Nhi ôm bụng khổ sở nhíu chân mày chung một chỗ.
Tô Lực Hằng lúc này mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch,trên trán rỉ ra mồ hôi.
“Tiểu Tiểu,cháu làm sao vậy?” Gấp gáp hỏi nhưng không nghe được câu trả lời.Liễu Uyển Nhi ngượng ngùng không muốn nói cho chú biết mình đau bụng kinh,cho dù hắn là chú nhưng dù sao nam nữ khác nhau.
Thấy cô chỉ khổ sở kêu đau nhưng cái gì cũng không nói,Tô Lực Hằng vội muốn chết,bế ngang cô lên chạy nhanh ra khỏi phòng tập bắn.
Để Liễu Uyển Nhi ngồi vào bên trong xe,Tô Lực Hằng vội vàng phát động xe.
“Tiểu Tiểu,cháu kiên nhẫn một chút,ta sẽ đưa cháu đến bệnh viện.”
Mà lúc này Liễu Uyển Nhi đã đau đến nói không ra lời.
Xe một đường chạy thẳng Tô Lực Hằng không quên quan sát tình trạng Liễu Uyển Nhi,phát hiện cô bỗng nhiên không nhúc nhích,Tô Lực Hằng lòng thoáng cái lo lắng bật thốt.
“Tiểu Tiểu,Tiểu Tiểu.” Lớn tiếng gọi tên cô làm cho Liễu Uyển Nhi đang nằm im rốt cục có phản ứng.
Chết tiệt,tại sao giờ này nhiều xe như vậy,nhìn tình hình giao thông tắc nghẽn Tô Lực Hằng vỗ mạnh một cái lên tay lái. Bỗng nhiên hắn phát hiện ven đường có một phòng khám bệnh,mặc kệ ra sao trước phải đến phòng bện để bác sĩ khám cho cô.
Dừng xe ven đường Tô Lực Hằng ôm lấu Liễu Uyển Nhi đau đớn ôm bụng xông thẳng đến phòng khám bệnh tại nhà.
“Bác sĩ!Bác sĩ!” Vừa vào cửa Tô Lực Hằng liền hô to.
“Tới, tới.” Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng,cầm trong tay một cái đùi gà,vừa gặm vừa đi ra khỏi phòng.
Một con quạ bay qua đỉnh đầu Tô Lực Hằng,hắn có chút hối hận mang Liễu Uyển Nhi tới phòng bệnh nhỏ này.
“Bệnh nhân ở chỗ nào?” Bác sĩ gặp gần hết đùi gà rồi ném vào thùng rác bên cạnh,tay thuận thế lau lên áo,áo khoác trắng khẽ động lộ ra bắp chân thô đầy lông.
Sải bước lạch cạch lạch cạch đi đến trước Tô Lực Hằng: “Anh là bệnh nhân sao?”
Tô Lực Hằng vừa thấy một màn khủng khiếp kia.
Người này hỏi vấn đề gì hắn cũng không kịp trả lời?
Tô Lực Hằng liếc hắn một cái,nhớ tới Liễu Uyển Nhi đang đau vội vàng nói: “Bác sĩ xem thử,con bé rất khó chịu.”
Lúc này bác sĩ mới phát hiện Liễu Uyển Nhi nằm co lại ghế.
“Cô bé,cháu đau ở nơi nào?”
Mặc dù hắn là bác sĩ nhưng hắn cũng là đàn ông,Liễu Uyển Nhi vẫn không muốn cho hắn biết mình đau bụng kinh.
Thấy thế bác sĩ rống to một tiếng: “Bà xã,mau ra đây.”
Nếu cô đã khó chịu đến không mở miệng được cũng chỉ có thể giúp cô kiểm tra một chút .
Lúc này chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ y tá,trong tay xách hộp thuốc y tế vọt ra,Tô Lực Hằng bị mặt bà ta dọa sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó phát hiện trên mặt dán thứ gì màu xanh là mặt bà ta. Má ơi,hai vợ chồng này không phải đang mở hắc điếm chứ.
“Ông xã,người nào.” Đưa hộp thuốc cho bác sĩ,y tá nhìn vẻ mặt thống khổ của Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên có chút hoài nghi.
“Cô bé,cháu có phải đang đau bụng kinh ?”
Bị lớn tiếng nói ra chuyện mình đau bụng kinh,Liễu Uyển Nhi thoáng cái đỏ mặt cũng vì vậy chứng thật lời y tá nói.
Một con quạ siêu lớn lại bay qua đỉnh đầu Tô Lực Hằng .
Thấy Tô Lực Hằng ôm Liễu Uyển Nhi trở về,dì Trương vội vàng hỏi thăm xảy ra chuyện gì,ai ngờ hai người chỉ đỏ mặt không chịu nói .
Nhưng dì Trương lo lắng vừa hỏi vừa đi theo vào phòng Liễu Uyển Nhi.
“Dì Trương dì mau nấu ít canh nóng cho Tiểu Tiểu,con bé đang đau bụng.” Tô Lực Hằng khuôn mặt có chút lúng túng,hắn không biết làm sao nói với dì trương ba chữ ‘ đau bụng kinh ’.
Nhìn gương mặt trắng bệch của Liễu Uyển Nhi,dì Trương có chút bận tâm: “Đã đau thành như vậy,có cần đến bệnh viện xem một chút không?”
“Đã đến bệnh viện bác sĩ nói không có chuyện gì.” Nhớ tới vừa rồi gặp bác sĩ phòng bệnh kia,Tô Lực Hằng lần nữa đổ mồ hôi.
Mẹ Trương nhíu mày,con bé đau đến nhíu mày bác sĩ tại sao có thể không xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Tiểu,cháu thật không có chuyện gì sao?”
Đối mặt câu hỏi của dì Trương,Liễu Uyển Nhi rốt cục mở miệng,ấp a ấp úng nói: “Dì Trương,con,con đã tới ngày.”
Dì Trương như hiểu rõ mọi chuyện.
“Ai ya,không phải đau bụng kinh sao,hai người các ngươi cũng thật là,chuyện này có gì khó nói hại dì lo lắng vô ích.”Dì Trương càng ngày càng cảm thấy hai chú cháu này thật giống nhau,một du học trở về nhưng không thích cháu gái yêu sớm,một đứa bé tuổi còn nhỏ đã ăn chay niệm kinh,hiện tại hai người ngay cả đau bụng kinh cũng xấu hổ không dám mở miệng, “Các ngươi thật không hỗ là chú cháu!”
Tôi không phải chú của nhóc con đó,Tô Lực Hằng ở trong lòng reo lên.
Thật ra con cũng không phải cháu gái hắn, Liễu Uyển Nhi ở trong lòng âm thầm phản bác.
“Dì đi chuẩn bị chén nước gừng cho Tiểu Tiểu,Lực Hằng cậu chăm sóc con bé đi.” Nói xong dì Trương liền đi đến phòng bếp.
Kéo chăn đắp kín người Liễu Uyển Nhi : “Bụng có khỏe hơn chút nào không?”
Liễu Uyển Nhi ngượng ngùng gật gật đầu.
“Cháu,cháu đau cái kia nên nói cho chú biết,như vậy ta sẽ không đưa con đến phòng tập bắn.” Tô Lực Hằng nói có chút khó khănvừa rồi thật làm hắn xấu hổ muốn chết,ầm ĩ một trận kết quả chỉ là đau bụng kinh, “Nghỉ ngơi thật tốt,uống xong nước gừng bụng sẽ đỡ đau.”
Nhìn Tô Lực Hằng quan tâm mình Liễu Uyển Nhi cảm giác cô thật may mắn,mặc dù rơi xuống thế giới xa lạ này nhưng gặp được rất nhiều người yêu thương cô,có anh Thiểu Đình,có chú,còn có dì Trương.
Buổi tối Tử Quyên cùng Khinh Vân làm xong việc trở lại Tô gia,phát hiện đèn phòng bếp vẫn còn sáng,nhìn vào thì ra Tô Lực Hằng đang nấu cháo.
“Đại ca,anh đang nấu cháo gì?” Khinh Vân nhìn nồi cháo nóng hổi,nuốt một ngụm nước bọt,”Có phần của em không? Bụng em thật đói.”
“Đói bụng thì đi ra ngoài ăn,đây là nấu cho Tiểu Tiểu,nhóc con ấy cơm tối cũng không ăn.” Bởi vì đau bụng Liễu Uyển Nhi chỉ uống nước gừng do dì Trương nấu xong liền ngủ,Tô Lực Hằng sợ cô nửa đêm tỉnh lại thì đói bụng cho nên muốn nấu cho cô chút cháo, mà dì Trương đã ngủ cho nên hắn đành ra tay.
“Thiên vị.” Nhẹ oán trách một câu,xem ra chỉ có thể ăn mì tôm,Khinh Vân hỏi Tử Quyên bên cạnh”Cô có muốn ăn mì tôm hay không?”
Tử Quyên lắc lắc đầu ánh mắt nhìn chằm chằm dáng người bận rộn của Tô Lực Hằng,đây là lần đầu tiên cô thấy hắn xuống phòng bếp,lại vì nấu cháo cho người phụ nữ khác,trong lòng Tử Quyên chua xót nói không ra lời .
“Đại ca,để em nấu cháo cho.” Mặc dù hắn làm cho cô gái khác nhưng cô vẫn hy vọng có thể giúp hắn.
“Không cần,em đi nghỉ ngơi đi.”
“Tử Quyên,nếu không cô nấu mì tôm cho ta đi.” Khinh Vân cũng không khách khí.
“Thiên vị.” Tại sao mọi người đều thiên vị không giúp hắn,Khinh Vân cảm giác hắn là người không ai yêu, thật đáng thương.
Múc một chén cháo táo đỏ Tô Lực Hằng bưng đến phòng Liễu Uyển Nhi .
Trong mộng Liễu Uyển Nhi nhìn thấy mẫu thân đang ngồi đầu giường,vươn tay khẽ vuốt bụng của cô,bàn tay ấy thật ấm áp cảm giác đau đớn giữa bụng dần dần yếu bớt.
Bỗng nhiên bóng người mẫu thân càng ngày càng nhạt,Liễu Uyển Nhi muốn nắm tay bà nhưng làm sao cũng không nhúc nhích được,muốn thét lên cũng không mở miệng nổi nhìn mẫu thân dần dần biến mất,nước mắt tuyệt vọng điên cuồng tuôn rơi.
“Tiểu Tiểu,Tiểu Tiểu.” Cô nghe được có người gọi cô,không, cô không phải là Tô Tiểu Tiểu,cô là Liễu Uyển Nhi.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu.” Liễu Uyển Nhi rốt cục mở mắt nhìn thấy Tô Lực Hằng đang lo lắng nhìn cô.
Tô Lực Hằng vừa vào phòng đã nhìn thấy khuôn mặt khổ sở nằm ác mộng của cô,nước mắt đã thấm ướt áo gối,hắn vội vàng gọi tên cô.
Thấy cô tỉnh Tô Lực Hằng thở phào nhẹ nhõm: “Nằm ác mộng sao,không sợ,có ta ở đây.”
Nhớ cảnh mẫu thân rời khỏi mình nước mắt Liễu Uyển Nhi lại một lần nữa vỡ đê, Tô Lực Hằng thấy vậy lòng cũng đau,kéo cô vào trong ngực dịu dàng an ủi cho đến cô ngưng nức nở.
“Đói bụng rồi sao,ta đã nấu cháo cho con,ăn một chút đi.”
Cháo táo đỏ trôi xuống bụng,trong lòng Liễu Uyển Nhi từ lạnh lẽo đến dần dần ấm áp.
Bụng mặc dù đã không đau giống hôm qua nhưng vẫn có chút khó chịu.Liễu Uyển Nhi cố hết sức chạy từng bước trên bãi tập, trong lòng đếm xem còn bao nhiêu vòng mới chạy hết 3000 m kinh khủng.
Bên tai truyền đến tiếng thét khàn khàn của thầy thể dục: “Cố gắng lên,không được ngừng lại!”
Một vòng lại một vòng Liễu Uyển Nhi cảm giác thân thể càng ngày càng lạnh như băng,kèm theo bên tai xuất hiện tiếng vù vù, trước mắt đường chạy càng ngày càng mơ hồ,bỗng nhiên một màn tối đen phủ đến cô hoàn toàn mất đi ý thức.
“Thầy ơi,không xong,Tô Tiểu Tiểu té xỉu.” Thao trường nhất thời vào một mảnh hỗn độn.
Thầy thể dục vội vàng vạch ra đám người,ôm lấy Liễu Uyển Nhi té xỉu trên mặt đất.
“Tránh ra! Tránh ra!” Một đường chạy đến phòng y tế,trải qua kiểm tra bác sĩ nói thân thể cô không chịu được vận động quá mạnh nên ngất.
“Con bé đến tháng,tại sao anh còn cho cô bé chạy quảng đường dài như thế?” Bác sĩ giận giữ trách thầy thể dục.
“Em ấy không nói với tôi đến tháng.” Thầy thể dục gãi gãi cái ót,có chút ủy khuất rời khỏi phòng y tế.
Lần nữa Liễu Uyển Nhi mở mắt,phát hiện mình đang nằm trên giường phòng y thế.
“Tiểu Tiểu,cậu khỏe hơn chút nào chưa?” Giọng nói quen thuộc hấp dẫn ánh mắt của cô.
Chỉ thấy Lý Thư Đằng đang ngồi trên cái ghế đặt bên cạnh giường,giữa bọn họ đã có một khoảng thời gian không gặp mặt,hắn gầy rất nhiều.
“Anh ngã bệnh rồi?” Nhìn trên tay hắn đeo treo ngược bình,Liễu Uyển Nhi quan tâm hỏi thăm.
“Có chút cảm mạo.” Cô gái trước mắt vừa xinh đẹp vừa dịu hiền,đáng tiếc cô đã không còn thuộc về hắn.
Hôm đó cô chính miệng nói cô yêu người đàn ông khác,tim của hắn hoàn toàn vỡ nát,mối tình đầu tốt đẹp hắn làm sao nói bỏ xuống là bỏ xuống.